Quyển 1 - Chương 41

"Đúng vậy, cậu cũng nghe nói hả?" Vẻ mặt Từ Lê Na khinh thường, khẽ nói, "Chưa từng thấy ai mặt dày như thế."
Chu Vận hơi sốt ruột, hỏi thẳng: "Là nhóm của Phương Chí Tịnh à?"
Lý Tuân liếc nhìn cô. Bên kia Từ Lê Na nói: "Cậu cũng biết cậu ta à, Phương Chí Tịnh là nhóm trưởng của bọn họ đấy."


Chu Vận: "Nhóm họ sao thế?"
Từ Lê Na lẩm bẩm: "Đi đường ngang ngõ tắt vì cuộc thi, đúng là khiến người ta mở mang kiến thức."
Đường ngang ngõ tắt á?
Cao Kiến Hồng nói với Chu Vận: "Nghe nói họ tìm gặp và trao đổi với phía nhà tài trợ."


"Đâu chỉ là trao đổi." Từ Lê Na xen lời, "Giáo sư dẫn đội của bọn họ đi thẳng đến chỗ người ta xin đề tài nữa kìa."
Chu Vận: "Đề tài đâu ra, không phải cuộc thi đều là đề tự chọn sao?"


"Nói như thì nói vậy..." Từ Lê Na xiên chiếc nĩa vào đĩa salad hoa quả đang ăn dở, "Ôi mà thôi, đừng nhắc đến mấy chuyện bực mình này nữa, dù sao bọn họ cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn cậu, họ sẽ không tham gia vòng thi tiếp theo đâu."
Chu Vận càng nghe càng hoang mang: "Ý cậu là sao? Không tham gia nữa à?"


Cao Kiến Hồng nói với Chu Vận: "Trong quy định dự thi có một điều lệ, sản phẩm đang và sẽ hợp tác với công ty khác không được dự thi. Hình như cái mã hóa cổng của họ đã được bán bán quyền rồi."
Chu Vận ngây ra như phỗng. Lý Tuân lại nghịch chén trà.


Từ Lê Na: "Giáo sư hướng dẫn của bọn họ từng hợp tác với công ty tài trợ, biết bọn họ gần đây đã xây dựng văn phòng tại Tân Thành, đang nghiên cứu về mảng này, nên trước đó mấy tháng đã nhận đề tài. Ông ấy làm tốt xong mới chia ra một phần cho sinh viên đi dự thi, thật là không thể không bội phục."


available on google playdownload on app store


Một bạn học bên cạnh tiếp lời: "Vốn họ có thể tiếp tục tham gia cuộc thi, làm xong đề tài rồi hẵng bán nhưng bọn họ sốt ruột, sợ có sai sót."
Lại thêm một bạn học nữa nói: "Cũng không biết có bao nhiêu bug nữa, chỉ là cái thùng rỗng."


Chu Vận im lặng một hồi rồi khẽ nói: "Vậy bọn họ sẽ không tham gia cuộc thi nữa hả?"
"Còn tham gia làm gì nữa." Từ Lê Na cười khẩy hai tiếng, "Bán bán quyền rồi còn giành được giải đặc biệt, người ta có cả danh và lợi cần gì quan tâm người khác nói gì chứ."
"Đừng có ăn nói GATO như thế."


Một giọng nữ the thé truyền đến, mọi người quay đầu lại, thấy một nam một nữ ngồi ở bàn cách đó không xa. Chu Vận thoáng có ấn tượng với hai người này, bọn họ cùng trường với Phương Chí Tịnh, cô gái tên Lương Vũ Hân là bạn gái của Phương Chí Tịnh, cùng đến đây nhưng không tham gia cuộc thi, còn cậu thanh niên kia là thành viên trong nhóm của cậu ta. Không ngờ bọn họ cũng đến đây ăn cơm.


Lương Vũ Hân châm chọc: "Có thể bán được bản quyền là nhờ vào bản lĩnh, thay vì ở đây nói xấu sau lưng người khác, tôi nghĩ có vài người chi bằng về nhà đóng cửa tu luyện nâng cao trình độ của bản thân đi."
Từ Lê Na không cam lòng yếu thế: "Nâng cao trình độ gì, trình độ đi cửa sau à?"


