Chương 42

Cúi đầu xuống, người trong lòng vẫn rất nghe lời, không động đậy tùy ý để y ôm lấy. Kiểu ôm công chúa này nếu là bình thường thì tuyệt đối không có khả năng được chấp nhận. Cận Sĩ Triển khẽ liếc nhìn người đang ghé vào vai y, nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống.


Tiễn Diệp khóc tựa một kẻ mau nước mắt, bờ vai không ngừng run rẩy, trong hơi thở nặng nề xen lẫn vài tia thở dốc, thậm chí có đôi khi lại giống như không thở nổi nhưng vẫn không ngừng nức nở, thỉnh thoảng tiếng khóc lại thoát ra từ đôi môi đó, vô cùng nghẹn ngào … Rồi lại âm thầm nuốt trở lại, chẳng khác gì một đứa trẻ …


Lần đầu tiên thấy Tiễn Diệp như vậy, Cận Sĩ Triển nhìn bàn tay đang nắm lấy áo y ở trước ngực, chiếc khăn tay màu trắng nhiễm đầy máu lỏng lẻo bọc lấy nơi ấy, ngay cả y phục cũng bị nhiễm một màu đỏ.


Thực sự là … Thở dài, Cận Sĩ Triển nhẹ nhàng nói một câu: “Tay của cậu, không cần nữa phải không …”
Chẳng biết có phải đã nghe thấy lời đó không, Tiễn Diệp giống như con thú nhỏ khẽ giật mình, bàn tay đang nắm áo Cận sĩ Triển thoáng buông lỏng một chút.


Lần thứ hai thở dài, Cận Sĩ Triển chưa bao giờ cảm thấy mình như đang bắt nạt người giống như hiện tại.


Lợi dụng bóng đêm, Cận Sĩ Triển mang Tiễn Diệp về nhà. Dọc đường đi, Tiễn Diệp có thể coi là rất nghe lời, không nói cũng chẳng động, chỉ không ngừng nức nở tựa như đem phần nước mắt của mười năm qua khóc ra một lần vậy. Trong mơ hồ, Cận Sĩ Triển còn có thể nghe thấy hắn đang nói gì dó, giống như thì thào tự nói, tỉ mỉ nghe kĩ thì tất cả đều là những lời không rõ ràng, câu trước không khớp với câu sau, chẳng khác gì say rượu. Nhưng Cận Sĩ Triển biết hắn không say, chỉ là, y hoài nghi không biết hắn có còn thanh tỉnh hay không.


available on google playdownload on app store


Thả người đang ôm xuống giường, Cận Sĩ Triển ngồi bên cạnh nhìn Tiễn Diệp cuộn mình lại, bất kể khi nào đều luôn là tư thế này. Chợt cảm thấy không biết mình đang nghĩ gì, Cận Sĩ Triển tạm thời đình chỉ tâm tư, nhẹ nhàng kéo bàn tay bị thương của Tiễn Diệp ra, cởi chiếc khăn đang buộc lại xuống. Máu cơ bản đã ngừng chảy nhưng không biết trong miệng vết thương có lưu lại mảnh nhỏ nào không.


Cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem mình để hộp cứu thương ở đâu, Cận Sĩ Triển vừa đứng dậy vừa nói với Tiễn Diệp: “Tôi đi lấy đồ giúp cậu xử lý vết thương, cậu chờ một chút …”


Người trên giường không nói gì, nằm nghiêng về một bên không nhúc nhích, mái tóc rối tung che khuất đôi mắt, nhìn không ra biểu tình hiện tại của hắn. Dường như chẳng có chút phản ứng nào với hành động cũng như thanh âm của Cận Sĩ Triển, hắn như là đang ngủ nhưng điều đó trên cơ bản là không có khả năng.


Khẽ nhíu mày, Cận Sĩ Triển cúi người, đưa tay đẩy lọn tóc trên trán Tiễn Diệp ra thì thấy được một đôi mắt mở to, không có tiêu cự.
Y sợ run một chút rồi đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp.
“Tiễn Diệp! Tiễn Diệp! Cậu có nghe thấy không? Nói đi!”


Vấn không động đậy chút nào, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, giọt nước cuối cùng nơi khóe mắt chậm rãi rơi xuống. Tâm Cận Sĩ Triển cũng theo đó mà khẽ thắt lại.
“Tiễn Diệp …” Tiếng gọi tựa như thở dài vô thức thoát ra.


