Chương 19: Vận may "xui xẻo"- gia vũ đáng ghét
Đình Nhã bước vào phòng. Bà mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt, khoác ngoài áo khoác đen, quần tây âu cũng màu đen, trông hết sức chững chạc, uy nghiêm. Bà liếc nhìn về phía Gia Vũ, ánh mắt sắc lạnh. Gia Vũ hơi cau mày, tỏ ý không vừa lòng, cậu hậm hực lườm Lam Yên. Lam Yên mím môi, căng thẳng nhìn Đình Nhã. Bác ấy định làm gì đây? Lam Yên không khỏi hồi hộp sợ hãi.
Sau một hồi im lặng, Đình Nhã mới cất giọng nhàn nhạt, mắt nhìn chăm chăm Gia Vũ:
- Gia Vũ, ai cho con quyền đuổi cô bé này? Con nghĩ con được nắm chức tổng giám đốc là có thể ra oai, tuỳ tiện đuổi người sao? Ta là chủ tịch mà con dám ngang nhiên, kiêu ngạo vậy à?
Lam Yên há hốc miệng nhìn Đình Nhã đang mắng Gia Vũ. Bình thường tên Gia Vũ này kiêu ngạo lắm mà, sao giờ im lặng nghe người khác mắng thế này? Thật kỳ lạ! Cứ cho là bác Đình Nhã là chủ tịch, Gia Vũ nằm dưới quyền của bác ấy, nhưng với tính cách của Gia Vũ, cậu mà để yên cho người khác mắng mình thì mới là kỳ quặc đó. Lam Yên lúng túng định mở miệng nói để ngăn cơn nóng giận của bác Đình Nhã bởi dù gì, Gia Vũ cũng là tổng giám đốc, bác ấy mắng cậu to tiếng thế, e là không hay thì bất chợt Gia Vũ buồn bực lên tiếng, giọng có chút tức giận:
- Mẹ, đủ rồi đó! Tại sao mẹ lại bênh cô ta vậy?
Mẹ Lam Yên trợn tròn mắt, hết nhìn Gia Vũ lại nhìn bác Đình Nhã. Ôi trời, giờ cô mới biết họ là mẹ con đấy. Nhưng mẹ con gì mà trái ngược nhau quá trời. Mẹ thì tốt bụng, giản dị, hiền hậu. Con thì kiêu căng, ngạo mạn, chả nhìn ra được cái điểm tốt nào, suốt ngày ảo tưởng mình là cái rốn của vũ trụ. Chậc, càng nghĩ Lam Yên càng thấy thương thay cho bác Đình Nhã. Chắc bác ấy khổ sở lắm, khi có một cậu con trai như Gia Vũ. Haizz. Cơ mà nghe bác ấy mắng Gia Vũ cũng hả hê thật, Lam Yên cười thầm, rồi khẽ hắng giọng, cô giả bộ lo lắng:
- A, bác ơi, bọn cháu không có gì đâu ạ. Gia Vũ chỉ đang "hướng dẫn cháu" công việc mới thôi. Bác mắng anh ấy to tiếng như vậy, người ngoài nghe được thì còn gì là uy danh của một tổng giám đốc ạ.
Nói rồi cô quay ra nhìn Gia Vũ, nở một nụ cười khiêu khích. Gia Vũ nghiến răng nhìn nụ cười kia. Cậu chỉ hận là không thể bóp ch.ết cô ngay lúc này. Nhưng mà nếu phản kháng thì chẳng lẽ nhận là cậu đang trả thù cô?
Lúc đó chắc mẹ sẽ lại phàn nàn cậu thôi. Chậc, phụ nữ đúng là phiền phức. Gia Vũ bực tức liếc Đình Nhã, ánh mắt "chan chứa yêu thương".
- Ồ, nếu được vậy thì tốt quá.- Đình Nhã mỉm cười dịu dàng với Lam Yên, rồi nhìn Gia Vũ- Gia Vũ, từ giờ Lam Yên sẽ là thư ký riêng của con.