Bị bắt quả tang nói xấu ngay tại trận nhưng Từ Lê Na không hề cảm thấy lúng túng, thoạt nhìn đã biết trong lòng cô ta cũng không ưa cách làm của Phương Chí Tịnh.
Lương Vũ Hân trừng mắt: "Sao gọi là đi cửa sau, có bản lĩnh thì cô cũng..."


"Thôi đi, Vũ Hân." Nam sinh kia ngắt lời cô ta, cười nhạo, "Nói những lời này có ích lợi quái gì đâu, mấy năm nay đều như vậy, có người bán được bản quyền thì sẽ có người nói bóng nói gió thôi. Mỗi người đều có tư tưởng khác nhau, đừng yêu cầu cao với người khác."


"Ồ, cậu nói vậy cũng đúng." Lương Vũ Hân khinh thường liếc mắt, không thèm nhìn Từ Lê Na nữa.
Từ Lê Na giận đến mức nổi cơn tam bành, nghiến răng ken két. Chu Vận không muốn nghe nữa, đứng dậy bỏ đi.
***


Bên hồ mát mẻ thư thái, ven bờ cách đó không xa đang neo vài chiếc thuyền con. Chúng không thể chạy trên hồ, chỉ là quán cà phê được trang trí cầu kì thôi. Hàng liễu bên hồ đong đưa, khung cảnh tao nhã trải khắp con phố quán bar. Đêm hè nhàn nhã, người qua lại trên đường khá đông, trai xinh gái đẹp băng qua con phố rực rỡ sắc màu, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng trò chuyện đều bị gió đêm cuốn đi.


Vầng trăng sáng in bóng trên mặt hồ, uốn lượn theo từng gợn sóng rồi vỡ tan.


Chu Vận nhìn hồ nước, đột nhiên cảm thấy những việc mình làm chẳng có ý nghĩa gì. Cô khờ dại cho rằng có thể chỉ dựa vào cố gắng là sẽ thắng được Phương Chí Tịnh, nhưng thực tế đã cho cô bài học xương máu, dạy cô biết trên đời này có vô số con đường đi đến thắng lợi, mình chặn một đường thì người ta có thể luồn lách sang đường khác. Ta trách ông trời không có mắt, khiến tiểu nhân đắc chí nhưng sự thật chẳng qua ông trời chưa bao giờ để mắt đến ta mà thôi.


Lại nói tiếp, cho dù Phương Chí Tịnh có tham gia vòng chung kết, thì thành tích của nhóm cô có thể đè bẹp hắn sao? Đã nhiều năm qua đi, hắn có còn nhớ đến cô gái tên Lưu Hiểu Nghiên không? Với hắn, Lưu Hiểu Nghiên chỉ là một nấc thang để hắn nịnh bợ lãnh đạo trường, giẫm qua rồi sẽ không bao giờ nhìn lại nữa.


Chỉ có bản thân cô là luôn canh cánh trong lòng, luôn lục tìm ký ức rồi hồi tưởng lại những tiếc nuối như có như không kia, sau đó tìm mọi cách quanh co vòng vèo để bù đắp. Điều này có ý nghĩa gì đâu? Nếu mày thật sự ghét Phương Chí Tịnh thì nhiều năm trước mày nên đứng ra bảo vệ bạn của mình, bây giờ có thắng hắn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi mày còn không thắng được.


Chu Vận bỗng nảy sinh tâm trạng chán ghét bản thân mình quá đỗi, kề đầu vào trụ đá khắc hoa sen trên cây cầu rồi từ từ ngồi xuống, dạ dày quặn đau mãnh liệt. 


Không lâu sau, bỗng trên bụng xuất hiện thêm một bàn tay. Bàn tay ấy rất to lớn, rất dịu dàng, rồi từ từ đỡ cô dậy tựa như vớt chiếc thuyền bị đắm.
"Làm sao thế? Không uống rượu mà cũng say à?"


Giọng của cậu vẫn bình tĩnh trong veo như trước, mang theo vài phần trêu chọc, lại vì bóng đêm mà có vẻ trầm khàn. 
Chu Vận cúi đầu, khẽ lắc.
"Sao vậy hả?"
"Không có gì..."
Lý Tuân tựa vào bên người cô: "Không vui à?"
"Không có."


