Chương 14

Đang nói cậu bỗng dưng trầm mặc không lên tiếng. Gia Hân chỉ nghe tiếng thở đều đều của cậu.
- Tiểu Khải hôm nay tâm trạng của em không được tốt đúng không?


Cậu không trả lời, tuy cậu không nói nhưng Gia Hân cảm nhận được, từ lúc xem cậu biểu diễn qua ánh mắt của cậu cô đã lờ mờ nhận ra tâm trạng cậu không vui, đến lúc vừa mới tới khách sạn đã gọi cho cô khiến cô càng khẳng định điều mình đoán là đúng.


Nãy giờ cô cố gắng chọc cậu khiến cậu vui nhưng có vẻ không cải thiện lắm thì phải. Cô quả thật rất ghét những lúc trầm lặng của cậu, nó làm cô phiền lòng, làm lòng cô nhoi nhói khó chịu.


- Tiểu Khải ak, nếu em có gì bứt rứt, khó chịu thì nói ra đi, như thế sẽ dễ chịu hơn đó. Em nói chị là người rất vinh hạnh vì được em xả mệt mỏi, buồn phiền còn gì nên cứ cho chị hưởng được sự vinh hạnh đó của em đi được không?
Cậu phì cười, lên tiếng.
- Chị thật là.


- Em buồn vì hôm nay không thấy được màu cam hay là thấy mấy tin tức kia rồi?
Gia Hân gợi mở lời.


Cậu lại trầm mặc không nói.Cô cũng không thúc giục, có lẻ cậu cần chút thời gian để xắp xếp lòng mình, cô đợi, đợi cậu có thể nói ra những điều cậu nghĩ như thế cậu mới nhẹ lòng được,vài phút sau cậu mới chậm rãi lên tiếng.


available on google playdownload on app store


- Tại sao vậy hả chị, tại sao em lại có cảm giác sợ, cô đơn trong khi đứng giữa hàng ngàn tiếng la hét vì em dưới khán đài vậy. Đứng trên sân khấu nhìn xuống, em có cảm tưởng như đây là buổi conect của riêng từng thành viên chứ không phải là của cả nhóm. Em mong muốn biết bao khi ba tụi em biểu diễn là những tiếng hô vang TFBOYS chứ không phải là thanh âm hỗn tạp Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hay Dịch Dương Thiên Tỉ. Em biết em không thể can thiệp vào cảm xúc của mọi người, mà nói rằng nên thế này thế kia, quyền yêu ai ghét ai là tự do cá nhân của mọi người, em biết chứ nhưng ban đầu chúng em xuất phát với tư cách là một nhóm với 3 thành viên mang tên TFBOYS, chứ đâu phải là một ca sĩ solo Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hay Dịch Dương Thiên Tỉ, thế mà bây giờ sao lại giống như là ba đứa em là một cá thể riêng biệt vậy. Em thật sự hi vọng vào những dịp như thế này đứng trên sân khấu, ánh mắt của mình có thể dừng bất cứ đâu, bất cứ phía nào mà mỉm cười mà vẫy tay chào, chứ không cố định hướng về một khu vực có ánh sáng của mình, như thế thật sự có chút mệt mỏi, gượng gạo chị biết không? Em sợ con đường hẹn ước 10 năm của tụi em sẽ dần lãng quên theo thời gian theo nhũng xung đột giữa các fan. Chị biết không em cũng muốn vào những dịp như thế này mời một vài vị tiền bối trong nghề đến tham dự, để cho họ thấy sự tiến bộ của tụi em như thế nào, niềm tự hào của tụi em ra sao nhưng em lại lo ngại, khó xử bởi đến chính như bọn em cũng còn cảm thấy lúng túng thì họ sẽ có cảm tưởng ra sao có phải họ cũng sẽ nghĩ là họ đang đi tham dự conect riêng từng người được gộp chung trong 1 sân khấu chứ không phải là của một nhóm đúng không? giống như trên sân khấu gặp mặt cuối năm vậy, thập cẩm đủ màu.


Cậu dừng một giây rồi nói tiếp.


- Sao làm người lại khó thế hả chị? Em biết, công việc của em thì phải tập quen và chấp nhận những thị phi ngoài kia, em cũng nhiều lần trên phỏng vấn nói là mình không còn để ý, quan tâm những điều đó như người ta nói mắt không thấy thì tâm không phiền nhưng mắt đã thấy rồi thì tâm có thể không phiền sao hả chị? Mà đặc biệt là những thứ liên quan tới những người xung quanh em. Chị biết không, hai người họ giống như là cánh tay trái với tay phải của em vậy, dù có bị xướt một tí thôi thì cũng là da thịt của em, em cũng sẽ đau,thế mà sao họ có thể nói như vậy hả chị?


Giọng cậu đều đều mang theo nổi bất lực, mệt mỏi, buồn buồn một hơi dài nói ra tất cả. Lần đầu tiên cậu nói nhiều như thế, nói một hơi không vấp, cứ như những điều này sắp sẵn trong đầu cậu lâu lắm rồi vậy. Có lẻ đây là những điều uất ức đã theo cậu từ lâu mà cậu cứ giữ mãi trong lòng, không chịu nói ra, mà cũng không biết nói cùng ai.






Truyện liên quan