Chương 25: Thẩm Điềm, cậu suy nghĩ thế nào rồi?
Chiếc SUV màu đen dừng lại.
Chu Thận Chi đóng cửa xe vào rồi đi về phía cửa lớn của căn biệt thự.
Điện thoại đúng lúc đó cũng đổ chuông.
Anh bắt máy.
"Alo."
"Thằng kia! Mày bên đó bây giờ tiến triển sao rồi?" Trần Vận Lương mấy hôm nay cũng chỉ để tâm đến chuyện này.
Chu Thận Chi đẩy cửa bước vào, nói: "Hôm nay hẹn cậu ấy ăn cơm rồi bày tỏ ý muốn của mình."
Trần Vận Lương: "Mày nói vụ kết hôn với cậu ấy à?"
"Ừ."
Trần Vận Lương: "..."
"Ê khoan, có phải mày ế lâu quá rồi hơn nữa mấy năm nay cũng bận bịu làm hạng mục nên đột nhiên xuất hiện một cô gái thuận mắt, nhìn ổn thì mày muốn kết hôn không!"
Bước chân Chu Thận Chi chợt dừng lại, ngước lên nhìn ánh đèn phát ra từ trong phòng rồi đổi hướng đi về phía sân sau, lấy ra một điếu thuốc rồi cúi đầu châm lửa.
Anh nói: "Nói cũng đúng."
Anh ngồi xuống ghế, kẹp trên tay điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ.
Thận Chi vừa ngắm nghía điếu thuốc vừa nói: "Tự nhiên cảm thấy kết hôn với Thẩm Điềm cũng rất tốt."
Trần Vận Lương im lặng một lúc, cậu ấy cũng đang nhớ lại tất cả những kí ức có liên quan đến Thẩm Điềm. Thời còn đi học cô cũng không phải quá nổi bật nhưng cô quả thật là một sự tồn tại vô cùng đáng yêu, đôi mắt dịu dàng, khi cười lên lại sáng lấp lánh hệt như ánh sao. Khi cùng bạn bè tụ tập, cô cũng không phải là người chủ động bắt chuyện.
Lúc bị réo tên thì thường ngơ ngác, vô cùng dễ thương không có bất kỳ sự công kích nào, cảm giác sống chung với cậu ấy, cho dù là không trò chuyện cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Một cô gái như vậy.
Sống với cô sẽ rất an ổn và lâu dài.
Trần Vận Lương thở dài: "Tự nhiên tao hiểu được một chút rồi."
"Nhưng mà cậu ấy nói gì?" Đây mới là trọng điểm.
Chu Thận Chi cúi đầu bật cười một tiếng, ngậm điếu thuốc tựa lưng ra sau, ngồi bắt chéo chân lại với nhau.
"Ồ."
"Cậu ấy nói để cậu ấy suy nghĩ thêm."
Trần Vận Lương vừa nghe vậy bèn cười nói: "ch.ết chưa, suy nghĩ tức là khả năng đồng ý sẽ không cao đâu cưng! Cũng đúng, mày vừa với gặp lại người ta đã kéo người ta kết hôn với mày, người ta mà đồng ý mới sợ ma đó."
Đôi mày Chu Thận Chi khẽ nhướng lên.
Anh nhẹ ngả người về trước, đặt tay lên đầu gối, thong thả ung dung hút điếu thuốc trên tay.
Mãi đến khi phía sau vang lên tiếng mở cửa, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, cởi một vài chiếc cúc áo rồi đứng dậy, cô giúp việc trong nhà nhìn thấy anh bèn nhanh chóng thông báo cho bà Giang Lệ Viên.
Chu Thận Chi bước vào nhà.
Thì bà nội đã ngồi trên sofa khoanh tay nhìn anh chăm chăm.
Anh đi sang đó, ngồi trên sofa đơn và gọi: "Bà nội."
Giang Lệ Viên ừ một tiếng, bà nhìn sang cô bảo mẫu, cô bảo mẫu lập tức lấy một chiếc máy tính bảng đặt trên bàn, Chu Thận Chi nhìn vào chiếc máy tính bảng đó rồi chống cằm không lên tiếng.
Giang Lệ Viên ho lên một tiếng, bà xoa xoa yết hầu của mình, nói: "Bà nội đã tìm được cho con thêm mấy cô gái nữa, con xem thử xem, đây toàn là cháu gái của mấy bà bạn thân của bà đó, hiểu nhau lắm."