Ban ngày chảy quá nhiều mồ hôi, sợi tóc bết chặt vào tai, gió thổi không khô nổi.
Lý Tuân nheo mắt, thản nhiên nói: "Tôi bỏ nhiều thời gian đến đây không phải để xem cái vẻ mặt hiện tại này của cô đâu nhé."
Lòng Chu Vận đau xót: "Tôi xin lỗi."


Quả thật cô không nên tỏ vẻ giận dỗi và khó chịu trước mặt Lý Tuân. Chuyện Phương Chí Tịnh không liên quan gì đến cậu, cậu đã hết lòng hết dạ giúp cô, cậu không nên nhận được đối xử như thế. Cô cố gắng đổi chủ đề nhẹ nhàng khác để nói chuyện với cậu, nhưng đầu óc như thể bị gỉ sét, không thể nào xoay chuyển được.


Lý Tuân châm điếu thuốc: "Cô rất ghét tên Phương Chí Tịnh kia à?"
"Ừ."
Vừa đáp xong, theo phản xạ cô chợt thấy không tốt, định giải thích lại nghe tiếng cười khẽ của Lý Tuân: "Biết rồi."
Yên lặng một hồi, Chu Vận nói: "Cậu không hỏi tôi nguyên nhân à?"
"Không hỏi."


"Không chừng lý do khiến cậu không tin nổi thì sao?"
"Cho dù không có lý do cũng không sao." Lý Tuân đứng thẳng người, "Ai cũng có lúc làm việc theo cảm tính mà."


Giọng nói Lý Tuân bao giờ cũng ung dung, Chu Vận bị cậu lây nhiễm, cảm giác bản thân không còn khó chịu như vừa rồi nữa. Cô nói với cậu: "Tôi về nghỉ ngơi trước, các cậu cứ từ từ ăn đi."
"Ừ."
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng Chu Vận rời đi, Lý Tuân mới trở về bàn ăn, Cao Kiến Hồng hỏi cậu: "Người đâu?"


"Công chúa đã bãi giá hồi cung rồi."
Cao Kiến Hồng cười xòa, Từ Lê Na bên cạnh kề đến, hỏi Lý Tuân: "Gì cơ? Công chúa gì thế?"
Lý Tuân không ngồi xuống, cậu thong thả lấy thuốc ra. Từ Lê Na giục cậu: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Thì là công chúa chứ sao."


"Bây giờ còn có công chúa nữa cơ à, con gái kiểu gì mới được coi là công chúa vậy hả?"
Lý Tuân tựa vào cạnh bàn.


"Công chúa ấy..." Cậu nhìn con đường về trường hun hút trong đêm hè, nửa đùa nửa thật, "Thứ nhất cô phải có đôi mắt thanh cao, lại thêm một trái tim vừa ngây thơ vừa yếu đuối."


Vẻ mặt Từ Lê Na hoang mang, Lý Tuân nhướng mày bổ sung: "Dĩ nhiên, nếu có thêm một chút tinh thần mạo hiểm được ăn cả ngã về không thì càng tốt."
Từ Lê Na nghe như lọt vào sương mù, đẩy cậu: "Là sao? Thần bí quá."


Lý Tuân hút xong điếu thuốc liền đứng dậy, Từ Lê Na kéo cậu lại: "Đi đâu vậy, lát nữa bọn mình đi dạo phố một lát nhé."
"Không được, tôi còn có việc."
"Chuyện gì, không phải sản phẩm dự thi đã chuẩn bị xong rồi sao, cậu về phòng tập thuyết trình à?"


Lý Tuân cười: "Tôi phải nghĩ cách xem có thể bổ cứu lại không?"
"Bổ cứu gì chứ?"
Lý Tuân dụi điếu thuốc, hờ hững nói: "Nếu cứ theo đà này, vụ làm ăn lần này của tôi có khả năng lỗ chỏng vó rồi."
Từ Lê Na thất vọng nói: "Vậy bây giờ cậu phải về ngay à?"


Lý Tuân vừa định gật đầu, nhưng nghĩ đến gì đó, ánh mắt liếc về phía Từ Lê Na. Bị đôi mắt trong suốt kia nhìn như thế, mặt Từ Lê Na ửng đỏ, giọng nói cũng khẽ khàng.
"Sao thế hả?"
Lý Tuân nói: "Hình như cô biết rất nhiều về những nhóm dự thi và giáo sư dẫn đội nhỉ."


