Chương 42
Ngày đó cậu tiếp cận Minh Hàn đúng là do Vũ Phong chỉ vẽ, nhưng một phần cũng do ý đồ của cậu muốn tiếp cận vị tân giám đốc. Nhưng không ngờ cậu bị Vũ Phong chơi một vố, hắn công khai chuyện của Minh Hàn và cậu, làm cậu chưa kịp xơ múi được gì đã bị đuổi khỏi cái hủ gạo béo bở bởi cái gọi là tình yêu.
Vũ Phong là con cáo già, hắn ta uy hϊế͙p͙ cậu không được bỏ Minh Hàn, vì Vũ Phong dư sức biết vì sao cậu tiếp cận ông giám đốc mới. Khi quyến rũ Minh Hàn thành công, như đã hứa, Vũ Phong xóa món nợ cho công ty của gia đình cậu mà cậu đang chuẩn bị thừa kế, nhưng thay vào đó một món nợ khổng lồ do thua cá cược của cha cậu mất vào tay Vũ Phong. Một điều kiện mới được đặt ra là cậu không được bỏ Minh Hàn, còn nếu do Minh Hàn tự ý rời bỏ cậu trước thì món nợ kia xem như không có.
Cho nên cậu đã liên tục dẫn đàn ông về trước mặt Minh Hàn để anh ta bỏ cậu. Cậu liên tục bắt Minh Hàn cung phụng cho mình hưởng thụ để anh ta chán mà bỏ. Nhưng không hiểu sao con người đó lì kinh khủng. Cậu không muốn sống những ngày khốn khổ nghèo nàn với Minh Hàn, cũng chẳng muốn làm một công tử với cái công ty bị phá sản…..cuối cùng cậu cũng toại nguyện.
Điều kiện sau cùng của Vũ Phong cậu chưa kịp nói với Minh Hàn thì anh ta đã đi. Không phải lỗi của cậu, là do anh ta không chịu nghe hết mà thôi. Cậu cười, rồi xem chỉ cần vài giọt nước mắt sẽ chẳng còn ai cản trở cậu với ông tân giám đốc nửa. Anh Kỳ cũng không, Vũ Phong cũng không.
*
Ngọc Bình đưa cho ông Vũ Hải một tấm ảnh chụp Minh Hàn đang khoát eo một người con trai đi vào quán bar dành cho gay. Ông Vũ Hải choáng….
– Cha thấy chưa, anh ta có thay đổi gì đâu mà cha tin tưởng gọi về. Vất người này ra rồi mang người khác vào.
– Con lấy tấm hình này từ đâu.
– Thật ra con đi chơi, ngang qua chỗ bar này tình cờ thấy. Con chụp bằng máy điện thoại. Con muốn cho cha biết tránh sau này cha cứ bị anh ấy lừa gạt._ Không dám nói thuê người theo dõi_
– Thật sao?
Ông Vũ Hải nén chặt lồng ngực, đau nhói.
– Bác sỹ…gọi bác sỹ.._ Ngọc Bình la lớn_
*
Minh Hàn đang đi cùng Anh Kỳ vào một phòng giao dịch địa ốc.
– Anh đã chọn được nhà rồi, em xem có vừa ý không?
Anh Kỳ cười tươi như mặt trời buổi sáng, cậu đang cùng đi chọn nhà với anh. Tổ uyên ương của hai người.
– Anh chọn là được rồi, có gì mà phải bảo em cùng đi.
– Em sẽ sống ở đó mà, phải hỏi ý em mới đúng chứ?
Minh Hàn chỉ cho cậu vị trí ngôi nhà, bản vẻ ngôi nhà. Một căn hộ chung cư, hai phòng ngủ với toilet riêng, một khách, một bếp.
– Em thích không, chọn cái này nhé. Anh xem kỹ rồi, vừa gần trung tâm, vừa an ninh.
– Được mà, nó quá sang trọng với em đó chứ._ Anh Kỳ cười hạnh phúc_
Điện thoại reo. Minh Hàn nghe xong tái mặt.
– Cha anh vào bệnh viện cấp cứu, anh phải tới ngay. Em về trước nha.
– Ở đâu?
– Bệnh viện Thành Phố.
– Gần mà, cách đây hai con đường. Anh đừng vội quá coi chừng tai nạn.
– Anh biết rồi, anh đi trước.