"A Chi, cậu là cháu đích tôn của Chu gia, tôi nằm mơ cũng muốn nhìn thấy cậu cưới vợ. Mấy hôm nay lồng ngực tôi cứ đau riết thôi đấy!" Bà xoa xoa lồng ngực.
Chu Thận Chi ngồi thẳng người, kéo tay của bà nội: "Bà nội, bà đừng nghĩ đến chuyện này mãi."
"Thả lỏng tâm trạng đi mà."
Giang Lệ Viên nói: "Ôi, sao mà không nghĩ tới được, tôi còn đang nghĩ làm sao có thể sống được đến trăm tuổi nhìn thấy chắt của tôi ra đời nhưng ai mà ngờ cậu."
Chu Thận Chi nắm lấy tay bà.
"Ảnh thì con không xem đâu."
"Gần đây con lại thấy thích cô gái mà mấy hôm trước đi xem mắt cơ."
Giang Lệ Viên: "Ai? Đứa nào?"
Vài giây sau, bà mới kịp phản ứng: "Cháu gái của cái lão già ch.ết tiệt đó à?!"
Chu Thận Chi gật gật đầu.
Giang Lệ Viên có chút ngơ ngác, bà nhớ lại lúc đó gọi điện cho Chu Thận Chi như thế nào. Chu Thận Chi, con đi gặp một cô gái cho nội, con đi coi cho nội nhanh, xem xem đứa bé đó có giỏi giang như lời lão già ch.ết tiệt đó bốc phét không, con cũng đi xem thử cháu gái của ổng xem, trời ơi cháu trai tôi giỏi giang vậy mà! Con phải đi cho nội, không là nội tuyệt thực đấy!
Trong lời của bà nội có thể thấy sự tức giận là chiếm đa số.
Nào ngờ.
Anh đi thật.
Đi rồi lại còn thích nữa?!
Giang Lệ Viên ngây người một lúc.
"Nói vậy là con thích thật à?"
Chu Thận Chi gật đầu.
Giang Lệ Viên hít một hơi thật sâu.
Cái lão già đó không lừa mình ư?
Cô bé đó ưu tú thật à?
Bà nói: "Vậy thôi cũng được, nghe lão già đó nói cô bé đó đang làm việc ở một công ty xuất bản nhỉ?"
Chu Thận Chi nhướng mày.
Anh đúng thật vẫn chưa hỏi cái này.
Anh chỉ có thể gật đầu.
Giang Lệ Viên trông thấy biểu cảm điềm tĩnh của cháu trai mình, bà có chút hoài nghi, nói: "Thế con tranh thủ trong mấy tháng này kết hôn đi, bác sĩ bảo bà ba tháng phải đi tái kiểm tr.a một lần. Mỗi một lần như thế đối với mà mà nói chẳng khác nào lăng trì! Bà sợ nó sẽ kéo dài thêm nữa!"
Chu Thận Chi thở dài.
"Bà nội, tái kiểm tr.a định kỳ là chuyện vô cùng bình thường, bà đừng có sợ hãi quá."
"Bà không cần biết."
"Con mau kết hôn sớm đi, có người mình thích rồi thì càng phải nhanh chóng hơn!"
Chu Thận Chi trầm mặc một lúc.
Rồi đồng ý.
- ----
Ngày hôm sau, thứ hai.
Thẩm Điềm mang bản thảo nộp lên trên rồi lại mở một cuộc họp, tháng trước một loạt sách báo thiếu nhi bị khiếu nại, bây giờ phải thu hồi lại toàn bộ. Ba tháng tiếp theo phải sửa mới lại hoàn toàn.
Về mặt thời gian có chút gấp gáp.
Tổng biên tập nhìn bọn họ và nói: "Ai có thể đảm nhiệm đây?"
Cô trợ lý nhỏ rục rịch muốn giơ tay, Thẩm Điềm bảo cô đợi đã, quả nhiên bên Tiêu Mộng có ý muốn đảm nhận, cô ta còn khiêu khích nhìn về phía Thẩm Điềm.
Ánh mắt Thẩm Điềm điềm tĩnh.
Tổng biên tập gật đầu: "Được, em đảm nhiệm. Thẩm Điềm này, em liên hệ với biên tập bên tạp chí Time nhé! Bọn họ muốn làm một bài tin tức về danh nhân, em dẫn đội theo hỗ trợ họ đi."
"Dạ vâng."