Tiễn Diệp đột nhiên khẽ chớp mắt, tìm về hướng âm thanh phát ra, chậm rãi quay đầu, ánh mắt cũng dần trở nên mê loạn mà nhìn chằm chằm Cận Sĩ Triển. Cuối cùng hắn chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ y.
“Tại sao … phải rời khỏi … rời khỏi em …” Tựa như sự giãy dụa cuối cùng.


Cận Sĩ Triển không có phản ứng, tùy ý hắn ôm, bên tai đều là thanh âm run rẩy của Tiễn Diệp.
“Có thật là anh đã quay lại bên cạnh em không? Như vậy là tốt rồi … Em chỉ cần có anh bên cạnh là tốt rồi …


“Anh” ở trong miệng Tiễn Diệp kia, Cận Sĩ Triển không biết là ai nhưng y có thể khẳng định: tuyệt đối không phải mình!


Hai thân thể gắt gao dán vào nhau, trên cơ bản đều là Tiễn Diệp ôm lấy Cận Sĩ Triển không buông giống như sợ y sẽ biến mất vậy. Hắn không ngừng thì thào tự nói bên tai Cận Sĩ Triển, thỉnh thoảng còn phát ra một trận cười, đó là âm thanh Cận Sĩ Triển chưa từng nghe qua.


Đột nhiên bắt đầu cảm thấy buồn bực, Cận Sĩ Triển nghĩ Tiễn Diệp bây giờ xa lạ đến mức căn bản không phải là cùng một người!
Tiễn Diệp sẽ không bao giờ ở trước mặt y phát ra loại âm thanh này, lộ ra loại vẻ mặt này, lại càng không bao giờ khóc trước mặt y!


Ý thức được những điểm bất đồng đó, Cận Sĩ Triển kéo tay Tiễn Diệp ra để tầm mắt hai người đối diện nhau, hỏi: “Tiễn Diệp, cậu có biết tôi là ai không? Có biết mình đang nói với ai không?”
Khẽ chớp mắt một cái, Tiễn Diệp cười cười, ngẩng đầu lên ghé sát vào mặt Cận Sĩ Triển.


“Em thích anh …”


Chưa kịp phát ra thanh âm kinh ngạc thì đôi môi Cận Sĩ Triển đã bị chặn lại. Tiễn Diệp chủ động vươn đầu lưỡi ra, vị đạo vô cùng mỹ diệu! Chỉ là hành động này thực sự quá mức quỷ dị, còn có phần ‘lợi dụng người khác lúc khó khăn’, vất vả ngăn lại dục vọng muốn vươn đầu lưỡi ra dây dưa cùng hắn, Cận Sĩ Triển giật Tiễn Diệp ra.


Mộng đẹp quá mức giả dối, một khi tỉnh lại chính là ác mộng!
“Tiễn Diệp, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Tiễn Diệp vô tội nhìn y, đôi mắt vừa mới khóc xong còn ngập nước.


Cận Sĩ Triển nghe thấy tiếng than thầm trong lòng mình, may mắn định lực của y không tồi. Nhìn ánh nước mơ hồ di động trong mắt Tiễn Diệp, còn có ánh mắt trần trụi không che đậy mà bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ lộ ra, Cận Sĩ Triển dường như đã hiểu ra điều gì.


Y đứng thẳng người dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp.
“Chờ chút.”
Nói xong, Cận Sĩ Triển lục lọi, lấy ra chiếc điện thoại trong túi quần, khẽ nhíu mày nhấn xuống một dãy số.
“Cho ông mười phút, lập tức tới ngay!”


Điện thoại vừa thông, người bên kia vừa trả lời Cận Sĩ Triển đã lạnh lùng nói một câu, sau đó treo máy. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiễn Diệp trên giường, Cận Sĩ Triển vào WC lấy ra một chiếc khăn mặt, sau khi làm ướt một chút rồi khẽ lau mặt cho Tiễn Diệp.


Tiễn Diệp ngửa đầu, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Môi lại khẽ động đậy nhưng chẳng phát ra âm thanh gì.


Chưa đến mười phút sau, một người đàn ông trung niên mặc tây trang kiểu cũ đến gõ cửa nhà Cận Sĩ Triển. Khi vào cửa, việc đầu tiên ông ta làm là cười xấu xa với Cận Sĩ Triển rồi nói: “Lâu rồi cậu không tìm đến tôi. Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”


Cận Sĩ Triển khẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên trong trí nhớ, vẫn hòa ái giống như năm đó, mặc áo khoác dài màu trắng thì vẫn thích hợp hơn chẳng qua dù thế này thì vẫn hoàn toàn ra dáng bác sĩ.