Từ Lê Na ừ: "... Tôi quen biết khá nhiều người."


Lý Tuân nhìn cô ta đăm chiêu, chậm rãi đi đến. Vóc dáng cậu cao dong dỏng, che đi ánh trăng, tim Từ Lê Na đập thình thịch. Bỗng vai cô ta trĩu nặng, sau đó chợt ngửi thấy một mùi hương tinh khiết. Giọng nói quyến rũ vang lên bên tai: "Vậy... cô có thể giúp tôi lấy được thiết bị mẫu và chương trình gốc của Phương Chí Tịnh không?"


Gió thổi lay bụi cỏ dại ven đường.
***
Chu Vận trở về phòng, gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất ở ngay cửa nhà khách. Phương Chí Tịnh đã họp với công ty tài trợ xong, mặt mày tươi roi rói, có vẻ kết quả bàn bạc rất khả quan, bước chân cậu ta thoăn thoắt.


Chu Vận định trốn ra phía sau bồn hoa nhưng không thành công, Phương Chí Tịnh vừa liếc mắt đã thấy được cô.
"Này Chu Vận!" Cậu ta sải bước đi đến, "Mình họp xong rồi, ôi năng suất làm việc của công ty họ mấy hôm nay thấp quá, làm mình cứ phải nhẫn nại nói chuyện."
"..."


"Đúng rồi, nhóm bọn mình có thể không tham gia cuộc thi chính thức nữa." Phương Chí Tịnh nói nửa đùa nửa thật, "Giải nhất sẽ nhường lại cho bọn cậu, như vậy cô Lưu cũng sẽ vui vẻ, hì hì!"
Hình như là có một tuyệt chiêu ẩn thân gì đấy nhỉ...


"Tôi nghe rồi." Từ bé đến giờ Chu Vận đã nói những lời dối lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khiến cô khó chịu nhất, "Chúc mừng các cậu."
Phương Chí Tịnh: "Nghe nói rồi hả? Nghe ai nói thế?"


Chu Vận không trả lời, Phương Chí Tịnh cười khẩy: "Lại là mấy người chuyên nói xấu sau lưng người khác kia đấy hả?"


Chu Vận vẫn im lặng, Phương Chí Tịnh nhún vai nói: "Mình không quan tâm, con người chính là vậy, khi thành công sẽ bị người khác ghen ghét. Bọn họ nói mình giở chiêu trò nhưng cái gì gọi là chiêu trò chứ? Có tài nguyên không sử dụng cứ để phí ư? Xã hội này làm gì có công bằng thật sự, chẳng nhẽ ngày ngày cắm đầu trong phòng thí nghiệm mới là bỏ công bỏ sức, lẽ nào mình đi tìm đối tác thì không tốn thời gian và hơi sức sao? Dù sao kết quả mình muốn đã đạt được, mình không quan tâm người khác nói gì."


Chu Vận vẫn trầm mặc như trước, Phương Chí Tịnh hỏi: "Động não chút đi. Con người phải tận dụng thời gian để đạt được giá trị hồi đáp cao nhất. Với lại, Chu Vận, cậu biết bản chất của mình và bọn họ khác nhau ở đâu không?"


Chu Vận lắc đầu, Phương Chí Tịnh yên lặng nhìn cô: "Bọn họ có thể lựa chọn nói gì thì nói, còn mình cũng có quyền lựa chọn có nghe hay không. Nhưng bất kể họ có nói xiên xỏ thế nào, thành quả của mình vẫn không thay đổi. Nếu mình chọn nghe những lời đó, cùng lắm chỉ khó chịu một lúc rồi thôi, mà một khi mình lựa chọn không nghe thì sẽ toàn thắng."


Ánh mắt cậu ta lóe sáng, ánh lên vẻ cương quyết đặc thù của kẻ thành công, ép Chu Vận phải đồng cảm.
"Cậu chắc chắn sẽ không như bọn họ, cậu thông minh như thế, hẳn là biết đạo lý ai cao ai thấp đúng không."


Lòng Chu Vận lạnh lẽo, bàn tay đặt bên người không ngừng run run, cô cố gắng giữ vẻ mặt và giọng nói bình tĩnh: "Ừ, tôi hiểu."






Truyện liên quan