Chương 19
Lần lượt từng món ăn cao cấp khác nhau được đặt lên bàn, một đĩa sashimi xếp thành hình thuyền rồng đã chiếm hai phần ba cái bàn.
“Ngày nào cũng ăn mặn thật không tốt, hôm nay chúng ta ăn nhẹ thôi! Được không?” Tiêu Tuấn Phi cười cười tranh công, chầm lấy chai rượu rót một chén. Cái chén rất nhỏ, dường như là nhập khẩu từ Nhật Bản. Cứ mỗi chén là một ngụm, uống được hai chén, Tiêu Tuấn Phi thực sự chịu không nổi nữa, trực tiếp rót vào ly thủy tinh lớn. cách uống sao cho đúng, hắn cũng không để ý lắm, chủ yếu là để sao cho thoải mái thôi.
Đối với “sở thích” này của thuộc hạ, Cố Kinh Duy đã sớm hiểu rõ nhưng cũng không thể trách. Tiễn Diệp cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, chỉ nhàn nhạt cười.
Chẳng nhiều lời khách khí, tiền tài hay lợi ích gì cũng không liên quan đến bữa tiệc này, ăn mới là chính. Cố Kinh Duy khởi đầu, ba người cầm đũa bắt đầu gắp những món mình thích. Tiễn Diệp vừa gắp một miếng sushi, còn chưa kịp cho vào miệng, Tiêu Tuấn Phi đột nhiên rất khoa trương mà “A ~” một tiếng, hai người khác đồng thời ngẩng lên nhìn hắn.
“Có muốn gọi mấy tiểu thư đến cho vui vẻ không?”
Lời này vừa nói ra, Tiễn Diệp cùng Cố Kinh Duy đều sửng sốt. Một kẻ mặt không đổi sắc, người còn lại lạnh như băng nhìn hắn.
Tiêu Tuấn Phi bị nhìn đến ngẩn ra, suy đó lại càng cường điệu mà “A ~” một tiếng, vẻ mặt tỉnh ngộ hỏi: “Nếu không thì gọi mấy cậu ấm vào cũng được?”
Rau xanh củ cải, mỗi người một sở thích.
Uống hết hai bình rượu đỏ cùng vô số bình rượu trắng, Tiễn Diệp buông đũa, đối với việc ăn uống, hắn luôn luôn rất tiết chế.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?” Cố Kinh Duy cũng buông chén rượu trong tay xuống, cầm lấy bao thuốc châm một điếu.
Khi ăn thì Tiêu Tuấn Phi ngoài ý muốn an tĩnh hơn bình thường rất nhiều.
Lắc đầu, Tiễn Diệp nói : “không có” Lại nhìn điếu thuốc trên tay Cố Kinh Duy một chút, hỏi:” Có thể cho tôi xin một điếu không?”
“Anh hút thuốc sao?” Câu này là Tiêu Tuấn Phi hỏi, lúc hỏi thì trong miệng vẫn ngậm một cái đuôi cá.
Cố Kinh Duy cũng có chút ngạc nhiên, nhìn vẻ bề ngoài của Tiễn Diệp, hẳn là một người đàn ông tốt không uống rượu hay hút thuốc mới phải. Không nghĩ tới tửu lượng của hắn rất tốt, ngay cả thuốc cũng hút.
Nhìn vẻ giật mình của bọn họ, Tiễn Diệp cười cười, “Hiện tại phát hiện ra tôi là một tên đàn ông cũng “rượu chè cờ bạc” như bao kẻ khác sao?”
Lại sửng sốt vài giây, Tiêu Tuấn Phi nuốt con cá vào trong bụng, cười nói: “Đàn ông rượu chè cờ bạc mới là đàn ông đích thực!”
Tiễn Diệp cùng Cố Kinh Duy đều nở nụ cười. Cố Kinh Duy đưa một điếu thuốc sang, Tiễn Diệp nhận lấy nhét vào miệng, ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, vị thuốc lá nhất thời che dấu mùi rượu.
Chẳng qua hắn đột nhiên muốn hút thuốc mà thôi.
Thuốc kẹp giữa ngón giữa và ngón áp úp, dường như là di truyền. Ba người đàn ông có quan hệ huyết thống đều mang thói quen hút thuốc như thế này. Hít sâu một hơi, đốm lửa trên điếu thuốc lại sáng hơn một chút, khói thuốc tràn vào trong phổi, không thể nói rõ là cảm giác thoải mái hay chỉ là thói quen cho rằng đó là thoải mái. Kỳ thực đều là thôi miên bản thân thôi. Động tác Tiễn Diệp hút thuốc, vô cùng ưu nhã, giống như trên phim vậy.
“Tiễn Diệp –” Cố Kinh Duy gọi một tiếng, Tiêu Tuấn Phi đột nhiên vô thức quay đầu nhìn hắn.
Tiễn Diệp đột nhiên đứng lên, “Thật xấu hổi. Tôi vào WC một lát.” Thuốc cũng chưa dập, trực tiếp đi ra cửa.