“Cúng không phải tôi.” Giải thích một chút rồi không nói lời thừa nữa, Cận Sĩ Triển quay người dẫn đường.


“Cũng phải, cậu đã không đánh võ nữa, bằng thân thủ cùng địa vị hôm nay của cậu, còn ai có thể làm cậu bị thương nữa? Ha ha ~~” Ông ta theo sau, trong tay mang một hòm thuốc, “Được rồi! Đã lâu rồi tôi không đến khám bệnh tại gia, thuốc trong hòm này không biết đã quá hạn chưa? Câu không thấy đâu, sạch như thế này là do tôi đã mất một lúc lâu để lau bụi đấy!”


Cận Sĩ Triển nhắm mắt lại, chịu đựng sự ‘lắm mồm’ không tương xứng với tướng mạo của người kia.
“Ai ya! Một mỹ nhân thanh tú nha!” Vừa nhìn đến Tiễn Diệp đang nằm trên giường ông ta khẽ huýt sáo một tiếng, hai tay xoa vào nhau, một bộ nóng lòng chuẩn bị hưởng dụng.


Cận Sĩ Triển trừng mắt liếc đối phương một cái rồi đi tới ngồi xuống bên giường, nâng Tiễn Diệp dậy để hắn gối lên đùi mình.
Tiễn Diệp an tĩnh nằm đó, từ từ nhắm hai mắt lại tựa như đang ngủ.


“Cậu ta làm sao vậy?” Ông ta nhìn từ trên xuống dưới Tiễn Diệp một lượt, “Có phải cậu lại chơi đùa quá đáng không? Đã sớm nói với cậu rồi, làʍ ȶìиɦ không phải giống như quyền anh …”


Nhịn xuống ham muốn mắng chửi người, Cận Sĩ Triển tận lực để giọng nói của mình có thể ‘ôn hòa nhã nhặn’ một chút.
“Tay cậu ấy bị thương.”


“Ừ …” Ông ta quỳ gối ngồi xuống, cầm lấy tay Tiễn diệp, “Vết thương mới cùng một chỗ với vết thương cũ đây mà, thật đúng là ‘hiếm có’.” Nói xong ông ta mở hòm thuốc, lấy ra băng gạc cùng một túi thuốc bột.


“Cậu ta hình như … tinh thần có chút không thích hợp.” Cận Sĩ Triển nói ra nghi vấn của mình.
Đối phương giương mắt lên, nhìn Cận Sĩ Triển một chút rồi lại liếc qua Tiễn Diệp, nhíu mày, hai ba phát đã xử lý tốt miệng vết thương, sau đó vạch mí mắt Tiễn Diệp lên.
“Thế nào?”


Ông ta vân vê cằm suy nghĩ một chút, “Ừm! Hẳn là bị chuốc thuốc mê rồi! Liều lượng có vẻ không ít đâu.”
Cận Sĩ Triển nhướn mày, “Loại thuốc mê gì?”


“Không rõ lắm, không biết cậu ta đã uống loại nào, hơn nữa biểu hiện còn rất lạ. Nhìn cậu ta an tĩnh như thế thì chắc sức chống cự cũng vô cùng quật cường. Cậu ta vẫn có phản ứng như thế này à? Có phản ứng không bình thường gì khác không?”
“Cậu ấy khóc.”


“Khóc là rất bình thường mà!”
“Với cậu ta mà nói là không bình thường.” Cận Sĩ Triển khẽ cắn răng.


“À …” Ông ta lộ ra bộ dáng đã sáng tỏ, lại vân vê cằm nhìn Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích. Lúc này Tiễn Diệp lại đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm phía trước, môi cũng khẽ động đậy.
“Cậu ta như thế này hẳn là đã thấy ảo giác rồi!”


“Ảo giác? Là loại ảo giác gì?” Cận Sĩ Triển nhớ tới dáng vẻ lúc nãy hắn ôm lấy mình.
“Rất nhiều loại! Ví dụ như thứ cậu ta thích ăn, người cậu ta thích, hay mối tình đầu cái loại đó! Nói chung là thứ cậu ta muốn thấy!”


ch.ết tiệt! Cận Sĩ Triển mắng một câu, hỏi: “Có tác dụng phụ gì không?”
“Cái này hả …” Ông tay vươn tay đặt xuống cổ tay Tiễn Diệp, từ từ nhắm hai mắt lại rồi tìm mạch đập giống như tìm cá trong sông, “Có thể sẽ nói những lời mê sảng!”


