Chương 47
Gia Hân nhìn biểu tình trên khuôn mặt Vương Nguyên thật muốn thân thiết trêu cậu một chút nhưng cô cảm thấy cái không khí này không thích hợp nên chỉ cười nhẹ với cậu.
- Uk, chị làm việc ở bên này.
- Thật
Gia Hân gật đầu xác nhận chắn chắn với cậu.
Vương Nguyên có chút khó tin nhưng khi nhìn tấm thẻ đeo trên người cô thì không thể không tin. Sau một giây bất ngờ, Vương Nguyên như nghĩ ra cái gì đó liền quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải sau đó cuối đầu gần bên tai Gia Hân nhỏ giọng hỏi.
- Có phải anh Tuấn Khải cũng không có biết chị sống ở đây đúng không?
Gia Hân cười không đáp.
- “Ak, thì ra là vậy.” Vương Nguyên gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
- “Vương Nguyên em mau qua trang điểm đi, sắp tới giờ rồi đó”. Vương Tuấn Khải mắt lạnh nhìn Vương Nguyên nói.
- Rồi em qua liền đây.
- “Sao em có cảm giác anh ấy đang lườm em nhỉ, chị có thấy vậy không?” Vương Nguyên le lưỡi nói thầm với Gia Hân
Gia Hân cũng híp mắt phối hợp đáp lại.
- Uk, có lẻ vậy.
- Thôi em qua bên kia, tô trét một chút, không đứng đây tí nữa anh ấy lườm thủng người em mất.
- Uk, em đi đi.
Vừa mới bước được 2 bước Vương Nguyên lại xoay người tiến lại gần hỏi nhỏ một lần nữa.
- À mà chị phiên dịch cho ai vậy?
- Chị phiên dịch cho Thiên Tỉ.
- “Rồi xong, Đại Ca vô phúc rồi.” Vương Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối thay cho người nào đó.
Gia Hân cười xòa với cậu.
Lúc nụ cười của cô chưa kịp thu lại hết thì bắt gặp một ánh mắt đang nhìn về phía mình, theo phản xạ cô khẽ nhìn lại, khi giao nhau với cặp mắt như nước hồ thu ấy cô cảm thấy nụ cười chưa kịp khép của mình trở nên một cách cứng nhắc mất tự nhiên. Cô khẽ vội dời ánh mắt, cuối đầu tiếp tục với màn hình máy tính.
Một phút sau cô cảm thấy chiếc ghế niệm mình đang ngồi lún xuống, một mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi làm cho tim cô một lần nữa không tự chủ mà đập liên hồi, Gia Hân không ngẩn đầu lên, vẫn vờ như đang tập trung với dòng chữ tiếng Pháp trên màn hình, nhưng trong đầu lại bị mùi hương của người bên cạnh làm cho u mê không cách nào tiếp thu được.
Không ai nói với ai câu gì không khí xung quanh có vẻ cứng nhắc. Một vài ánh mắt dò xét lâu lâu lại liếc về phía hai người, cảm thấy có chút kì lạ rõ ràng Vương Nguyên bảo là bạn của nhau nhưng từ đầu tới cuối không hề thấy hai người nói chuyện, cũng không có chào hỏi qua, thật không biết có thật là bạn không, nhìn như thế nào cũng giống như là bạn của Vương Nguyên hơn.
Sau khi đến chiếc ghế của mình, Vương Nguyên nhìn qua chiếc gương không chịu nổi tò mò quay ra hỏi nhỏ Thiên Tỉ.
- Này, cậu có thấy Đại Ca với chị ấy có kì kì không? Không phải hai người đó là bạn sao, sao nhìn giống như không quen vậy?
Thiên Tỉ mắt vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại, đôi tay thành thạo lướt lướt, thờ ơ nói.
- Chuyện của họ cậu quan tâm làm gì, cậu nhận ra chị ấy chẳng lẻ anh ấy lại không.
Vương Nguyên nghe Thiên Tỉ nói thế thì cũng thôi không hỏi nữa nhưng vẫn liếc nhìn qua chiếc gương về phía chiếc sofa pha lầm bầm gì đó trong miệng.
Khoảng 10 phút sau, Jena trở lại dẫn theo thêm hai người nữa, bảo là phiên dịch viên của Thiên Tỉ và Vương Nguyên, nói là có một chút thay đổi trong sự xắp xếp người, hai người mới đến không biết tiếng Pháp nên để Gia Hân làm phiên dịch cho Vương Tuấn Khải, tránh trường hợp người Pháp bên đó có hỏi thì Vương Tuấn Khải là đội trưởng có thể thay cả nhóm đại diện trả lời, tránh việc fan làm làm ầm lên.
Gia Hân có chút kháng cự ở trong lòng khi nghe sự thay đổi này nhưng cũng biết tính chất công việc của mình phải thích nghi nhanh chóng với mọi tình huống, hơn nữa dù phiên dịch cho ai cũng vậy, cũng chỉ là đứng sau lưng người ta truyền đạt lại thông tin của người bên kia cho họ hiểu thôi, cũng không có gì phải sợ. Nghĩ thế Gia Hân có chút trấn an thả lỏng tâm tình. Nhưng vẫn khẽ liếc người ngồi bên cạnh, muốn xem phản ứng của cậu như thế nào, chỉ thấy cậu ngồi nghịch điện thoại vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ không có bất kì biến hóa vui, buồn, thất vọng hay khó chịu nào, cứ như việc thay đổi người không liên quan gì đến cậu.
Thấy biểu tình đó của Vương Tuấn Khải Gia Hân có chút thở phào, mặc dù nói là không có liên quan gì đến nhau nhưng sâu trong lòng vẫn không hi vọng nhìn thấy cái nhíu mày khó chịu của cậu. Con người chính là luôn ích kỉ như thế, chính tay mình đẩy họ ra, tạo ra thương tổn cho họ, không muốn liên quan gì đến họ nhưng lại tham lam, ích kỉ muốn họ phải nhớ đến mình, không ghét bỏ mình