Nhìn hắn không quay đầu lại mà rời đi, lúc này Cố Kinh Duy mới lấy lại tinh thần, không khỏi tự vì mình mà thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hắn nói ra lời vừa nãy — nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc, nhịn không được có chút thất vọng mà cười cười.
“Quả thực là một người nhạy bén, luôn rất đúng lúc –” chỉ một chút nữa thôi.
Tiêu Tuấn Phi một tay đặt trước ngực, tay kia che miệng, không nói gì.
Tiễn Diệp có một năng lực đặc biệt, đó là trực giác rất mạnh, mà lúc cái bản năng này bảo hắn đi vào WC thì chưa bao giờ sai lầm.
Đá cẩm thạch ốp từ dưới mặt đất đến lên đến bồn rửa tay. Vừa vào cửa đã bị ngọn đèn sáng lóa mắt, Tiễn Diệp tháo kính ra, may mắn là đá cẩm thạch tối màu, không thì có lẽ hắn phải đeo kính râm mất.
Hắn không muốn đi WC, chẳng qua là muốn rời khỏi đó. Không vì lý do nào cả, chỉ là trực giác thôi.
Bạn bè, quả nhiên là không thể tùy tiện kết giao. Có lẽ nên nói, căn bản hắn chẳng phải người thích hợp để kết bạn.
Đứng trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt trong gương, bỏ kính xuống, uống nhiều rượu như vậy mà sắc mặt cũng không biến đổi gì. Nếu đã tới, dù sao cũng nên làm chút gì đó, Tiễn Diệp mở vòi nước, đường cong tỷ mỷ thiết kế dùng rất thuận lợi. Dấp nước vào tay, Tiễn Diệp vỗ vỗ mặt, cảm giác lạnh lẽo cũng thật thoải mái. Trực tiếp rửa mặt luôn vậy.
Đang định cúi người, trong không gian đột nhiên xuất hiện hơi thở của một kẻ khác, mang theo vị đạo nguy hiểm như dã thú phục kích con mồi. Tiễn Diệp sửng sốt một chút, xoay người, sau đó lập trực tiếp bị ôm vào trong lòng.
Vị đạo quen thuộc cùng tiếng cười vang lên bên tai. Tiễn Diệp đặt cằm lên vai đối phương, có điểm đau. Ngửi thấy trên người kẻ kia toàn mùi rượu, hắn đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ.
“Buông ra,người đầy mùi rượu –” Tiễn Diệp nhàn nhạt nói một câu.
“Đó là trên người cậu đấy chứ, bảo bối ~”
Ngữ điệu ngả ngớn cùng động tác lại càng ngả ngớn hơn. Cố sức thoát khỏi bàn tay đang làm càn ở mông hắn, Tiễn Diệp nhíu mày, trên mặt hiện ra biểu tình khó có thể che giấu sự chán ghét.
“Anh say.”
Bàn tay kia dừng lại, trực tiếp đưa lên nắm lấy cằm hắn. Tiễn Diệp chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nghe thấy người kia nói: “Không có –” sau đó môi đã bị chặn lại.
Hôn môi giằng co một phút đồng hồ, cuối cùng kết thúc bởi tiếng rên của Cận Sĩ Triển. (đau vì bị Tiểu Diệp lên gối =.=)
Tiễn Diệp chậm rãi hạ đầu gối xuống, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. (ý nghĩ là anh Cận đang say ấy ạ :”>)
“Cận Sĩ Triển, anh say.” Nếu không phải say thì sẽ không ngay cả công kích của hắn cũng chẳng tránh được. Một đòn trí mạng, Tiễn Diệp có loại cảm giác thành tựu.
Cắn cắn môi, Cận Sĩ Triển từ từ mở mắt, trên mặt thoáng hiện lên một chút say, nhìn Tiễn Diệp cười cười đầy mệt mỏi. Dừng hôn môi, y cũng không buông Tiễn Diệp ra, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng nửa cánh tay, khoảng cách đặc biệt, nằm giữa an toàn và nguy hiểm.
“Trong miệng cậu đều là vị thuốc lá.” Cận Sĩ Triển mở miệng, nói một câu không thể hiểu nổi.
Tiễn Diệp không phủ nhận. Thứ nhất phủ nhận cũng không có ý nghĩa. Thứ hai, điều y nói là sự thật.
Muốn rời đi, thế nhưng vừa xoa người, Cận Sĩ Triển đã từ phía sau vòng tay quấn lấy hắn.
“Sao cậu lại ở đây?” Cận Sĩ Triển hỏi.
Tiễn Diệp nhíu mày một chút, hắn cũng muốn hỏi vấn đề này. Oan gia ngõ hẹp có tính là lý do không?
“Không liên quan gì đến anh. Tôi phải đi.” Đây chỉ là nhắc nhở, muốn người phía sau có lương tâm mà phát hiện ra, muốn say thì đến chỗ khác mà say.