“Cậu ta đã nói rồi! Bây giờ vẫn đang nói đây này!” Mỗi một chữ của Cận Sĩ Triển đều mang theo phẫn nộ, chẳng có gì làm người ta căm tức hơn việc tìm thấy một tên bác sĩ không xứng với chức vụ!


Đối phương cười ra tiếng, thả tay Tiễn Diệp ra, chỉnh sửa quần áo một chút sau đó vỗ vỗ vai Cận Sĩ Triển, “Yên tâm! So với vết thương khi xưa của cậu, cậu ta bị như vậy chỉ là vấn đề nhỏ thôi!”
Cận Sĩ Triển giận tái mặt.


“Lại nói tiếp, đã lâu không thấy được bộ dạng cả người đều là vết thương của cậu! Trước đây khi còn là ‘bác sĩ tư nhân’ của cậu, đã vài lần đoạt lại cậu từ trên tay tử thần, sau đó cậu lại trở thành ‘ma vương vô địch’ trên lôi đài, từ đó cũng chẳng cần dùng đến vị bác sĩ nhỏ nhoi là tôi đây nữa nhỉ!” Nhớ tới quá khứ, ông ta thở dài lắc đầu, lại ngồi xổm xuống bắt đầu sắp xếp hòm thuốc của mình.


“Chẳng phải bây giờ ông sống rất tốt sao, không cần đến quấy rầy tôi.” Trầm mặc một hồi, Cận Sĩ Triển nói một câu.
“Đúng thế! Số lẻ trong phần thưởng cho trận đấu cuối cùng của cậu cũng đủ cho tôi mở một phòng khám tư nhân rồi!”


Vừa nghe tới ‘trận đấu cuối cùng’, sắc mặt Cận Sĩ Triển cũng theo đó thay đổi một chút, lạnh đến nỗi khiến người ta phát sợ.


Người kia thu thập đồ đạc xong, ngẩng đầu nhìn y rồi cười cười, nói: “Không tồi! Trước đây chỉ cần tôi nhắc đến nó cậu sẽ đánh tôi đến mặt mũi bầm dập, bây giờ cuối cùng có thể nhẫn nại rồi sao?”


“Nếu ông muốn bị tôi đánh thì lúc nào tôi cũng có thể thỏa mãn mong muốn đó.” Cận Sĩ Triển trắng mắt liếc đối phương một cái sau đó nhẹ nhàng đặt Tiễn Diệp lại trên giường.


Tiễn Diệp khẽ cử động, nhìn thẳng lên trần nhà. Thấy cái dạng này của hắn, Cận Sĩ Triển vẫn có chút lo lắng.
“Tôi cũng không phải kẻ cuồng bị ngược.” Người kia khẽ nở nụ cười, “Chẳng qua cậu thì lại đúng là loại đó.”


Cận Sĩ Triển ngừng một chút, người kia nhìn lưng hắn rồi tiếp tục nói.
“Cũng không phải tôi nói gì cậu, nhưng đó căn bản không phải lỗi của mình cậu, chuyện đã qua lâu rồi, cậu cũng cứ như vậy lâu rồi, bây giờ cậu lại …”
“Đừng nói nữa …”


Người kia ngậm miệng lại, có chút ‘oán giận’ nhìn Cận Sĩ Triển xoay người, “Tôi biết tôi nói đến nói đi vẫn là những lời đó, nhưng mà một năm cũng chẳng gặp cậu được mấy lần, không nói một lần tôi không nhịn được!”


Ông ta lại nhìn một chút người đang nằm trên giường, giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút: “Kỳ thực, bất kể là ai, chỉ cần nhìn tới được, sờ thấy được, chỉ cần có một chút cảm giác thôi thì cũng đừng buông tay nữa! Trước tiên phải có được người ta hãng! Cậu còn tiếp tục như vậy thì tôi cũng chẳng trị nổi cho cậu nữa, trực tiếp đến tìm bác sĩ tâm lí cho rồi!”


Cận Sĩ Triển không nói gì.


Người kia cầm hòm thuốc lên, “Được rồi! Có thể làm gì tôi đều làm hết rồi, vết thương trên tay người đẹp nhỏ bé của cậu không có gì đáng ngại, về phần thuốc mê, chỉ cần ngủ một giấc sẽ không sao. Cậu nhìn qua cũng khỏe mạnh, phí khám bệnh sẽ không thu, hôm nào đó trực tiếp xé chi phiếu rồi ký cho tôi là được! Không còn sớm nữa, tôi về ngủ một chút rồi có thể dậy ăn sáng rồi! Đi đây! Không cần tiễn! Bái bai!”


