Chương 12

“Tiểu Diệp –”
“A?” Tiễn Diệp nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào hắn, A Cường muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng có chút khó xử mà chỉ chỉ làn da lộ ra nơi cổ áo hình chữ V của Tiễn Diệp, “Cậu — trên cổ — cái kia –” mặt đều đỏ.


Tiễn Diệp trừng mắt nhìn, xem vẻ mặt “ngượng ngùng” của A Cường, sau đó không cần cúi đầu xem cũng biết trên cổ mình có cái gì.
Cận Sĩ Triển ch.ết tiệt! Trên người không chỉ có huyết thống của trâu, còn có cả của cẩu nữa! Ách — tuy rằng mình cũng có cắn y!


Khẽ kéo một góc khăn mặt đang vắt trên cổ, xoa xoa cằm, Tiễn Diệp thản nhiên cười cười, chỉ dùng ba chữ để giải quyết vấn đề “nan giải” này.
“Nam nhân mà!”


A Cường nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, giây tiếp theo lại liếc dấu vết ám muội như ẩn như hiện, khô khan nói một câu: “Thật là một cô gái nhiệt tình a!”
“A!” Tiễn Diệp cười giống như bị lông gà lấp kín cuống họng vậy.


“Ngươi –” do dự một chút, A Cường ngừng vài giây, hỏi: “Hôm nào giới thiệu cho ta làm quen được chứ?”
Tiễn Diệp đương nhiên biết người A Cường ám chỉ là ai, suy nghĩ một chút, mỉm cười, rất hạnh phúc nói: “Được!”


Trong nháy mắt kia, A Cường thoáng sửng sốt, còn muốn nói gì đó, nhưng Tiễn Diệp không cho hắn cơ hội, đi qua người hắn vào phòng bếp.


available on google playdownload on app store


“Tôi mới phát hiện ra mình đang đói bụng a! Cảm ơn anh đã giúp tôi làm cơm, có thể ăn chưa?” Vừa đi vừa nói, nhấc cái vung ra, Tiễn Diệp nhìn thoáng qua nguyên liệu phong phú bên trong, quay đầu cười cười với A Cường ở phía sau. “Thơm quá!”


A Cường nhìn hắn cười, cũng đành chịu mà nở nụ cười theo.
“Cùng nhau ăn đi!” Tiễn Diệp nói.
Có đôi khi, lời nói dối so với hứa hẹn còn chân thật hơn.
Hắn không cần người khác tha thứ, bởi vì so với bất kì kẻ nào hắn đều rõ ràng hơn.


Các người đều không phải thích tôi, chỉ là tội nghiệp tôi mà thôi.
Cửa hàng, vẫn tiếp tục treo bảng tạm ngừng kinh doanh. Tiễn Diệp không có gì là chột dạ, cũng không có gì là không muốn, chỉ là nhớ tới nhóm nữ sinh trung học thường tới kia thì có chút “áy náy”.


Xin lỗi! Không thể cho các cô đến để mà toan tính mấy cái chuyện đen tối nữa rồi! (qt nó để là “ý ɖâʍ” nhưng ta nghĩ là mấy bạn trẻ fan gơn đấy chỉ là suy nghĩ chút chuyện đen tối thôi nên để thế :”>)


Nằm ở trên giường, hắn hưởng thụ sự thả lỏng ít khi có được, không cần nhào bột mì, không cần đánh bơ, không cần khuấy nước đường, không cần lau lò nướng — giường đệm ngoài ý muốn mềm mại, thân thể giống như lơ lửng giữa không trung, khiến cho người ta thấy miễn cưỡng, không nghĩ ra được, cũng không muốn động đậy.


Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ sa ngã sao?
Tự hỏi chính mình, mỹ vị gì đó sẽ khiến cho người ta ăn một lần lại muốn ăn lần nữa, thói quen gì đó có phải sẽ vĩnh viễn không bỏ được? Loại quy luật này, đối với Tiễn Diệp lại không chính xác.