Sau khi kết thúc cuộc họp, cô trợ lý nhỏ ở sau lưng Thẩm Điềm, nói khẽ: "Chị Thẩm, tại sao chị không nhận hạng mục đó, chẳng phải chị rành khoản đó hơn sao?"
Thẩm Điềm nói: "Bên Tiêu Mộng kinh nghiệm của bọn họ cũng đủ mà, không thể nói là chị rành hơn được, người khác cười cho đấy."
Cô trợ lý nhỏ vừa nghe thấy liền hiểu ra, à lên một tiếng.
Gật gật đầu.
"Nhưng em thấy phong cách của chị mấy bạn nhỏ sẽ thích hơn."
Thẩm Điềm gõ nhẹ vào trán của cô trợ lý nhỏ.
"Số liệu thị trường còn chưa có, tất cả đều dựa trên số liệu để nói chuyện thôi."
"Ồ."
Cũng đúng.
Sau khi tan làm, Thẩm Điềm lái xe sang đón ông nội qua siêu thị ăn cơm.
Thẩm Xương Minh đẩy chiếc xe lăn của ông đến bên bàn ăn, cả nhà bốn người ngồi xuống.
Ăn cơm xong.
Ông nội đi ra sau thăm mấy con vẹt của ông.
Thẩm Điềm ườn người trên quầy thu ngân, nhìn Thẩm Xương Minh rồi lại nhìn Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân lấy gói thuốc bán cho người ta sau quay lại gõ vào đầu cô một cái: "Vụ gì?"
Thẩm Điềm do dự một lúc, nói: "Mẹ, mẹ có thể chấp nhận con gái mẹ lấy chồng bây giờ không?"
Đôi mắt Trịnh Tú Vân khẽ híp lại.
Trừng trừng nhìn cô.
"Ý gì?"
Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
"Thì chính là kết hôn sớm ấy."
Thẩm Xương Minh đang dọn dẹp tủ lạnh cũng nhìn qua, Trịnh Tú Vân nhìn Thẩm Điềm chằm chằm: "Con gặp được người mình thích rồi à? Muốn kết hôn rồi à?"
Bốn năm đại học của Thẩm Điềm.
Tất nhiên là cô có người theo đuổi.
Nhưng cô không quen ai cả, vẫn luôn một mình.
Quãng thời gian cấp ba, Trịnh Tú Vân cảm thấy cô có người mình thích có lẽ sẽ yêu sớm.
Bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm sao phản đối chuyện con gái mình yêu sớm nhưng cái mà bà thấy được là con gái mình thất tình.
Cho đến khi lên đại học.
Bà hy vọng con gái mình sẽ có một mối tình trong quãng thời gian tươi đẹp nhất nhưng cũng không có, mãi một mình cho đến khi tốt nghiệp. Điều này khiến cho Trịnh Tú Vân không thể không hoài nghi.
Cô đối với người cũ vẫn chưa hết hy vọng.
Vậy nên rất có khả năng là tiếc nuối vì không thể thành duyên.
Bây giờ.
Đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
Trịnh Tú Vân lập tức cảnh giác.
Thẩm Điềm a một tiếng rồi lắc đầu: "Đâu có đâu ạ, con chỉ hỏi thôi mà."
Trịnh Tú Vân: "Vậy sao?"
"Tất nhiên rồi ạ, tại con nghe nói có mấy bạn con đã kết hôn rồi nên con hỏi thử thôi." Thẩm Điềm cố tìm một lý do, Trịnh Tú Vân nhìn cô một lúc: "Chăm chỉ làm việc đi đã."
"Dạ."
"Cái gì mà chăm chỉ làm việc đi!"
Lạch cạch một tiếng.
Ông nội đẩy chiếc xe lăn đến: "Ở đây ông nội còn có một đứa để bây chọn này."
Ông mở điện thoại ra: "Làm phóng viên đó, ở ngay trong tiểu khu nhà chúng ta thôi, thằng nhóc này cũng không tệ đâu."
Ông đặt điện thoại đến trước mặt Thẩm Điềm.
Ba người nhà Thẩm Điềm im lặng một lúc, Trịnh Tú Vân cầm điện thoại lên rồi xem bức ảnh ở trong đó, người con trai trong tấm ảnh trông rất bảnh trai, nhã nhặn. Trịnh Tú Vân nể mặt ba chồng ở đây cũng không tiện bình phẩm gì, bà nói: "Trông cũng được đấy, con có rảnh thì đi gặp mặt thử xem."
Thẩm Điềm mở to đôi mắt.
Biểu cảm của cô dường như đang nói, mẹ, lại muốn con đi cho có lệ ạ?