Không hề ngừng lại nói cho hết lời, cuối cùng người kia khoát tay áo với Cận Sĩ Triển rồi cười hì hì mà rời đi, lúc ra đến cửa đột nhiên thò đầu vào cửa, nói: “Đúng rồi! Nếu như thuốc mê này là vì ‘mục đích không thuần khiết’ nào đó mà bắt cậu ta uống thì chờ một lúc nữa, có thể cậu ta sẽ tương đối ‘hưng phấn’ đấy!” Đặc biệt cường điệu hai chữ ‘hưng phấn’, hơn nữa còn có biểu tình hèn mọn của ông ta, tất cả rất dễ khiến cho người ta biết hàm nghĩa của hưng phấn này là cái gì.


Vương Quyền ch.ết tiệt! Cận Sĩ Triển thầm mắng trong long. Tuy rằng ông ta đã ch.ết rồi …
“Vì nguyên nhân thể chất, có lẽ cậu ta đã nhẫn rất lâu rồi! Nếu không thì đã lăn lộn trên mặt đất mà khóc lóc om sòm rồi!”


Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, lẽ nào y nên cảm thấy may mắn vì Tiễn Diệp chỉ mới khóc mà thôi.


Trong phòng chỉ còn lại hai người. Cận Sĩ Triển đứng bên giường nhìn Tiễn Diệp. Người kia mở rộng tứ chi nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm nhìn trần nhà, một lúc lâu sau thì chậm rãi quay đầu, lăng lăng bốn mắt nhìn nhau với Cận Sĩ Triển.


Chẳng khác gì đứa trẻ lạc đường bị người lạ nhặt về mà, Cận Sĩ Triển có chút bất đắc dĩ khẽ mỉm cười.
Vốn đêm nay định nói chuyện nghiêm túc với cậu, một tháng qua tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Thế nhưng hiện tại có khi ngay cả tôi là ai cậu cũng chẳng nhớ rõ nữa nhỉ?


Vừa nghĩ tới đây, Tiễn Diệp đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Cận …”
Giống như có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu Cận Sĩ Triển, y hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không.
“Sĩ Triển …”


Là gọi tên hắn nhưng do ngừng lại khá lâu mà biến thành hai loại xưng hô càng thêm thân mật. Cái này, Cận Sĩ Triển hoàn toàn khẳng định Tiễn Diệp thật sự đang nói mê sảng, Tiễn Diệp bình thường có đánh ch.ết cũng không gọi y như vậy.


Không quen ư? Chẳng bằng nói là có chút hưng phần. Tiễn Diệp còn chưa bắt đầu hưng phấn, y đã ‘hưng phấn’ trước rồi.
Khẽ cong khóe miệng, Cận Sĩ Triển cúi người, dường như là trán chạm trán với Tiễn Diệp.
“Biết tôi là ai không?”


Trừng mắt nhìn, Tiễn Diệp “ừm’ một tiếng, thanh âm chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, trên mặt hoàn toàn là mờ mịt chẳng biết làm sao. Loại biểu tình tựa như đứa tẻ này khiến Cận Sĩ Triển có loại cảm giác giống như bản thân đang bị ‘dụ dỗ’.


Thân thể nam tính thành thục lại có tâm trí chẳng khác gì đứa trẻ, có lẽ là hơi biến thái nhưng lại mang đến một loại khoái cảm khác.
Là Tiễn Diệp …
“Tôi là ai?”
Không lên tiếng.
“Hửm? Nói đi …” Mỉm cười, tay bắt đầu cởi cúc áo.
“Cận …”


“Tiếp tục gọi.” Xấu xa cắt đứt lời nói của đối phương.
“Cận …”
“Đúng rồi, tiếp tục! Gọi đi!” Áo ngoài thành công bị cởi ra.
“Cận … Cận …”
Một lần lại một lần, đơn thuần lặp lại. Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu phảng phất như thở dài.


Muốn tiếp tục thưởng thức giọng nói của hắn rồi lại nhịn không được ham muốn muốn hôn lên đó. Vào lúc Cận Sĩ Triển hôn lên môi Tiễn Diệp, trong nháy mắt đó y đã nghĩ rằng: Theo một phương diện nào đó mà nói, đây thực sự là một loại thuốc không tồi.


Coi như là ảo giác đi! Chỉ cần một đêm, một đêm thôi là đủ rồi.
“Tiễn Diệp …”
Cậu là Tiễn Diệp, tôi là Cận …
*****
*Hết*






Truyện liên quan