Vài ngày không có việc gì phải làm, Tiễn Diệp một mực chỉ ngủ mà thôi, dường như muốn ngủ bù cho hết thảy những đêm mất ngủ trước đây, chỉ cần hắn có thể ngủ được, cho dù ngủ không được thì cũng là nằm ở trên giường đờ ra hoặc là đọc sách, hắn mượn thư viện mấy quyển sách này, dày đến nỗi có thể đập bể đầu một người.


Hắn luôn luôn vô ý thức mà lật xem phần mở đầu của một cuốn sách, cây, là nơi ký sinh của lá.
Những ngày đầu thu này, lá cây bắt đầu mang hơi thở ch.ết chóc —


Vô luận đã đọc tiếp phần sau nhiều như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ nhịn không được mà mở trang đầu ra, tinh tế mà đọc từng chữ từng chữ một. Chỉ là như thế này, luôn cảm thấy thời gian qua đi quá chậm.


Một buổi sáng sớm vài ngày sau, Tiễn Diệp đầu tiên là quét lá rụng trước cửa, hiện tại vẫn đang là thời gian ngừng kinh doanh, quét dọn xong hắn trở lại trong nhà, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng của mình.


Mấy ngày nay A Cường cũng không đến lần nào, Tiễn Diệp có điểm lo lắng, nhưng cũng có chút thoải mái. Không suy nghĩ nhiều.
Trong cửa hàng vẫn trống rỗng, không có mùi bánh ga tô hay bánh mì, khí tức tươi mát của cây cỏ càng hiển hiện ra rõ ràng. Tiễn Diệp rất thích loại mùi vị này.


Nhào bột mì, hắn quyết định làm mì nước, làm phần bữa trưa và bữa tối. Sắn tay áo lên, rửa tay xong, vừa đụng tay vào bột, cửa “bang” một tiếng rồi mở ra! Tiếng động này Tiễn Diệp đã quen rồi, là bị đá văng.
Còn tiếp tục như vậy, phần kính trên cửa của hắn cũng khó mà giữ được nữa.


Vỗ vỗ bột mì trên tay, Tiễn Diệp rời khỏi nhà bếp, trong phòng có thêm một người, đối phương thấy hắn đi ra thì nhếch miệng cười.
“A! Chào buổi sáng a!”
Tiễn Diệp không cảm thấy người này có gì quen, chỉ là mái tóc màu xám bạc kia, thật ra hắn không quên.


“Còn nhớ tôi không?” Người nọ dường như chắc chắn rằng ai cũng không thể quên màu tóc của mình, chỉ chỉ vào đầu, cười vừa đắc ý vừa kiêu ngạo. “Tôi là Tiêu Tuấn Phi!”


Tôi quản anh! Tiễn Diệp sắc mặt không đổi mà đẩy đẩy kính, sau đó lịch sự nói: “Thật ngại quá, cửa hàng chúng tôi tạm ngừng kinh doanh.”


“Tôi biết!” Tiêu Tuấn Phi cười ha ha, hôm nay y mặc áo khoác nhung kẻ, bên trong là một chiếc áo sơ mi in hoa, chỉ đóng ba cúc dưới, lộ ra nửa khoảng ngực, bộ xương khô trang trí trên thắt lưng lóe sáng.


“Tôi biết đọc mà! Tôi là đặc biệt đến thăm anh.” Không đợi cho Tiễn Diệp kịp nói gì, Tiêu Tuấn Phi trực tiếp đi về phía quầy hàng, tới trước mặt Tiễn Diệp đánh giá hắn, vừa nhìn vừa nắm cằm lẩm bẩm: “A — vết thương đã khỏi rồi! Sắc mặt không tệ, làn da cũng tốt — chẳng qua hình như tinh thần không được tốt lắm!”