Trịnh Tú Vân dùng ánh mắt nói với cô, hôm nay con từ chối một người ngày mai vẫn phải gặp một người khác, hay là con nói với ông bảo ông đừng tìm nữa?
Thẩm Điềm lắc đầu.
Cô không làm được chuyện đó.
Nô tì làm không được mà.
Sắc mặt của Thẩm Xương Minh có chút tức giận.
Thẩm Điềm nhanh chóng níu lấy tay áo của Thẩm Xương Minh, bảo ông đừng tức giận.
Thẩm Xương Minh bèn thở dài.
Ông biết rất rõ tâm hồn mong manh của ông nội bây giờ, hơn nữa ông nội thật sự rất chán, bỏ đi, chỉ là tội nghiệp cho đứa con gái nhỏ của ông.
Ảnh và thông tin của người đó.
Được gửi vào điện thoại của Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm bèn kết bạn wechat với người đó.
- ----
Về đến nhà.
Tào Lộ vẫn đang đắp mặt nạ, Thẩm Điềm thay dép vào rồi ngồi phịch trên sofa, Tào Lộ buông chiếc ipad xuống, nhìn cô: "Sao vậy?"
Thẩm Điềm mở điện thoại lên, đặt xuống bàn trà.
"Ông nội lại giới thiệu cho tớ người mới này."
Tào Lộ vừa cầm lên nhìn lập tức đảo mắt liên hồi, nghiên cứu nói: "Trời mé, ông nội cậu thật sự vẫn chưa chịu dừng à! Nhưng mà tên này trông cũng được đấy, đẹp trai đó."
Cậu ấy buông điện thoại xuống, nhìn Thẩm Điềm: "Tình thế của cậu bây giờ là trước có hổ sau có sói rồi!"
Thẩm Điềm kéo chiếc gối ôm ôm vào lòng: "Cậu nói Chu Thận Chi là sói à?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Tào Lộ bật ngồi dậy, ghé sát vào cô, nhìn Thẩm Điềm: "Thật ra chúng ta tiếp xúc với đại ca Chu Thận Chi rất ít. Thế nhưng, cậu ta là một học bá, trong mắt thầy cô là một học sinh ngoan ngoãn vậy mà lại lén lút hút thuốc, hơn nữa nghe nói cậu ta đánh nhau cũng rất cừ. Con người như vậy, cậu nghĩ cậu ta có đơn giản không?"
Thẩm Điềm ngẩn người.
Nhìn về phía Tào Lộ.
Tào Lộ nhún nhún vai, gương mặt vô cùng nghiêm túc: "Ra ngoài xã hội tiếp xúc với nhiều người rồi, tớ sẽ hay cân nhắc mà cứ cân nhắc mãi cân nhắc mãi thì lại nghĩ theo một hướng khác."
Thẩm Điềm im lặng.
Cô từng thấy Chu Thận Chi đánh nhau.
Lúc đó cô còn nói là đã báo cảnh sát, bọn người Quan Quốc Siêu vô cùng sợ chỉ có anh ấy là vẫn ung dung thong thả, còn ấn Quan Quốc Siêu vào trong tường.
Không có chút hoang mang nào.
Cảnh tượng trong quá khứ đột ngột hiện về.
Thẩm Điềm còn cảm thấy anh ấy rất ngầu.
"Ôi bé Ngọt của chúng ta, cậu đỏ mặt cái gì vậy." Tào Lộ buông tay ra, nựng mặt cô một cái.
Thẩm Điềm hoàn hồn, lắc đầu, trong lòng có chút chột dạ: "Không có, không có."
Tào Lộ ngã người tựa vào sofa.
"Cậu có đi gặp cái người đó không?"
Thẩm Điềm ngơ ngác.
"Chắc là gặp."
- -----
Nghề phóng viên và nghề của cô cũng có một ít điểm tương đồng.
Đối phương là Triệu Tuấn Vi.
Lần gặp mặt này cũng là tại quán cà phê lần trước, ông nội có vẻ có phần yêu thích quán cà phê này. Lần này Thẩm Điềm mặc một chiếc váy liền suông bình thường.
Mặt mộc mà đi.
Cô mang một chiếc túi tote, như thể vứt cô vào đám đông là sẽ không bao giờ nhìn thấy cô vậy.
Cô mỉm cười ngồi xuống.
Triệu Tuấn Vi nhìn thấy cô đến, lộ ra vẻ thất vọng, vì cô trông thật là bình thường.