Nhưng không hiểu sao, Anh Kỳ thay vì về trước lại mon men theo anh vào bệnh viện. Trước phòng cấp cứu cậu thấy có mẹ kế và em gái anh đang nhấp nhỏm chờ.
Khi bác sĩ đẩy băng ca ra chở cha anh ra, băng ca đi ngang chỗ cậu đứng. Anh Kỳ nép vào chỗ khuất sợ gia đình anh nhìn thấy. Cậu rón rén theo đến phòng bệnh, cậu muốn biết tình hình cha của anh có khá hơn không.
– Minh Hàn, lại cha bảo._ Ông Vũ Hải đã hồi tỉnh, nhưng còn rất yếu_
– Cha tôi không sao chứ. Bác sĩ?
– Phải để ông ấy dưỡng sức. Ông ấy cần khỏe hơn cho ca mổ. Không nên để tình trạng này kéo dài, chỉ làm ông ấy mệt thêm.
– Mổ._ bà tổng kinh hoàng_ có nguy hiểm không. Ông ấy lớn tuổi rồi làm sao chịu đựng được.
– Tôi chịu được_ Ông Vũ Hải thì thào_ Minh Hàn, chỉ cần con từ bỏ những quyến rũ ma quỷ cạnh con đi, thì cái gì ta cũng sẽ chịu được.
– Cha, cha đang nói gì vậy?_ Minh Hàn tỏ ra rất không hiểu cha anh muốn nói gì_
– Cha đã biết anh đang chung sống với cái người tên Anh Kỳ nên cha mới ra nông nỗi._ Ngọc Bình thẳng thừng tuyên bố_
– Con hứa đi, ta sẽ yên tâm đi mổ, không thì thà ch.ết cũng không mổ._ ông thèu thào vì kiệt sức _
– Hứa đi _ bà tổng giục_ con không thể để ông ấy ch.ết vì con bất hiếu._ bà ta bắt đầu khóc lóc_
– Được mà cha _ Minh Hàn nấn ná một vài giây rồi trả lời_ Con hứa. Con sẽ không gặp cậu ta nửa. Cha yên tâm nghĩ ngơi lấy sức, chuẩn bị mổ.
– Con không nuốt lời chứ? Con đừng tiếp tục những mối quan hệ như thế nửa. Ta không chịu nổi.
– Con hứa, cha cứ tin con. Cứ an tâm dưỡng bệnh.
Bên ngoài cánh cửa, có một người lòng đau còn hơn dao cắt. Tuy biết cha anh vẫn hơn cậu, nhưng cậu cũng mong một lời anh bênh vực cậu trước cha anh. Mà cũng khó trách, cha anh đang trong cơn nguy cấp mà, không nên làm ông ấy xúc động thêm. Nhưng cậu vẫn buồn, anh đã từng từ bỏ tất cả cho tình yêu của anh, nhưng cậu thì không được như vậy. Khẳng định thêm một lần nửa, cậu không là gì trong lòng anh cả.
Anh Kỳ quay trở ra, cậu nhớ cha mẹ mình cũng từng vật vả như vậy khi phát hiện cậu bỏ nhà để chạy theo một người đàn ông. Nhất là mẹ cậu, bà đã ch.ết đi sống lại biết bao lần. Bà đến năn nỉ cậu từ bỏ thứ tình yêu tội lỗi đó mà quay về. Năn nỉ mãi không được, cha cậu đã tức quá mà từ cậu luôn..….Bây giờ cậu bỗng nhận ra mình đã bất hiếu biết chừng nào. Đã làm cha mẹ buồn biết chừng nào. Cậu muốn chạy về xin lỗi một lần, nhưng cậu lại không từ bỏ anh được thì xin lỗi có ích gì.
Anh Kỳ ngồi thẫn thờ trên ghế đá trong bệnh viện. Cậu nhìn thấy Toàn Hiếu đi vào và một lát anh chạy ra…. Cậu lặng lẽ ra về.
*
Chẳng bao lâu sau trận đấu võ đài lịch sử nhưng vô cùng lãng nhách của Vũ Phong. Tin đồn đổi giám đốc đã lan đi. Và cái gì tới đã tới, chiến lợi phẩm của Năm Sung tự dưng biến mất. Hắn tức lồng, tức lộn. Gặp thêm câu trả lời của Vũ Phong càng làm hắn điên máu.