- Sao ạ- Gia Vũ và Lam Yên sững sờ hét lên
- Lam Yên, từ nay con sẽ trở thành thư ký riêng cho Gia Vũ- Đình Nhã trìu mến nhìn Lam Yên
- Ơ....bác ơi, con....con nghĩ tên này...à, anh Gia Vũ sẽ không thích đâu ạ. Tại, con....con hậu đậu lắm...- Lam Yên lúng túng nói, tim cô đập thình thịch. Cầu trời, Gia Vũ sẽ không thích việc này.
- Được đấy mẹ. Con thấy rất thú vị- Gia Vũ nhếch miệng cười gian xảo, rồi nhìn Lam Yên đắc thắng. Lam Yên, cô dám khiêu chiến với cậu sao? Được, để xem ai thắng. Cuộc chiến này dài lắm.
Lam Yên há hốc miệng, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, thầm rủa Gia Vũ. Ôi làm sao đây? Cô không muốn dính lấy tên ác ma này đâu. Làm ơn, hãy cho cô ánh sáng hy vọng, để cô có thể bước tiếp trên đường đời.
Đình Nhã hơi ngạc nhiên, bà nhìn Gia Vũ dò xét. Không, biểu hiện của cậu rất bình thản, thậm chí là vui nữa chứ, không hề có chút nào khó chịu. Lẽ nào....? Đình Nhã lén nở nụ cười. Không sao, Lam Yên cũng rất hợp với bà. Cứ để Lam Yên và Gia Vũ gần nhau, coi như vun đắp thêm.....tình cảm. Dù sao đi chăng nữa, con trai bà cũng đâu phải kiêu ngạo, hoá ra nó cũng biết....đấy chứ? Như này là bà có thể yên tâm rồi. Đình Nhã nở nụ cười vui vẻ, bà gật đầu:
- Được, vậy cứ thế nhé. Gia Vũ, con hướng dẫn Lam Yên các công việc cần thiết để sáng mai con bé bắt đầu đi làm nhé. Tạm biệt hai đứa, ta có việc phải đi.
Nói xong Đình Nhã quay đi. Lam Yên hốt hoảng gọi với theo, cô định chạy theo Đình Nhã thì bỗng tay cô bị một lực kéo rất mạnh, khiến cô loạng choạng suýt ngã. Cô bặm môi, tức giận nhìn Gia Vũ. Tên khốn, rõ là cậu cố ý kéo cô để cô ngã. Chưa gì đã lộ nguyên hình rồi. Chúa ơi, cô phải sống sao đây? Số cô đúng là số con rệp mà.
- Vậy...rất vui được làm việc với cô, thư ký Lam Yên- Gia Vũ cười đểu, ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lùng. Lam Yên nuốt nước bọt, những ngày sắp tới, cô sẽ phải khổ dài dài đây.
**********************************
Gia Vũ ngồi trong phòng, nhìn ra xa xăm, môi không tự chủ được khẽ nhếch lên. Từ khi sinh ra, chưa bao giờ cậu thấy thú vị như vậy. Lam Yên, cô quả thật rất gan, dám đối đầu với cậu, nhưng....cô nên biết, cậu cũng không phải tay vừa. Động đến cậu, cô ch.ết chắc rồi! Cũng may là cậu đã nhờ một cô nhân viên hướng dẫn cho cô công việc mới, chứ tự cậu mà hướng dẫn cô, cậu sợ rằng cậu sẽ không kiềm chế được.....mà đuổi cô đi mất, bởi chính cô đã nhiều lần tát cậu. Món nợ này, cậu nhất định phải trả. Mà mẹ cậu cũng cao tay thật, bà ấy cố ý dò xét thái độ của cô với cậu, của cậu với cô.
Thảo nào, khi cậu đang làm việc thì cô tiếp tân bảo cậu đến phòng chờ, nói rằng chủ tịch muốn gặp cậu, làm cậu cứ thấy là lạ. Hoá ra, mẹ cậu cố ý sắp đặt, để cậu và cô gặp nhau. Ý nghĩ của bà, sao mà cậu không hiểu được, nhưng rất tiếc, Lam Yên không xứng đáng, cô không phải là mẫu người của cậu. Người quê mùa, ngang ngược, vô lễ, thấp hèn như cô, sao xứng với cậu chứ.
Gia Vũ ngả người ra sau ghế. Cậu đã có một kế hoạch rất hay cho cô, chỉ dành riêng cho cô thôi, cho người tên Hạ Lam Yên!!!!