Cậu ta nghe nói cô là biên tập nghệ thuật.
Đáng lý ra phải rất thời trang, rất xinh đẹp mới đúng chứ.
Sau khi ngồi xuống, sắc mặt cậu ta có chút thay đổi.
Thẩm Điềm nhìn ra điều đó, trong lòng thầm mừng rỡ, cứ ngượng ngùng mà ngồi xuống.
Ngay lúc này.
Bên ngoài quán cà phê.
Một người con trai mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng với quần tây đang vừa nghe điện thoại vừa bước qua, đi được vài bước thì Chu Thận Chi bèn dừng lại, anh đưa mắt nhìn vào bên trong quán cà phê.
Nhìn thấy Thẩm Điềm và một người con trai đang ngồi đối mặt với nhau.
Vị trí cũng rất gần với bàn số 12 lần trước.
Anh nghe người đầu dây bên kia nói chuyện nhưng ánh mắt lại dán vào gương mặt của Thẩm Điềm.
Anh đưa tay vào túi quần.
Chốc sau, anh quay người đi vào bên trong quán cà phê.
Mua một ly cà phê sau đó đi ra, mở điện thoại lên.
Nhấp vào ảnh đại diện của Thẩm Điềm.
- ---
Trước khi Thẩm Điềm chuẩn bị chuồn khỏi đây.
Điện thoại cô tít tít thông báo.
Cô vừa mở lên xem.
Thì thấy chữ Sz.
Cô bất ngờ một lát.
Bèn mở ra.
Sz: Điềm Điềm, suy nghĩ sao rồi?
Sz: Tối nay đi ăn cùng nhau chứ?
Không hiểu vì đâu, chỉ với hai dòng tin nhắn thôi mà Thẩm Điềm đã cảm nhận được cảm giác áp bách rồi. Cô do dự một lúc rồi gõ gõ lên bàn phím điện thoại.
Thẩm Điềm: Nhưng mà tối nay tớ không rảnh.
Sz: Được, khi nào cậu rảnh thì nói với tớ.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Thẩm Điềm thở phào, sau đó nói tạm biệt với Triệu Tuấn Vi thì lập tức quay người bỏ đi. Sau khi ra khỏi quán cà phê, trong đầu Thẩm Điềm nảy lên một ý nghĩ.
Dứt khoát kết hôn đi cho rồi!
Cô lái xe về chỗ ở, Tào Lộ đang ăn mì, nhìn thấy cô liền nhanh chóng hỏi: "Sao rồi?"
Thẩm Điềm cũng đi lấy một hộp mì, ngồi xuống bàn và xé ra, cô chống cằm: "Mệt thật sự, tớ không muốn đi gặp ai nữa đâu."
Tào Lộ xì xụp mì.
Cay đến nổi môi đều đỏ hết cả lên.
Cậu ấy nói: "Thì thôi cậu kết hôn luôn với Chu đại ca đi!"
Thẩm Điềm ngẩn người.
Sau đó là tiếp tục xé gói gia vị.
- -----
Ngày hôm sau, ông nội đang mắng Triệu Tuấn Vi ở đầu dây bên kia, nói hắn chê bai cháu gái ông không đủ thời thượng.
Ông nội chí choé nói: "Con người gì vậy không biết! Không có mắt à!"
Thẩm Điềm ngáp một cái, đặt điện thoại xuống bàn, mở máy tính ra chỉnh sửa trang bìa, cô nói: "Vậy ông đừng giới thiệu ai cho con nữa được không?"
Thẩm Nghiệp Lâm thở dài: "Để ông kiếm cho con đứa nào tốt hơn được không?"
Động tác di chuyển con chuột của cô ngừng lại.
"Ông nội!"
Vài phút sau, cô gác máy.
Thẩm Điềm chống cằm, than ngắn thở dài. Thở dài một lúc rồi vực dậy tinh thần, tiếp tục chỉnh sửa, trước khi tan làm, điện thoại có một tin nhắn wechat gửi đến.
Thẩm Điểm mở ra.
Là Chu Thận Chi.
Tim cô chợt đập nhanh.
Anh gửi một tin nhắn thoại sang.
"Điềm Điềm, hôm nay cậu rảnh không?"
Anh dừng lại vài giây.
Rồi lại gửi tiếp một tin nữa, anh vừa nói vừa cười.
"Đừng có tìm cớ từ chối nữa, bằng không tớ đến chỗ làm bắt cậu đấy."
- -----