Chương 42
Anh nhìn gì thế? Tiểu Vũ thấy anh cứ nhìn ra cửa xe mãi vẫn chưa nổ máy cho xe chạy có chút hiếu kì nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy một khu vườn cây cảnh bình thường không có gì đặc, hiếu kì hỏi.
- Ak… không có gì, đi thôi. Vương Tuấn Khải thu lại tầm mắt nổ máy.
Chiếc xe thong thả tiến về phía trước, từng dãy nhà cao tầng tiếp nối nhau lui dần về phía sau, phố xá vào giữa trưa bớt đi một phần náo nhiệt nhưng vẫn không làm chậm đi nhịp sống hối hả của người qua đường.
Tiểu Vũ đang thả mình vào cảnh vật xung quanh đường, bất ngờ nghe Vương Tuấn Khải hỏi
- “Chị của em làm ở đó hả?” Giọng của cậu vang lên nhàn nhạt, thản nhiên cứ như là đang cảm thấy nhàm chán tìm đại một đề tài để nói chuyện.
- Ak, anh hỏi chị Gia Hân hả? Không, công việc chính của chị ấy là làm phiên dịch ở công ty INTERNATIONAL-W, anh biết công ty đó chứ công ty khá nổi tiếng về mảng dịch thuật đó, còn công việc này chỉ là làm thêm theo sở thích của chị ấy thôi.
- Chị Gia Hân tuy là người nước ngoài nhưng về mảng ngôn ngữ chị ấy rất giỏi đó, khi nào anh có tài liệu hay vấn đề gì về tiếng Anh hay tiếng Pháp có thể nhờ chị ấy giúp.
- “Uk…” Thờ ơ, lơ đãng đáp một tiếng, không rõ nghe lọt được bao nhiêu lời của cô
Tiểu Vũ bĩu môi, con người này thật là nhàm chán, hỏi người ta rồi người ta nói lại chẳng có tí gì muốn nghe.
Sực nhớ ra cái gì đó, Tiểu Vũ ánh mắt lấp lánh, cong lên hơi nghiêng người qua chỗ Vương Tuấn Khải.
- Tuấn Khải anh xem, nhà em cũng dắt anh về rồi, cơm em cũng mời anh ăn rồi, người thân em cũng giới thiệu cho anh rồi anh cũng có nên có chút gọi là có qua có lại không.
Tiểu Vũ mạnh miệng kể lể nhưng trong lòng có chút chột dạ, thấp thỏm cô sợ Vương Tuấn Khải bắt bẻ thì cô chỉ nước cứng họng bởi thật ra nhà là nhà của người khác, cơm cũng do người khác nấu, người thân ưm… cũng không phải nhưng chị Gia Hân cũng không phải là ai xa lạ, chị ấy là người mà cô xem như chị ruột của mình thì nhà của chị, cơm của chị cũng như của mình còn gì, chị ấy cũng được xem là người thân duy nhất của cô ở thành phố này, cô cũng đâu có nói xạo, nghĩ thế cô có chút vững dạ.
Vương Tuấn Khải khẽ liếc mắt nhìn cô.
- Có chút của em là như thế nào? Em là muốn gì?
“Phù! May quá không có để ý” Tiểu Vũ thở phào, cô liền thoải mái nói.
- “ Không biết một thần tượng vạn người mê như anh nơi ở, sinh hoạt có khác gì với những người bình thường như em không nhỉ? ”
- “Em muốn đến nhà anh.” Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cô như muốn xác nhận lại lời cô.
- “Vâng! Không được sao ạ?” Tiểu Vũ ánh mắt chờ mong nhìn
- Em không sợ người khác chụp được lại tung tin đồn thất thiệt ak.
- Cái này em biết anh sẽ có bố trí mà, nếu anh không muốn người ta biết thì ai có thể biết được chứ.
- Tin anh thế ak.
- Vâng. Tiểu Vũ gật đầu chắc chắn.
Vương Tuấn Khải có chút suy nghĩ nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ chờ mong của cô bé thì có chút không nỡ.
- Uk… để anh xem khi nào thích hợp đã.
- Oh… yea…anh hứa rồi đó nha.Hihi, điều ước của em sắp thành sự thật rồi.
Tiểu Vũ vui mừng đến nổi cười kha..kha… phát ra tiếng như vừa trúng số độc đắc. Vương Tuấn Khải cũng vì sự ngây ngô của cô mà khóe môi khẽ nhếch lên. Cô bé này ngây thơ quá rồi, nếu một người con trai dắt một cô gái về nhà mình thì chỉ có 2 lí do một là người anh ấy yêu, hai là lên gường, không có cái kiểu thứ ba là chỉ muốn giới thiệu nơi mình đang sống như cô bé nghĩ, mà 2 lí do trên thì Vương Tuấn Khải đều không muốn dùng đến lý do nào vậy chỉ còn cách nghĩ cái khác thôi.
Nếu là một cô gái khác yêu cầu cậu đưa về nhà như vậy cậu sẽ không cho người ta một chút mặt mũi nào mà trực tiếp từ chối, nhưng Tiểu Vũ thì khác tuy yêu cầu của cô hơi quá đáng đối với cậu nhưng mục đích của yêu cầu đó lại rất thuần khiết không có chút tư tâm hơn nữa dù sao cô bé cũng là người mà cô ấy thích, cậu có thể nhìn ra được khi nhìn ánh mắt của cô ấy đối với cô bé, cậu biết rõ vì đó cũng là ánh mắt cậu đối với 2 đứa em của mình vì thế cậu không nỡ từ chối cô bé cũng không hứa chắc chắn là sẽ thực hiện, chỉ có cô bé tự nghĩ là cậu đã hứa chắc chắn cậu cũng không muốn vạch trần đôi khi cho người khác một chút hi vọng cũng không phải là xấu.
---
Trong văn phòng thuộc bộ phận dịch thuật Anh- Mỹ của công ty INTERNATIONAL-W, có một cô gái cứ lẽo đẽo theo sau Trình Giao.
- Sếp ak..sếp Trình xinh đẹp của tôi ơi… chị có thể sắp xếp người khác đi thay em được không?
- Sếp ak…chị cũng biết là từ trước tới giờ em không bao giờ dám nhận công việc này mà…em mắc chứng sợ người lạ chị biết không?
- … không những mắc chứng sợ người lạ giai đoạn cuối còn mắc chứng sợ camera nữa mà….sếp không thể tha cho em được ak…
- … sếp đồng ý đi… tối nay em sẽ vì nghĩa quên thân mà chiêu đãi sếp một bữa thật ngon…huhu.
Thấy sếp Trình mặt vẫn tĩnh bơ không có ý gì là chuyển ý Gia Hân vẫn mặt dày tiếp tục bày ra bộ mặt có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu mếu máo nói tiếp.
- Sếp ak, em giao tiếp không giỏi mà.
Nói tới đây thấy tay sếp Trình ngừng lật mấy trang giấy chi chít chữ tiếng Anh, Gia Hân mừng thầm, có chuyển biến…có chuyển biến…cách mạng đã thành công