Quyển 2 - Chương 47
Hôm ấy Chu Vận nói chuyện với mẹ rất lâu, trước khi mẹ ra về đã nói với cô: "Chu Vận, chỉ cần mẹ còn sống, con đừng mơ tưởng đến việc này."
Bà ép Chu Vận phải lập tức thôi việc và chia tay với Lý Tuân ngay. Bà nhét điện thoại vào tay cô, bảo cô gọi cho Lý Tuân nhưng cô nói: "Bây giờ con có gọi điện thoại cũng chỉ để hỏi anh ấy muốn ăn gì thôi."
Mẹ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt nghiêm khắc: "Con không nghe lời mẹ nữa sao?"
Chu Vận im lặng rồi khẽ đáp: "Mẹ, con đã không còn là học sinh nữa."
Mẹ cô tức tối rời đi.
Sau khi mẹ về rồi, Chu Vận uống liền mấy cốc nước to. Buổi trưa cô đã nói quá nhiều, nói đến mức họng khô rát nhưng vẫn không được việc gì. Chu Vận đoán tiếp theo mẹ cô có thể sẽ tìm công ty mới và đối tượng xem mắt cho cô. Mẹ cô có tính sĩ diện, không bao giờ làm mấy chuyện như khóc lóc hay chửi bới trước mặt người khác, mà cô cũng sắp ba mươi tuổi, có đầy đủ kinh nghiệm sống và tự do tài chính. Mẹ cô không thể nhốt cô trong phòng để quản lý cô như xưa được nữa.
Nghĩ như vậy, Chu Vận lại thấy áp lực không còn lớn như lúc đầu.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, Chu Vận mới nhớ ra Lý Tuân liền lái xe chạy thẳng đến nhà anh. Hầu Ninh mở cửa, cậu ta cũng nghỉ làm vì công ty đang tu sửa.
Hầu Ninh mặc chiếc áo thun đã cũ, nhìn Chu Vận nói: "Chúng tôi không gọi thức ăn mang đến."
Chu Vận trố mắt, rồi đẩy Hầu Ninh qua một bên, đi vào nhà.
Hầu Ninh kêu gào phía sau: "Có người xâm nhập gia cư bất hợp pháp! Lý Tuân chạy mau!"
Diện tích căn phòng không nhỏ, gần năm mươi mét vuông, sắp xếp đồ đạc thông thoáng. Trên sàn bày vài chiếc ghế lười, Lý Tuân đang ngồi đấy đọc sách. Chu Vận đi đến, khom người nhìn quyển sách kia.
Read more…
"Hình như sách này của em mà."
Lý Tuân không buồn ngẩng đầu lên nói: "Em có chứng cứ gì chứng minh nó là của em không?"
Chu Vận nghĩ ngợi: "Không có."
Anh giơ tay véo cằm cô.
Hầu Ninh ở phía sau nói: "Hai người có thể đừng coi tôi là không khí được không?"
Lý Tuân nhìn về phía Hầu Ninh, Hầu Ninh nhận được tín hiệu từ ánh mắt anh, cậu khẽ nhíu mày, định nói gì đó nhưng ngập ngừng chốc lát rồi thu dọn đồ đạc bỏ vào balo đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, căn nhà trở nên yên tĩnh. Chu Vận ngồi vào một chiếc ghế lười khác, hỏi Lý Tuân: "Công ty được sửa chữa thế nào rồi?"
Ánh mắt Lý Tuân nhìn vào sách, nói: "Phải một thời gian nữa mới xong, trùng hợp là hai công ty bên cạnh đều làm ăn thua lỗ, Đổng Tư Dương đã thuê luôn mặt bằng của họ, cùng sửa lại luôn."
Chu Vận: "Cái công ty chuyển phát nhanh kia có thua lỗ không?"
Lý Tuân liếc nhìn cô: "Em muốn nó thất bại à?"
Chu Vận: "Hằng ngày họ đều chất cả đống đồ ngoài cửa, mỗi lần đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy đến kiểm tr.a chúng ta đều bị phạt, cả tầng lầu ai cũng mong công ty đó dọn đi cả."