– “ Không phải tôi không giữ lời hứa mà do giám đốc mới không thích kinh doanh hình thức này. Tôi chịu. Hay anh nên tới thương lượng với giám đốc mới xem sao”
Hắn thừa biết Vũ Phong ra vẻ như thế thôi chứ sau lưng hắn Vũ Phong sẽ cười vào mặt hắn. Bây giờ hắn đã biết vì sao Vũ Phong dám đem một món hời như thế ra cá cược. Hắn muốn điên lên. Tin Vũ Phong cá cược với hắn lan khắp nơi, hắn chưa kịp nở mày nở mặt thì hắn thua thảm hại ngay tức thì.
– “ Không đơn giản như thế đâu Vũ Phong, không có chuyện cho qua dễ như thế đâu”
*
Ngồi trong xe Tùng lật tới lật lui cái áo cậu vừa được mua cho.
– Anh lại mua cái thứ này làm gì? Trông nó thật kỳ cục.
– Mua cho em mặc.
– Vì sao em phải mặc nó chứ. Nó thật diêm dúa.
– Bộ quần áo được nhà thiết kế tên tuổi làm ra, vào miệng em thành diêm dúa cơ đấy. _ quay sang tài xế _Ghé nhà hàng đi. _ Vũ Phong tủm tĩm cười khi nghe cậu nhận xét về chiếc áo anh mua cho cậu.
– Anh cười gì chứ. Tự dưng hôm nay anh lạ thật.
Đúng là Vũ Phong đối xử với cậu lạ hơn thường ngày. Nhớ! mới sáng hôm nay, cậu vác mặt về nhà sau một tuần vắng bóng. Vũ Phong đã hét vào điện thoại với trợ lý của anh như vầy:
– “ Cắt ngay cái lịch làm việc này cho tôi……Không nhưng nhị gì hết……….Từ chối hết đi……….Mặc kệ họ”
Tùng chẳng hiểu mô tê nào ráo trọi. Ba tiếng sau anh trợ lý tới rút lại cái lịch làm việc dày đặc của cậu. Mặc anh ta nhăn hơn cái bánh tráng nhúng nước.
– Ông chủ thật là, cứ thay đổi ý kiến nhanh như chong chóng. Tôi làm sao mà đỡ cho kịp.
– Chuyện gì vậy, ông chủ thay đổi lịch làm việc của tôi nửa hả?
– Thay đổi tôi còn mừng, ông chủ cắt hết rồi. Hồi thì ít quá bắt phải giới thiệu cậu thật nhiều, dành nhiều hợp đồng cho cậu, lúc thì bảo cắt hết. Mấy cái hợp đồng ký rồi, tôi biết ăn nói làm sao….….hay cậu vào nói với ông chủ giùm tôi một tiếng đi. Cứ cái đà này uy tín của tôi mất hết, tui mất bao nhiêu nước miếng để giới thiệu cậu. Bây giờ có danh tiếng mà không giữ uy tín … chậc… thì công sức đổ sông đổ biển hết. Cậu nói giúp với giám đốc giùm, cũng là tốt cho cậu.
Anh ta đi rồi Tùng còn buồn cười, Anh ta nhăn nhó coi bộ khó xử lắm nhưng cậu là gì mà anh ta bảo nói này nói nọ với Vũ Phong giúp anh ta. Vũ Phong cắt nhân khẩu cậu bên này thì chắc chắn anh ấy sẽ đì cậu chỗ khác thôi. Anh trợ lý này hình như xem trọng cậu quá mức rồi. Nhưng đúng là cắt ngang thì cũng phi lý.
Tùng lò dò gõ cửa phòng làm việc của anh. Thò đầu vào sau khi được anh cho phép. Và cậu đã vô cùng ân hận khi mình bày đặt làm anh hùng. Nhìn cái mặt anh lúc này đang hung hăng quá cỡ, hình như vừa có chuyện gì đó.
– Có chuyện gì? _ Vũ Phong hỏi cộc lốc_
– Không, không có gì. Chỉ muốn biết anh có sai bảo gì không?
