Chương 3
Nghĩ lại lắm lúc mọi chuyện đến với cô cứ như một giấc mơ vậy. Cô còn nhớ cái ngày đó, cái ngày mà như bao ngày bình thường khác của một người nhưng đối với cô ngày đó là ngày kinh hỉ nhất với cô. Lần đầu tiên cô cảm nhận nhân sinh 20 năm của mình thật không có gì đáng tiếc ha.
Cô một sinh viên trường ĐHSP A chuyên ngành Đông Phương Học, một ngành mà người nào nghe đến điều lắc đầu ngán ngẩm bởi độ khó của nó, bởi 1 sinh viên bình thường học 1 thứ tiếng ngoại ngữ cũng đau đầu rồi nhưng ngành của cô học thì không dưới 3 thứ tiếng.
Cô cũng như bao cô gái khác cũng hay mơ mộng, cũng có thần tượng để mình theo đuổi, cũng lấy thần tượng ra làm động lực cho mình vượt qua những lúc khó khăn. Thần tượng của cô là ba chàng trai nhóm TFBOYS, cô là 1 TDT chính hiệu.
Cô thích họ khi tình cờ có một nhỏ bạn chia sẻ ca khúc Young của nhóm, ban đầu cô thích họ bởi vì ngoại hình long lanh, sau dần dần tìm hiểu cô càng cảm phục sự kiên trì, cố gắng vì ước mơ của 3 người, thế là cô lọt hố trở thành fan của họ lúc nào không hay, hằng ngày cô thường âm thầm theo dõi hoạt động của nhóm qua các fanface trong nước lập nên, rồi cũng lập cho mình 1 cái weibo chỉ để theo dõi những hoạt động của ba người bọn họ. Cô thích họ nhưng không cuồng nhiệt như mấy đứa bạn của cô ngày nào cũng la hét bảo "Thiên Tỉ là chồng tao"," tao muốn cưới Tuấn Khải", "Vương Nguyên ôi, hoàng tử của tao", " trời ơi, người ở đâu mà dễ thương quá vậy, có cách nào bắt được họ về nuôi không"..bla..bla...cô thích họ theo cách riêng của cô, chỉ âm thầm theo dõi họ, cười khi thấy những hành động ngốc nghếch của họ, đau lòng khi thấy những giọt mồ hôi vất vả trong những lần tập luyện gian khổ.
Vào những dịp có sự kiện đặc biệt gì của nhóm là lướt Webo vào comment cổ vũ từng người, vào ngày sinh nhật của mỗi thành viên nhắn 1 tin chúc mừng họ như hàng triệu cô gái hâm mộ thần tượng khác nhưng không biết vì cái gì hấp dẫn cậu ấy hay do cô quá may mắn 🍀 trong hàng triệu triệu cô gái nhắn tin chúc mừng cậu ấy, cậu ấy reply tin nhắn của cô, lúc thấy được tin nhắn đó không biết cô phải diễn tả tâm trạng của cô như thế nào, giống như lần đầu cô được đi tàu lượn siêu tốc vậy, cô la hét vang phòng giống như bị điên,Na Vy- con bạn cùng phòng thấy thế nó bảo cô tới giờ chưa uống thuốc ak, cô cười đáp
- Tao đang luyện khẩu âm.
Cô nào dám nói cho nó biết, nó mà biết đảm bảo 1 tiếng sau cả trường chắc sẽ biết, ở trong lớp cô nó vốn nổi tiếng bà tám của lớp cộng với tốc độ công nghệ thông tin trong thời buổi này cô không dám chắc sẽ dừng phạm vi trong trường.
Fan của cậu ở nước cô không phải ít, ngay cả trong trường cô còn có cả 1 fanclup về Vương Tuấn Khải, họ mà biết cậu reaply tin nhắn cho cô, cô đảm bảo cuộc sống của cô ở cái trường này coi như xong, nên cô chỉ dám giữ niềm vui này riêng cho mình không dám cho ai biết, cũng không định chia sẽ cùng ai kể cả con bạn cùng phòng thân nhất.
Ban đầu Gia Hân cứ cho là cậu chỉ là nhất thời hứng thú reply lại một câu, không nghĩ rằng sau khi nhận được một biểu tượng icon mặt cười của cô thế nhưng cậu đáp lại bằng một câu hỏi, cứ như thế cô như lọt trong sương mù mà trả lời cậu, dần dần cô và cậu trò chuyện như những người bạn lúc nào không hay.
Tính tới bây giờ cũng gần 1 năm thì cậu cũng có thể mở lòng nhiều hơn, xem cô là một người bạn một người chị thân thiết mà thỉnh thoảng sẽ kể về những gì mình trải qua cho cô nghe, đa phần cô là người nghe cậu giãi bày,rồi thỉnh thoảng cũng có lúc cậu nói cậu thấy mệt mỏi vì lịch trình dày đặc của mình, Gia Hân sẽ kể cho cậu một vài câu chuyện cười hay những chuyện thú vị trong cuộc sống sinh viên của cô cho cậu ấy nghe, những lúc như thế cô thấy có thể dời đi sự chú ý của cậu, để cậu có thể trong một khoản thời gian ngắn nói chuyện với cô được thả lỏng quên đi áp lực, mệt mỏi mà cậu đang mang, cũng có đôi lúc lấy cương vị một người hơn tuổi cậu, khuyên cậu ấy một vài chuyện.
Cứ như thế trong gần 1 năm qua Gia Hân cứ như ở trong mơ mà ngày ngày chờ tin nhắn của cậu, nói chuyện với cậu.