Lý Tuân nhíu mày, lật cuốn sách sang trang mới: "Thêm nửa năm nữa, cả tầng lầu này sẽ thuộc về chúng ta."
Chu Vận lặng lẽ dẩu môi, cô thích nhìn dáng vẻ anh thờ ơ quyết định nhất, lúc đó trông anh còn quyến rũ hơn cả khi nói mấy lời yêu thương, sự tự tin trong mỗi cử động của anh như đều hóa thành những cái vuốt ve âu yếm. Trong nhà yên lặng chỉ còn tiếng lật sách xào xạc, qua hồi lâu, Chu Vận nhẹ nhàng cất lời.
"Mẹ em đã nói gì với anh?"
Lý Tuân: "Không nói gì cả."
Chu Vận lẳng lặng nhìn anh, Lý Tuân xem xong một trang sách, ngẩng đầu cười nói: "Mẹ em ghê hơn em nhiều, sao lại dạy dỗ được đứa con gái nhát gan thế chứ?"
Chu Vận không hài lòng: "Ai nhát hả?"
Lý Tuân nhún vai. Chu Vận nói tiếp: "Mẹ em làm giáo viên suốt mấy mươi năm rồi, tư tưởng rất bảo thủ. Nếu mẹ có nói gì quá đáng, em thay mẹ xin lỗi anh."
Lý Tuân rời mắt khỏi trang sách lần nữa, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Anh ngoắc tay với cô, Chu Vận vất vả nhỏm người khỏi chiếc ghế lười, vừa mới đến gần đã bị Lý Tuân kéo cổ tay. Cô loạng choạng ngã xuống người anh. Lý Tuân đặt tay lên cổ cô, Chu Vận cảm giác được một hơi thở ấm áp nam tính đang kề sát vào mình. Giọng nói của anh như có như không khiến tai cô ngứa ran.
"Công chúa điện hạ, có phải lại xem anh là đậu phụ không?"
Cô biết rõ anh đang trêu chọc cô nhưng vẫn thất thủ, toàn thân đều vô thức phối hợp anh. Anh vuốt ve, mơn trớn cô, làm mọi cách khống chế cô. Chiếc ghế lười màu xanh đậm biến hoá đủ mọi hình dáng theo từng hành động của họ, cuối cùng giống như vũng bùn bao lấy họ, hoàn toàn nuốt chửng.
Những hạt cát trong lớp vải bạt vang lên loạt xoạt, Chu Vận bị Lý Tuân đè bên dưới, anh vứt sách qua một bên, cúi đầu hôn cô. Lúc Lý Tuân không cắm đầu vào công việc đều có mùi hương rất thơm, cô đoán ban ngày anh đã tắm rửa nên trên người thoang thoảng hơi thở thanh xuân. Nhưng ria mép còn chưa cạo sạch, cọ vào mặt cô đau rát.
Song, hiện tại đau cũng tốt. Cảm giác mất rồi lại được khiến tất cả mọi điều về anh đều trở nên tốt đẹp.
Cô bắt đầu thấy mình thích tất cả mùi trên cơ thể anh, tựa thể nhấm nháp những loại rượu ngon có nồng độ khác nhau, có khi chỉ ngà ngà, say rồi lại tỉnh, có khi choáng váng đất trời, say tít cung thang. Loại nào cô cũng chấp hết, chỉ cần cùng nhà sản xuất Lý Tuân là được.
"Em cứ ngửi gì thế?" Anh nhận ra hành động nhỏ của cô, hơi nhỏm người dậy, mũi hai người kề sát vào nhau, "Trước kia em cũng thích ngửi người anh, em cầm tinh con chó à?"
Chu Vận huých nhẹ đầu gối vào anh tỏ thái độ bất mãn, ai ngờ trùng hợp chạm phải nơi đang giương cung sẵn sàng kia. Lý Tuân khẽ cười, một tay giữ chặt người cô, một tay cởi dây nịt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, chỉ số hormone xung quanh đã tăng vọt. Chu Vận cảm khái lớn tuổi thật tốt, có thể vứt bỏ hết mấy trò vòng vèo e ấp, hành sự chỉ chú ý đến hiệu suất cao mà thôi. Họ cởi sạch mọi thứ vướng víu trên người, một bên có làn da trắng nõn, một bên thì ngăm ngăm. Bởi vì ham muốn nên người họ đẫm mồ hôi, ôm rịt lấy nhau triền miên.
