Chương 23: Thân phận của kẻ yếu thế
Bốp!
Một cái tát giáng vào mặt Lam Yên khiến cô sững người, bên má nóng ran, mọi giác quan như ngừng cử động. Lam Yên cảm thấy ở khoé môi ươn ướt, cô cảm thấy vị mằn mặn của máu tươi. Đôi mắt Lam Yên cứ thế vô hồn nhìn ra xa, nước mắt đọng lại nơi khoé mắt mà không chảy ra được, cổ họng cô nghẹn lại, cảm giác khó thở, ứ nghẹn ập đến. Cô cắn chặt môi, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Cái cảm giác nước mắt chực tuôn rơi mà không thể để nó rơi thật khó chịu, nó làm cho hô hấp trở nên nặng nề, tim nghẹn lại như bị ai cào xé. Miệng Lam Yên đắng ngắt. Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng chửi rủa của bà chủ nhà:
- Mày trừng mắt với ai hả con ranh? Nói cho mày biết, tao ngứa mắt mẹ con mày lâu lắm rồi, chẳng qua chưa có thời gian đuổi mẹ con mày thôi. Giờ khôn hồn cút đi!
Lam Yên siết chặt tay, mắt cô đỏ hoe, hàm răng cắn chặt vào đôi môi nhỏ xinh đến toé máu, vậy mà Lam Yên không cảm giác được gì cả. Lúc này đây, cô thấy mình như rơi xuống một hố sâu hun hút vô tận, không có lấy một ánh sáng hy vọng. Cả người Lam Yên run lên bần bật, cô run rẩy ôm lấy mẹ, hai hàng nước mắt trong như pha lê lại chảy ra. Phẫn uất. Cay đắng....Cuộc đời này vốn dĩ không công bằng. Lam Yên không biết làm gì, chỉ đành ôm mẹ mà khóc. Biết phải làm sao, khi cô là kẻ yếu thế? Cô không có lấy một đồng, cũng không có một chỗ dựa sau lưng, cô chẳng có cái gì cả. Lẽ phải luôn thuộc về kẻ mạnh hơn, thuộc về kẻ có tiền. Một con tép riu nhỏ nhoi như cô lạc giữa một bầy tôm hùm, dĩ nhiên, sẽ bị dẫm bẹp rồi.
Tuy cô không biết chắc chắn lý do tại sao bà chủ nhà lại đuổi mẹ con cô đi nhưng cô đã phần nào đoán được... Chuyện này nhất định có sự nhúng tay của kẻ có quyền, có tiền. Chỉ là...cô không biết ai đã làm vậy. Gia Vũ? Hay Minh Triết? Hay là những kẻ đã vu oan cho cha cô? Hay gia đình của những kẻ phạm tội từng bị cha cô bắt giam? Xã hội này quá rộng lớn, những kẻ căm ghét gia đình cô cũng không ít. Lòng người khó đoán, có ai dám làm dám nhận chứ? Cô chỉ là phận "thấp cổ bé họng", sao địch nổi họ? Họ chỉ cần hất tay một cái, là có thể khiến cô biến mất không chút vết tích gì, như phủi đi một hạt bụi dính trên áo. Sẽ chẳng ai quan tâm đến hạt bụi đó. Kẻ yếu thế, dĩ nhiên bị vậy là đúng.
Nước mắt Lam Yên lại chảy ra, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Cô cắn môi, cố ngăn cảm giác đau đớn thấm tận xương tuỷ, đỡ mẹ dậy, giọng cô nghẹn ngào đứt quãng:
- Mẹ....chúng ta đi thôi.
Mẹ cô yếu ớt đứng dậy, tóc tai bà rũ rượi, quần áo xộc xệch dính đầy cát bụi. Bà mệt mỏi nắm lấy tay Lam Yên. Càng nhìn mẹ, Lam Yên càng thấy đau đớn bội phần. Nhưng cô chẳng biết làm gì hết, chỉ còn biết ôm nỗi uất hận vào trong. Lam Yên chỉ ước rằng giá như cô có thể cùng mẹ đến một thế giới khác, để tránh xa cái xã hội này. Cô quá mệt mỏi rồi!
Trời bắt đầu tối dần. Ánh hoàng hôn như nuốt trọn bóng dáng nhỏ bé, đáng thương của hai mẹ con cô lần cuối rồi mất hẳn, chỉ còn bóng tối bao phủ, một màu đen đầy cô độc. Bóng dáng hai mẹ con Lam Yên khuất dần trong sự cô độc đó...Khung cảnh bí ẩn mà đau lòng người!
Đằng xa, có một chiếc xe ô tô sang trọng đỗ ven đường, cửa kính xe được hạ xuống, một ánh mắt dõi theo bóng dáng mẹ con Lam Yên khuất dần, đôi môi nhếch lên nụ cười độc ác:
" Đứa trẻ không ngoan, sẽ bị phạt
Kẻ yếu ra gió, ắt sẽ ốm!"
***************************************
Lam Yên dìu mẹ cô đi một cách cẩn thận. Cô đỡ bà ngồi lên chiếc ghế đá ở công viên. Nhìn mẹ tiều tuỵ, mệt mỏi, mà tìm Lâm Yên như bị ai bóp nghẹt. Mặc dù đã đi khắp các nơi, nhưng thật nực cười, không có một nhà trọ nào cho mẹ con cô thuê. Lam Yên nhếch môi cười tự giễu. Cuộc đời này vốn dĩ quả là đáng buồn cười. Lúc nào chữ "tiền" cũng được đặt lên đầu, dường như trái tim những người đó đã hoá đá hết rồi, họ chỉ biết có tiền, chỉ biết nghe lệnh những kẻ quý tộc. Họ chẳng khác gì một con búp bê, để được chủ nâng niu, bảo vệ thì phải để im cho chủ làm gì thì làm. Cuộc sống phụ thuộc như vậy, quá tầm thường mà!
Nhìn sang mẹ mà Lam Yên lo lắng vô cùng. Tim cô đập thình thịch, chỉ biết bất lực ôm lấy mẹ chứ không biết nên làm gì nữa. Trời càng lúc càng tối hơn. Cơn gió lạnh lùa qua, như thấm vào da thịt Lam Yên. Cô khẽ co người, thân mình run lên, cô cố gắng ôm mẹ thật chặt, để mẹ không lạnh. Cảm giác cay đắng nghẹn ứ ở cổ Lam Yên. Giữa trời gió rét, bóng dáng nhỏ bé của hai mẹ con cô nơi ghế đá trông càng cô độc, đáng thương. Nước mắt Lam Yên lại tuôn ra, những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên hai gò má, sắc mặt cô tái nhợt hẳn đi, môi tím tái. Cũng phải, giờ là mùa đông mà. Ngồi trong nhà, nằm trong chăn ấm còn thấy lạnh, huống chi là ở ngoài đường, không một manh chiếu, tấm chăn. Lam Yên cắn môi thật chặt, nước mắt tuôn ra nhiều hơn. Sao mà bất công quá! Rốt cuộc mẹ con cô đã làm gì sai? Lẽ nào...nghèo là có tội?
Bất ngờ....
Bộp! Bộp!
Một giọt...Hai giọt....Ba giọt....