Đáng tiếc, hiển nhiên không có khả năng.
Cận Sĩ Triển nhẹ giọng cười, ngay cả lồng ngực cũng rung động theo, khiến Tiễn Diệp cảm nhận được.
“Theo tôi đi –” Cận Sĩ Triển nói, lại càng giống mê hoặc hơn. Cắn cắn vành tai Tiễn Diệp, hai thân thể kề sát vào nhau, thật thật giả giả mà cọ sát. Vị rượu trên hai thân thể dần dần hoà quyện cùng một chỗ, trở thành một loại ‘thuốc kích thích’ đặc biệt.
Là ai đã từng nói, khi mùi nước hoa hòa lẫn với một mùi nước hoa khác chính là độc dược?
Tiễn Diệp có chút ảo não, bởi vì bàn tay Cận Sĩ Triển đã tiến vào trong y phục của hắn, nhưng lại chẳng thể phát hỏa với một “con ma men”, nếu như thế thì sẽ chứng minh mình cũng là ma men. Nhưng mà, “con ma men” này làm sao có thể cởi quần áo người ta một cách linh hoạt thế chứ? (=))))))))))))))))~)
Một phát cầm lấy bàn tay đã sắp tháo bỏ chiếc nút áo cuối cùng cùng hắn, Tiễn Diệp ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh rốt cục có say hay không thế?”
Người phía sau trầm mặc vài giây, hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”
Đúng vậy. Say hay không, kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt.
“Tiễn Diệp, cho dù cậu có trốn tránh như thế nào cũng vô dụng thôi –” bên tai hắn, Cận Sĩ Triển như đang sợ sẽ làm kinh động đến người trong lòng, nhỏ giọng mà
thong thả trần thuật, “Tiễn Diệp, cậu không trốn được đâu –”
Tiễn Diệp nheo nheo mi, hai mắt bị ngọn đèn chiếu vào rất khó chịu. Hắn vẫn rất an tĩnh mà nghe người phía sau nói, bản thân không thích Cận Sĩ Triển, Cận Sĩ Triển cũng chẳng ưa hắn. Nhưng đôi khi, hai người vẫn có những điểm tương tự. Chỉ là, bên cạnh đó, bọn họ còn có càng nhiều điểm tương phản nhau.
“Cậu vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi tôi!” Đây là lời nguyền, cũng là thần chú.
Một giây kia, Tiễn Diệp bỗng nhiên cảm thấy xót xa cho chính mình. Hắn biết, Cận Sĩ Triển thực sự đã say. Hắn cũng sẽ say, từ bây giờ trở đi. (Không hiểu sao thấy đau lòng quá T.T có thể coi đây là bắt đầu yêu nhau không …)
Ngay từ đầu, bọn họ đã không đứng trên cùng một trục.
Cửa đột nhiên mở ra, Tiễn Diệp ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với người vừa tiến vào.
Tiễn Diệp phát hiện bản thân thế mà lại đặc biệt bình tĩnh, người phía sau cũng vậy.
Nụ cười trên mặt Tiêu Tuấn Phi dần biến mất, chậm rãi biến mất, lại trở thành bộ dáng như lần đầu tiên Tiễn Diệp nhìn thấy hắn, là cái loại thần tình khi hắn ấn tên côn đồ vào đống thủy tinh. Chẳng qua lần này, thiếu đi một phần tươi cười, càng thêm đáng sợ.
Cận Sĩ Triển ôm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, tràn đầy sự chiếm hữu, hướng về người ở phía cửa cười cười.
“Nói với Cố Kinh Duy, tôi mang người đi. Sau này, không cho phép có chủ ý gì với người của tôi lần nữa!”
Tiễn Diệp cúi đầu, không nhìn biểu tình của Tiêu Tuấn Phi, hắn vẫn đang hồi tưởng lại lời Cận Sĩ Triển vừa nói.
Ý tứ hàm xúc — không rõ ràng.
Cận Sĩ Triển đêm nay, có sự mãnh liệt khác với trong quá khứ. Không chút nào để ý đến ánh mắt bốn phía, quang minh chính đại trực tiếp lôi kéo Tiễn Diệp đi qua đại sảnh của khách sạn vào lúc náo nhiệt nhất. Khi phát hiện người kia muốn gạt tay mình ra, y lại nâng cằm Tiễn Diệp lên hung hăng hôn hắn một cái, sau đó vô cùng phóng túng cười to, cứ như chỉ sợ kẻ khác không nhìn thấy.
Đối với Cận Sĩ Triển mà nói, làm như vậy chẳng khác gì siêu sao thừa nhận scandal tình ái trước mặt công chúng. Tiễn Diệp, người luôn muốn tránh đi ánh mắt nhìn chằm chằm của kẻ khác, cũng bị động tác của y làm cho thoáng kinh ngạc. Rốt cục có bao nhiêu người đã thấy được, vấn đề này đã không cần phải suy nghĩ nữa rồi, đó là vô số.
—
Hết