“Anh không có chuyện gì khác sao?” Tiễn Diệp hỏi.
Tiêu Tuấn Phi gật đầu, cười nói: “Nhiệm vụ đại ca giao cho tôi đã hoàn thành rồi! Kế tiếp là thời gian rảnh của tôi.”
“Còn có việc?” Tiễn Diệp đẩy đẩy kính.
“Anh nhớ kỹ tên của tôi rồi chứ?” Bất ngờ lại hỏi.


Tiễn Diệp nhìn nam nhân trước mắt một chút, gật đầu một cái.
Nhận được đáp án, Tiêu Tuấn Phi càng thêm được đằng chân lân đằng đầu, nói: “Anh gọi một tiếng xem!”
Tiễn Diệp nhíu mày, hắn không biết có phải hiện nay tư duy của con người đã tiến lên một bậc khác rồi không!


“Anh sáng sớm ăn no không có việc gì làm nên đến tìm tôi giỡn sao?”
“Không phải! Chỉ là muốn anh gọi một tiếng xem sao thôi, a! Cũng không phải là chuyện khó làm gì phải không?” Tiêu Tuấn Phi dùng vẻ mặt “tôi cũng không hay nói đùa đâu”.
“Gọi một tiếng đi! Gọi đi!”


Thật giống con chim sẻ! Tiễn Diệp thở dài, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiêu Tuấn Phi.”
Tiêu Tuấn Phi cười càng thêm hài lòng, “Quả nhiên, giọng nói của anh thật êm tai! Từ trong miệng kêu ra tên người khác sẽ khiến cho người ta có cảm giác như bị thôi miên!”


Khóe miệng Tiễn Diệp co quắp một chút, sau đó nhìn Tiêu Tuấn Phi, thoáng hạ thấp thanh âm nói: “Như vậy, Tiêu Tuấn Phi, hiện tại mời anh xoay người đi về phía cửa, sau đó từ bên ngoài đóng cửa hộ tôi — ”


Người bị gọi tên thật sự ngoan ngoãn mà đi về phía cửa, Tiễn Diệp vừa thở phào nhẹ nhõm một cái, Tiêu Tuấn Phi đột nhiên xoay người cười với hắn, “Nhiệm vụ đại ca giao cho tôi đã hoàn thành, vốn tôi còn thực sự muốn trò chuyện với anh một hồi, thế nhưng tâm tình của anh hôm nay không tốt, để lần sau vậy! Tôi sẽ quay lại a! Tiễn , Diệp!” Nói xong cho Tiễn Diệp một cái hôn gió, là ‘tình trường lãng tử’ tiêu chuẩn, sau đó đẩy cửa ra. Không có bất kỳ lưu luyến gì, xem ra đúng là một người việc gì cũng thật mạnh mẽ.


Tiễn Diệp khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt nhìn theo cửa, một hồi lâu —
“Thần kinh –”


Trở lại nhà bếp. Tiễn Diệp tiếp tục “công việc” hắn đang làm dở. Bột mì trắng noãn thêm một chút lại một chút nước, chậm rãi hòa vào nhau, đó là một loại công việc tinh tế, bởi vì do Tiễn Diệp làm nên càng thêm tinh tế.


Sợi mì làm thủ công. gần như là toàn bộ những gì hắn làm được khi ở một mình, mãi cho đến một ngày, có người diện vô biểu tình ăn mì hắn làm, cũng không nói gì khen ngợi đặc biệt nhưng từ biểu tình trên mặt người kia, hắn nhìn ra được y thực sự rất thích ăn mì của hắn.


Sau đó người kia nói hắn là cảnh sát giỏi, cũng là đầu bếp giỏi. Hắn nói lần sau khi chỉ có hai người chúng ta thì lại làm mì đi!
Tiễn Diệp xem đó là một lời hứa hẹn, trên thực tế, chỉ là một lời nói dối. Là lời nói dối để hắn lừa gạt bản thân mình.