– Đừng vòng vo nửa, nói nhanh đi._ Vũ Phong có vẻ bực bội_
– Cái lịch làm việc mà anh vừa cắt ngang _ Tùng đành phải nói_ anh có thể cắt từ từ không? Không nên làm khó anh trợ lý. Lại mất uy tín của công ty nửa…
– Tôi không việc gì phải lo cho cái công ty đó nửa. Mặc hắn._ Vũ Phong đống lửa bị châm thêm dầu_
– Vậy em xin phép._ Tùng vội vã chuồn, kinh nghiệm cho biết đừng dây vào anh lúc này_
*
Đêm nay võ đài sáng đèn. Vũ Phong công khai chuẩn bị từ nhà, Anh bắt Tùng giúp anh. Nói là giúp nhưng ngoại trừ việc anh tự tròng cái quần tây sắc lẹm vô thì mọi thứ còn lại đều tới tay Tùng. Ban đầu cậu thấy hơi kỳ quái, nhưng Vũ Phong nhìn cậu với ánh mắt “ Sao còn chưa mặc vào cho tôi” thì Tùng bắt đầu công việc bảo mẫu của mình, một cách cẩn thận, một cách kỹ lưỡng. Quần áo của anh, cầm vào cho Tùng một cảm giác không dám sơ xuất vì quá mắc, quá sang trọng.
Vũ Phong hôm nay trắng từ đầu tới chân, cái áo lụa trắng với chiếc cổ kiểu lãnh tụ nhưng để mở cổ. Quần tây trắng mềm hơi rộng, thắt lưng màu đen với mặt dây gắn hình con đại bàng xám bạc. Đôi giầy anh mang màu trắng sữa. Mái tóc thì bỏ rũ tự nhiên thêm chút keo mềm giữ cho không rối. Chỉ cái hoa tai màu bạc và chiếc nhẫn tổ bố trên ngón trỏ là không đổi.
Tùng nhìn anh đôi mắt không giấu được sự mê mẫn: “ Anh với cậu sao mà khác xa nhau quá trời, nếu thành một cặp thì đúng là chuyện lạ cần ghi vào sách ‘những điều kỳ lạ’”
– Bây giờ tới em.
–
Chưa hiểu điều anh muốn nói, trong phút chốc anh đã đặt tay lên thắt lưng cậu, mở nút.
– Không phải anh chuẩn bị đi sao._Tùng vịn tay Vũ Phong lại hỏi, trong khi da gà da vịt cậu nổi lên hết rồi_
– Phải, và em cũng cần thay đồ, anh không thích bộ đồ em đang mặc lắm.
Và rồi nhanh chóng quần, áo của Tùng được lột ra.
– Em có thể tự thay được.
– Thẩm mỹ em quá tệ, không thể để em tự làm được. Anh không muốn xấu mặt với thiên hạ.
– “ Mình thế nào thì can gì mà anh ấy lại xấu mặt chứ?”_ dĩ nhiên chỉ nghĩ trong bụng thôi không dám nói_
– Xong.
Tùng đứng trước gương, cậu không biết người thanh niên đứng trong gương đang trố mắt nhìn cậu là ai. Hắn ta mặc một chiếc áo thun mềm màu trắng, cổ rộng lộ cả bờ vai và khuôn ngực, trên cổ áo phần vai có một ít lông vũ màu trắng muốt, tay áo ôm dài đến gang bàn tay, vạt áo trước vắt nhẹ trong lưng chiếc quần jeens màu đen ôm sát không thua gì chiếc áo. Để lộ dáng người thon, rắn chắc, khỏe mạnh. Mái tóc dài chấm tai được chải bẩy ba, ấp một bên má.
Trên cổ một sợi dây màu trắng trông có vẻ thô cứng ngự trị, trên cổ tay cũng một chiếc vòng màu bạc nhưng to bảng, Và cuối cùng trên những ngón tay, mười ngón không ngón nào không có nhẫn. cái to cái bé, ngón một chiếc ngón hai ba chiếc với nhũng hột đá trắng lấp lánh. Nhưng nhìn chung rất hợp, cả bàn tay như đeo một chiếc găng bằng trang sức, không còn dấu vết bàn tay chai sần vì lao động nữa.
– “Quyến rủ, gợi cảm” _ Tùng nghĩ vậy_
Nhưng cậu vừa nghĩ gì vậy. “ Quyến rủ, gợi cảm” chẳng phải người trong gương là cậu sao, vậy thì…
– Sao hả?_Vũ Phong đứng phía sau nhìn cậu qua gương, hỏi_
– Là cái áo hôm trước anh mua?