Không lâu sau, họ đã không phân biệt nổi mồ hôi kia thuộc về ai. Lý Tuân lại mơn trớn đôi chân dài của Chu Vận, vân vê bên trong bắp đùi, chuẩn bị làm việc.
Nói là chuẩn bị là vì họ lại bị ngắt ngang. Điện thoại Chu Vận vang lên, cô vốn không muốn nghe, định chờ nó tự tắt. Nhưng nó cứ không ngừng reo inh ỏi, đến cuối cùng điện thoại không còn động tĩnh nữa nhưng Lý Tuân lại “tắt điện” rồi. Anh trở mình, nằm trên ghế, xua tay ý bảo cô nghe điện thoại đi. Chu Vận bò qua người anh, nhặt túi xách trên mặt đất lên. Cuộc gọi đến là số của Cao Kiến Hồng.
Chu Vận khó hiểu gọi lại, bên trong truyền đến giọng nữ.
"Xin hỏi cô có phải Chu Vận không?"
Chu Vận ừ: "Là tôi, xin hỏi cô là ai?"
Người phụ nữ nói: "Chào cô, tôi là ý tá khoa ung bướu bệnh viện số Hai, xin hỏi cô có biết bệnh nhân Cao Kiến Hồng không?"
Chu Vận thẳng người dậy, Lý Tuân nằm trên ghế lười liếc mắt nhìn sang.
"Tôi biết, có chuyện gì không?"
"Là thế này, tối nay anh ấy phải phẫu thuật, bây giờ đã chuẩn bị xong rồi nhưng bệnh nhân nhất quyết không chịu vào phòng mổ. Anh ta nói muốn gặp mặt cô."
Trong nhà lặng ngắt nên có thể nghe rõ tiếng nói trong điện thoại, Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, vẻ mặt Lý Tuân mơ hồ.
Y tá nói: "... Cô xem, nếu cô tiện..."
Chu Vận không lên tiếng, chờ lệnh Lý Tuân. Lý Tuân đứng dậy, lõa lồ đi đến chiếc bàn bên cạnh lấy thuốc lá, châm lửa rồi ném bật lửa lên bàn. Chu Vận nhỏ giọng nói vào điện thoại: "Được, tôi sẽ đến ngay."
Cúp máy, trong nhà lại rơi vào tĩnh lặng.
"Sao lúc này cậu ta lại muốn gặp em?"
Lý Tuân: "Không biết."
Chu Vận nhìn vào tấm lưng rộng lớn của anh: "Anh muốn đi không?"
Lý Tuân quay đầu lại: "Cậu ta gọi em đến, em hỏi anh làm gì?"
Chu Vận cầm lấy điện thoại di động, nhìn vào đôi mắt đen láy của Lý Tuân: "Anh đừng nói rằng anh không nhận ra nhé. Cuộc điện thoại này là cậu ta muốn gọi cho anh, cậu ta muốn gặp anh, chẳng qua không dám nói thôi."
Lý Tuân lại quay đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng. Chu Vận nhặt từng món đồ trên đất mặc vào người. Cô mặc rất chậm, cho Lý Tuân đủ thời gian suy nghĩ. Đến khi cô mặc vào món cuối cùng, điếu thuốc của Lý Tuân cũng đã cháy hết, anh dụi đầu lọc xuống bàn.
"Em đi đi, anh ở đây chờ em."
Chu Vận lái xe đến bệnh viện trong đêm tối. Kết quả Lý Tuân không đi đã nằm trong dự liệu của cô, tuy anh bỏ qua cho Cát Lực lần này, nhưng chỉ vì muốn giải thoát bản thân mà thôi. Tính cách của Lý Tuân rất ương bướng, trong lòng anh có một thước đo của riêng mình, Cao Kiến Hồng đã bị anh kéo xuống dưới tiêu chuẩn rồi. Lý Tuân từng cho Cao Kiến Hồng cơ hội, nhưng Cao Kiến Hồng đã giẫm đạp lên tấm lòng của anh. Mà anh lại không phải là người khoan dung.
Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Chu Vận đi đến khoa ung bướu, tìm được người y tá đã gọi cho cô. Cô y tá trẻ tuổi đưa Chu Vận đến phòng bệnh.
"Chúng tôi khuyên thế nào anh ấy cũng không chịu mổ, đau đến sắp ngất rồi." Cô y tá đang nói thì trong hành lang truyền đến tiếng cãi vã. Cô ấy nhướng mày, cất bước nhanh hơn.
Tại cửa phòng bệnh, một người đàn bà đã lớn tuổi đang đánh nhau với một phụ nữ trẻ tuổi. Chu Vận nhìn từ xa, tóc xoăn váy dài, đây không phải Ngô Chân thì là ai.
Người đàn bà đã sáu mươi tuổi, dáng người gầy hơn Ngô Chân, bà ấy đang giận dữ, kéo váy Ngô Chân, mắt long sòng sọc.
"Có người nào như mày không? Chồng còn nằm trên giường bệnh mà mày chỉ biết đến tiền thôi."
Ngô Chân liều mạng đẩy bà: "Bà đừng đụng vào tôi. Cái gì mà chỉ biết đến tiền, bà không hiểu tiếng người à. Tôi hỏi anh ấy về chuyện sắp xếp cổ phần công ty, đây đều là vì tốt cho cái nhà này thôi. Vậy mà bà còn nghi ngờ tôi?"
Người đàn bà kia chắc là mẹ của Cao Kiến Hồng, bà không giỏi ăn nói như Ngô Chân, chỉ có thể mạnh tay bóp chặt ả. Cô y tá xông đến lôi hai người ra.
"Người nhà chú ý một chút, đây là bệnh viện." Cô ấy nghiêm túc nói, "Còn có những bệnh nhân khác nữa, nếu các người còn làm ồn thì mời rời khỏi đây."
Ngô Chân là người đầu tiên nhìn thấy Chu Vận, ả thở hổn hển gạt tay mẹ Cao Kiến Hồng ra, giẫm giày cao gót lóc cóc bỏ đi. Mẹ Cao Kiến Hồng liên tục vỗ ngực, ba Cao Kiến Hồng đi ra khỏi phòng bệnh, đến trấn an bà. Trông bà có vẻ đau lòng tuyệt vọng.
"Ban đầu tôi đã nói không thể lấy loại phụ nữ này làm vợ, sẽ mang họa về nhà mà. Bây giờ thì tốt rồi, đồ sao chổi, kể từ ngày nó gả về nhà mình, Kiến Hồng không có nổi một ngày thoải mái. Ngày ngày đều liều mạng kiếm tiền cho nó tiêu xài, kết quả nó lại báo đáp chúng ta như thế, báo đáp như thế đấy! Kiến Hồng còn mắc bệnh nữa chứ, tất cả đều tại nó, đều tại nó cả!"
Tâm tình ba Cao Kiến Hồng không kích động như vậy, ông dìu người vợ già, nói: "Bây giờ đừng nói những thứ này nữa, bà cũng nhỏ giọng một chút để con nó nghe được lại chịu áp lực lớn hơn."
Ông ngước mắt, thấy Chu Vận liền nói: "Cháu là Chu Vận phải không? Cháu cũng đã trưởng thành rồi, không còn giống với trong ảnh nữa."
Chu Vận: "Bác biết cháu ạ?"
Ba Cao Kiến Hồng nói: "Biết chứ, trước kia bọn cháu học cùng trường đại học, lúc đi thi có chụp ảnh chung, nó vẫn còn giữ đấy. Thời gian đó nó hay nhắc đến cháu và thằng bé họ Lý, sau này thì không thấy nhắc đến nữa." Giọng nói ông xót xa và yếu ớt, "Cháu vào thăm nó một lát đi. Cháu gái, chú không biết giữa các cháu xảy ra chuyện gì, nhưng chú xin cháu, đã đến mức độ này rồi, cháu hãy khoan dung với nó một chút."
Chu Vận nhìn đôi vợ chồng tuổi già sức yếu này, gật đầu, khẽ nói: "Cháu biết ạ, hai bác cứ yên tâm."