Hiện tại hắn hiểu, có phải đã muộn rồi không —
Miệng khẽ động một chút, Tiễn Diệp nghĩ cái tên chôn sâu ở trong lòng đã lâu kia lập tức sẽ được thốt ra, trong nháy mắt một phần vạn giây, lưng đột nhiên căng thẳng, toàn bộ bị người ở phía sau ôm lấy.


Tiễn Diệp đổ mồ hôi lạnh toàn thân, trong nháy mắt cả người cương cứng như tảng đá, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Đang nghĩ gì thế? Không nhúc nhích gì cả — tim lại đập nhanh như vậy, hử?”
Cận Sĩ Triển ôm thắt lưng Tiễn Diệp, cằm tựa trên vai hắn, nhẹ giọng hỏi.


Cảm thấy trái tim mình đang nhanh chóng kiệt quệ, Tiễn Diệp không nghĩ ra từ lúc nào mà cửa nhà hắn lại giống như vô hình, ai cũng có thể tùy tiện xông vào. Đối với sự “xuất quỷ nhập thần” của Cận Sĩ Triển hắn đã không còn lạ gì, chỉ là hôm nay —


“Vì sao anh tiến đến mà lại không phát ra tiếng động gì?” Có lẽ hẳn là nên hỏi: “Anh dùng cách nào mà vào được?”
Chẳng qua với Cận Sĩ Triển mà nói thì đều là lời vô ích, có hỏi cũng bằng thừa.


“Tôi chính là chính đại quang minh mà đi vào, cậu mới là người ở đây nhưng hồn lại lìa khỏi xác nên không phát hiện ra thôi.”
Đố là một sơ xuất rất nghiêm trọng, Tiễn Diệp nhíu mày, muốn đưa tay đẩy kính mắt nhưng lại phát hiện trên đó đều dính bột mì mất rồi.


Hai tay Cận Sĩ Triển từ phía sau vòng sang ôm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, hai người nửa người trên dán chặt vào một chỗ, động tác vô cùng thân thiết thông thường của tình nhân trong lúc đó, bởi vì có sự chênh lệch chiều cao của hai người mà có vẻ càng thêm phần duy mĩ, tóm lại, tất cả tựa hồ như chẳng có chỗ nào là không hài hòa.


Nhìn thứ gì đó dính ở trên tay Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển giương lên khóe miệng, hỏi: “Ban nãy cậu muốn nói cái gì?”
Quay lưng về phía y, Tiễn Diệp không nhìn thấy bất kỳ biểu tình hay ánh mắt gì của Cận Sĩ Triển.


“Cái gì cũng chưa nói. Bỏ đi, tôi muốn làm cơm.” Xoay người lại, Tiễn Diệp muốn thoát khỏi sự làm phiền của người phía sau, mặc dù hắn biết việc này là không có khả năng, cũng không quản nữa, tiếp tục nhào bột.


Cận Sĩ Triển tiến về phía trước một chút, làm cho Tiễn Diệp cũng đồng thời động một chút, y hứng thú mà nhìn bột mì trên bàn, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Mì.”
“Rỗng ruột sao?”
“Đó là mì ống?”
“Tôi muốn ăn –”


“Đến nhà hàng Itali mà ăn!” Tiễn Diệp bình thường tính tình cũng rất tốt nhưng hiện tại hắn đặc biệt muốn cắn răng.
“Tôi muốn ăn thứ cậu làm –” Cận Sĩ Triển hơi nghiêng đầu, thổi khí vào lỗ tai Tiễn Diệp.


“Anh — đừng!” Cận Sĩ Triển khẽ cắn vành tai hắn một chút, sau đó lại gặm gặm trên mặt Tiễn Diệp, hai tay lại siết chặt làm cho hai người càng dựa sát vào nhau, đường cong hoàn mĩ trên cơ thể dung hợp cùng một chỗ.


“Tôi còn muốn ăn cậu –” thanh âm giống như thôi miên, bởi vì bốn phía an tĩnh mà vô cùng rõ ràng.
Tiễn Diệp nhắm mắt lại, bắt đầu khe khẽ thở hổn hển.
Đôi môi bắt đầu lưu luyến trên cần cổ Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển một tay nâng cằm hắn lên, mùi vị trên người Tiễn Diệp y rất thích.


