Chương 49
“Chị Gia Hân.” Vương Nguyên từ phía bên kia hành lang đang chạy tới.
Vừa đến nơi, Vương Nguyên trố mắt nhìn hai người biến mất từ lúc quay xong kia.
- Tuấn Khải, Thiên Tỉ hai người cũng ở đây sao, mãi không tìm thấy hai người hóa ra là chạy ra đây.
Nghe Vương Nguyên nói thế bất giác Gia Hân cùng Thiên Tỉ đều quay đầu về phía sau, thấy vương Tuấn Khải đang đứng cách chỗ cô và Thiên Tỉ đứng chừng 5 bước chân, có lẻ từ trong tolet đi ra nhưng không rõ là ra cùng lúc với cô hay là sau cô, bởi vì chỗ cậu đứng khuất sau cây cột, cô với Thiên Tỉ thì đứng chệch về phía bên trái nên không thấy, còn Vương Nguyên từ hướng đối diện cậu đứng đi tới nên lại nhìn thấy rõ cậu.
Vương Tuấn Khải từ phía sau cây cột đi lại chỗ 3 người đang đứng, tầm mắt của cậu lơ đãng nhìn về phía chiếc khăn giấy trong tay Gia Hân, bàn tay trong túi quần khẽ xiếc chặt chiếc khăn giấy trong đó đến nhàu nát.
Gương mặt điềm tĩnh, không nhìn ra cảm xúc Vương Tuấn Khải hỏi
- Có việc gì ak?
- Chị Jena bảo có cần đặt trước món ăn không hay đến nhà hàng rồi hẵng gọi?
- “Không cần đến đó hẳn gọi.” Vương Tuấn Khải nhàn nhạt trả lời.
Vương Nguyên nhìn sang Thiên Tỉ
- “Cứ theo anh ấy đi.” Thiên Tỉ cũng không mặn không nhạt trả lời cậu.
Hỏi xong hai người khó tính, Vương Nguyên lịch sự nhìn Gia Hân mở miệng mời.
- “Chị Gia Hân đi ăn trưa với tụi em được không, coi như đây là bữa cơm muộn mà 6 năm trước em và Thiên Tỉ không có cơ hội mời chị.”
- “Không cần đâu…không cần đâu” Gia Hân vội xua tay
- “ năm rồi còn gì, chị cứ xem như em và Thiên Tỉ muốn mượn bữa cơm này có thể nói chuyện với chị chút được không? Với lại chị không nể mặt hai đứa em thì cũng phải nể mặt anh Tuấn Khải chứ, đúng không Đại Ca.” Vương Nguyên đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải như ra dấu bảo Vương Tuấn Khải lên tiếng.
- “Không cần phải khách sáo thế…chị..chị phải quay trở về công ty liền.” Gia Hân vội vàng kiếm cớ từ chối.
- Chị vội gì, em đã nhờ chị Jena thông báo một tiếng cho sếp của chị rồi không sao đâu.
Gia Hân ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên vội hỏi.
- Em bảo với Jena nói với sếp của chị là chị ăn cơm với tụi em hả?
- “Vâng.” Vương Nguyên gật đầu.
- “Thôi rồi” Gia Hân than thầm, bóp bóp trán nghĩ tới thảm cảnh ngày mai khi đi làm bị hàng trăm ánh mắt ghen tị chĩa vào người mà có chút đau đầu.
- “ Em nói có gì sai hả?” Vương Nguyên thấy nét mặt như ăn phải ớt của Gia Hân có chút mơ hồ không hiểu hỏi
- “ Um… không sao, chị có chút bất ngờ khi em nói với sếp chị thôi” Gia Hân miễn cưỡng cười đáp.
- Hay là để hôm khác …. Gia Hân dùng dằng định hẹn khi khác lại bị giọng nói lạnh lùng của người đứng im nãy giờ cắt ngang
- “Chỉ là ăn bữa cơm có cần khó khăn vậy không?”
Gia Hân nghe thấy thế ngước đầu lên trừng mắt với cậu. Sao lại không khó khăn đi ăn với các cậu có khác gì tham gia “hồng môn yến” đâu, lỡ như có người phát hiện thì sao, cô có phải là đưa lên thớt cho người ta mặc sức chặt chém không? Rồi cậu có biết ngày mai tất cả các phụ nữ trong công ty cô sẽ xúm lại đày đọa lổ tai cô như thế nào không? Còn Hiểu Hiểu sẽ vì tin tức này mà kích động thái quá lên quơ tay múa chân, với cái thân mềm yếu này của cô sao chịu nổi chân tay gân cốt của người tập võ của cô ấy, đây là chưa kể ngồi ăn với cậu bệnh dạ dày của cô có nguy cơ sẽ tái phát, cậu nghĩ thử xem có khó khăn không. Lời cứ như thế ra đến đầu môi lại bị ấm ức chặn lại, thốt thành lời lại là.
- Cậu nói thế là ý gì
- “Ý trong từ” Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.
- “Câụ….” Gia Hân bặm môi
- ….
- “Được rồi, cậu nói thế tôi phải đi rồi, không thì cậu lại bảo tôi làm giá.” Gia Hân có chút lên giọng nhìn vào mặt cậu nói.
Sau đó xoay người bước đi trước, Vương Nguyên thấy thế nhìn Vương Tuấn Khải nói.
- Haiz… anh chọc phải tự ái của chị ấy rồi.
Nói rồi cậu chạy về phía Gia Hân, kệ anh ấy ai bảo ngốc, nói chuyện với con gái mà dùng cái giọng lạnh tanh, mỉa mai đó, người ta không giận mới lạ, thật không hiểu sao anh ấy lại như thế.
Thiên Tỉ từ đầu tới giờ đứng im không lên tiếng cũng vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải cười cười rời đi để lại Vương Tuấn Khải đứng như trời trồng chưa tiêu hóa hết phản ứng của cô.
Mới vừa rồi là cô đang giận cậu sao.
Đây là lần đầu tiên sau 6 năm gặp lại cô thể hiện cảm xúc rõ ràng nhất khi đối diện với cậu cũng là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm giận dỗi của cô.
Hình như cậu có chút không bình thường, tại sao lại thấy người ta phát cáu với mình lại có cảm giác vui sướng thế nhỉ?
Cứ thế mà đờ đẫn đứng im khóe môi bất giác tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, ánh nắng vàng óng đẹp đẽ ngoài kia giờ phút này lại không chói sáng bằng khuôn mặt của người đang đứng.