– Ừ
– Nhưng hôm đó nhìn đâu có hở hang dữ vậy._ cậu đưa tay sờ lên cổ, lên khuôn ngực. Những chỗ đang bị phơi ra. Cậu cảm thấy kì kì, không quen_
– Mặc cái này ra đường sao?_ Tùng hơi chau chau mày_
– Ừ. Đi thôi, trễ giờ rồi._ Vũ Phong giục_
– Nhưng….
Vũ Phong đi ra, không cho cậu phản đối thêm gì nửa. Bước ra tới cửa, anh tài xế trố mắt nhìn Tùng. Cậu ngượng nghịu cố kéo cái cổ áo kín lại chút nửa.
Thấy Tùng còn ngập ngừng, Vũ Phong tự tay mở cửa đẩy cậu vào. Suốt từ nhà đến võ đài Vũ Phong để ý thấy Tùng cứ cố ý để tay che trên khuôn ngực.
Riêng Tùng thì cực kì lúng túng. Ở quê cởi trần đá banh hay lội sông, đánh nhau áo quần rách ten beng cậu cũng không có cái cảm giác này, nó cứ như cậu đang phơi bày thân thể mình cho người ta nhìn ( dù xét về thực tế nó vẫn kín hơn ở trần), nhưng chính cái cách phục sức này làm lộ rõ ý đồ của người mặc ( ở đây là Vũ Phong không phải Tùng). Cố ý khêu gợi, cố ý quyến rũ con mắt người ta.
Xe dừng lại trước cánh cửa một ngôi nhà khá rộng, lịch sự khang trang, tĩnh mịch. Xe dừng một người quần tây áo sơ mi trắng ra mở cửa xe. Vũ Phong như một người khác khi anh bước ra khỏi xe. Cặp kiến đen làm cho người xung quanh khó đoán biết ý nghĩ của anh. Tùng cũng nhận thấy anh thay đổi hẳn với lúc là giám đốc ở công ty.
Tùng còn lóng ngóng chưa muốn bước xuống, cậu nghe anh hắng giọng để thúc giục cậu. Thò một chân và cái đầu ngó xung quanh, không có mấy người. Cậu mạnh dạn bước ra hơn.
Vũ Phong đi trước, Tùng nối gót theo sau, đi vào. Càng đi sâu vào Tùng càng thấy cảnh vật xung quanh quen thuộc.
– “ Hôm nay anh ấy đến võ đài, nơi này trông quen quen”
Tùng cuối cùng cũng nhận ra, đây là khuôn viên phía trên võ đài, nơi cậu vẫn thượng đài những tối thứ bẩy. Chỉ khác là cậu vào bằng một lối khác.
Bước xuống những bậc thang, võ đài đã đông người ngồi. Tư Hùng, tên Lý và mấy tên đàn em xếp hàng chào đón ông chủ lớn. Khi Tùng bước qua chúng, cậu để ý thấy họ đang cố gắng nhận diện cậu, có lẽ họ đã nhận ra nhưng còn nghi hoặc vì bộ đồ cậu đang mặc làm họ nửa tin nửa ngờ.
Vũ Phong bắt tay những người anh quen, chào hỏi cho phải phép xã giao. Anh bước thẳng lên trên, nơi Tùng đã nhìn thấy anh lần đầu tiên, ghế VIP. Vậy là hôm nay anh tham giá cá cược. Tùng tò mò nhìn phía đối diện, Năm Sung, đối thủ của anh lần trước. Không cần hỏi cũng biết lần này cả hai giải quyết những ân oán lần trước.
Ra hiệu cho trận đấu bắt đầu, Vũ Phong như mọi khi sau được đám đàn em chăm sóc chu đáo thì bắt đầu quan sát trận đấu. Tùng nhìn xung quanh mình, chẳng biết từ khi nào cậu đang đứng cạnh ghế anh ngồi, phía sau cậu đám đầu gấu xếp hàng giàn trận, và một kẻ cậu không bao giờ quên mặt, tên đao phủ của cậu, mà không lần này phải gọi chính xác chức vụ của hắn là vệ sĩ. Phải tên vệ sĩ đã đứng phía sau anh tự bao giờ.
Tùng nhìn xung quanh, ai cũng đứng phía sau anh chỉ mỗi cậu đứng ngang anh. Tùng bất giác khẽ lùi một bước, Vũ Phong khẽ liếc sang Tùng khi nhận thấy cậu lùi lại sau anh……