“Ăn mì hay ăn cậu, chọn một thứ thôi –”
Hai tay chống trên bàn nắm chặt rồi lại chậm rãi thả lỏng, Tiễn Diệp bị ép phải ngửa đầu ra phía sau, khóe mắt thoáng nhìn ở phía sau một chút, mãi đến sau cùng mới thở ra một hơi thật sâu.


Bọn họ hôn môi, rất nhiệt liệt, tình cảm mãnh liệt, dữ dội — có thể dùng bất kì từ nào trong trong các từ đó để hình dung. Mà Tiễn Diệp lại chỉ tìm được một từ thích hợp, dối trá.


Tiễn Diệp cho rằng Cận Sĩ Triển sẽ không có hứng thú với loại “món ăn bình dân” này, nhưng khi hắn bưng mì đến trước mặt Cận Sĩ Triển, người kia thế nhưng lại ăn với vẻ mặt vui vẻ rất hưởng thụ.


“Không tồi a!” Khua khua sợi mì, nóng hôi hổi, trước khi bỏ vào trong miệng Cận Sĩ Triển nói với Tiễn Diệp một câu như vậy.


Tiễn Diệp nhìn bộ dáng ăn đến “sung sướng” của y, hỏi: “Anh đã vài ngày không ăn cơm rồi sao?” Vừa nói vừa đưa tay tháo kính xuống, bởi vì hơi nóng đã khiến cho mắt kính mờ mờ hơi nước rồi.
Cận Sĩ Triển cười cười không đáp.


Trong bát tràn đầy những sợi mì thật dài màu trắng tinh tế, thêm vào đó là vài lá cải thìa cùng hành thái, không có vẻ bề ngoài hoa lệ, thanh thanh nhàn nhạt, cảm giác rât giống với con người tên Tiễn Diệp kia.


Ngồi đối diện y, Tiễn Diệp lẳng lặng nhìn Cận Sĩ Triển không ngừng ăn bát mì kia, mì vốn không có nhiều, bát của Cận Sĩ Triển dần dần thấy đáy, nhưng bát của hắn lại đũa cũng không động qua.


Không muốn ăn? Không, muốn ăn nhưng lại đột nhiên mất khẩu vị. Giống như có gì đó nhầm lẫn, Tiễn Diệp đột nhiên hoài nghi hết thảy trước mắt liệu có phải là thật không, không hề kinh ngạc, chỉ có bất đắc dĩ.


Hắn chưa từng nghĩ đến, hơn một năm trôi qua, quan hệ của hắn cùng nam nhân trước mắt vậy mà lại biến thành như vậy, giống như hiện tại ngồi ăn cùng nhau trên một bàn.
Nghĩ thế nào cũng thấy, lúc chỉ có chính mình trong bóng tối tràn ngập đau đớn còn tương đối chân thực hơn một chút —


“Làm sao thế, không ăn ư?” Đã ăn xong cả bát, Cận Sĩ Triển buông đũa, đem tay áo sơ mi màu trắng qua loa mà xắn lên vài vòng, rút khăn tay ra lau lau khóe miệng. Động tác lưu loát, thuần thục giống như ở nhà của chính mình vậy.


Tiễn Diệp nhướn mắt nhìn y một chút, cuối cùng, cầm đũa lên không nhanh không chậm bắt đầu ăn.


Cận Sĩ Triển cũng không nói gì, rút ra bao thuốc từ túi áo khoác vắt trên lưng ghế, châm một điếu, an tĩnh ngồi nhìn Tiễn Diệp ăn mì một miếng lại một miếng, ăn tốt lắm, động tác cũng có thể cho là ưu nhã, ngón tay đặc biệt thon dài cầm đũa làm nên một tư thế vô cùng tiêu chuẩn, nhìn từ góc độ của y mà xem, rất thuận mắt.


Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, Tiễn Diệp ăn mì hầu như không phát ra thanh âm gì, thỉnh thoảng mới có một hai tiếng uống canh, cũng là hắn trực tiệp cầm bát ghé miệng vào uống.


Tiễn Diệp không biết như vậy có tính là hắn cùng Cận Sĩ Triển dùng bữa sáng cùng nhau không, nhưng hôm nay tuyệt đối xứng với danh hiệu bữa ăn quỷ dị nhất trong cuộc đời hắn.
Chờ hắn ăn xong, Cận Sĩ Triển trước một bước đưa khăn giấy qua.


Không nói gì, Tiễn Diệp tiếp nhận khăn, thuận thế khẽ liếc mắt nhìn Cận Sĩ Triển một cái, đứng lên thu dọn bát đũa, khi bàn tay đưa sang cầm lấy chiếc bát trước mắt Cận Sĩ Triển thì đột nhiên bị nắm lấy.


Ngẩng đầu, Cận Sĩ Triển vẫn không nhúc nhích mà theo dõi hắn. Hai người đối diện vài giây, y hỏi: “Vì sao phải rời khỏi Niếp Phong Vũ?”


Tiễn Diệp biết, ngay từ đầu, thứ Cận Sĩ Triển hứng thú chính là vấn đề này. Nếu như hắn trả lời thì có lẽ sẽ không tiếp tục bị “làm phiền ” nữa, đáng tiếc, hắn không muốn trả lời.
“Bí mật” duy nhất còn lại của hắn, cũng chỉ có cái này mà thôi.


Dùng một chút lực, Tiễn Diệp rút tay về, đem bát của Cận Sĩ Triển cùng của mình chồng vào một chỗ, lạnh lùng nói: “Đó là vấn đề của tôi, người khác không cần biết.”
“Tôi cũng xem như là người khác sao?” Cận Sĩ Triển hỏi lại không chút dao động.


Tiễn Diệp gần như là chán ghét mà liếc y một cái, “Nếu không phải thì anh cho rằng anh là ai?”


Trước tiên không đề cập tới bất kì ai khác, nếu như người nào cũng Cận Sĩ Triển lên giường cũng đã là “người một nhà”, thì đó tuyệt đối là chuyện cười đệ nhất thiên hạ, Tiễn Diệp thề hắn cũng sẽ cười.


Cận Sĩ Triển một tay chống cằm, cười nhìn hắn, “Có phải cậu vẫn còn đang chán ghét tôi?”
Hơi hơi nhếch khóe miệng, Tiễn Diệp cười đến rất có phong tình. “Hóa ra anh biết.”
“Vậy vì sao lại cùng tôi lên giường?”


Lúc này Tiễn Diệp thực sự cười ra tiếng, khẽ đẩy đẩy kính mắt đã có phần rơi xuống, nhìn Cận Sĩ Triển, “Không phải như vậy sao?”
Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày.


Có loại “vui vẻ” vì được trả thù từ đáy lòng nổi lên, Tiễn Diệp cười càng thâm, “Anh nghĩ với tôi anh còn có tác dụng gì?” Giống như tôi đối với anh vậy.
“Tiễn Diệp –” Cận Sĩ Triển nheo mắt, hỏi: “Cậu lại đang giận dỗi cái gì?”


Tiễn Diệp lắc đầu, “Không, người đang giận là anh.” hắn vẫn luôn cái gì cũng không quan trọng, vì vậy, hắn không tức giận. Hắn nòi: “Cận Sĩ Triển, anh cũng vẫn còn đang chán ghét tôi.”


Hắn biết Cận Sĩ Triển tiếp cận hắn là có mục đích, sở dĩ không cự tuyệt, thứ nhất là bởi vì với người như Cận Sĩ Triển thì từ chối cũng không giải quyết được vấn đề gì, mà dù sao hắn cũng có mục đích, bọn họ đều như nhau mà thôi.
—–
*Hết*






Truyện liên quan