Chương 23
Mười ngày sau, thứ Bảy đầu tiên của tháng Tư năm 1945, Ariana và Manfred Robert von Tripp làm lễ cưới tại nhà thờ Maria Regina Kirche. Có người bạn thân của Manfred là Johann làm nhân chứng, vị tu sĩ già làm phép thánh.
Ariana mặc chiếc áo cưới màu trắng. Mái tóc vàng của nàng cuộn thành từng cuộn nhỏ ở vai và lưng như những cuộn mây trời... Nàng đẹp làm cho Manfred cũng đến ngạc nhiên. Đặc biệt nàng đeo chiếc nhẫn kim cương của mẹ nàng bên tay phải, và nhẫn hứa hôn của Manfred bên tay trái.
Sau lễ tháng, Manfred đeo chiếc nhẫn cưới cho Ariana, một chiếc nhẫn vàng, bản lớn như cả một băng vàng. Anh hôn nàng mà lòng thơi thới. Ariana bây giờ là Frau Manfred Robert von Tripp. Berlin có thế nào thì nàng cũng được bảo vệ. Anh cảm thấy đây như một giai đoạn khác của đời anh, anh không còn nghĩ gì vương vấn người vợ trước nữa. Cuộc đời anh và Ariana hòa hợp lẫn nhau rất tốt đẹp.
Anh dịu dàng bảo nàng:
-- Anh yêu em, Ariana!
Nàng mỉm cười và sung sướng cùng anh ra xe để đến nhà hàng mà anh đã hứa cùng nàng hưởng "tuần trăng mật" ở đấy trước khi về nhà. Trong lúc đó thì vẫn vang rền tiếng nổ xa gần. Ariana cầm chặt tay Manfred. Hai người nghe ầm một tiếng ở sau lưng, nhìn lui thấy nhà thờ bị pháo. Manfred bảo nàng cúi rạp xuống.
-- Nằm sát xuống, Ariana! - Anh lái xe chạy thật nhanh, lượn lách để tránh khách bộ hành cũng đang nhốn nháo. Ban đầu Ariana sửng sốt chưa phản ứng gì khi thấy mình suýt ch.ết chỉ trong mấy phút. Rồi bây giờ nàng mới bắt đầu khóc. Manfred thì cố lái nhanh cho đến nhà. Anh đỡ nàng xuống xe, ôm nàng vào vòng tay anh, dịu dàng nói:
-- Ô, em yêu, thật đáng tiếc...
-- Manfred... Lạy Chúa... Ngôi nhà thờ... - Nàng khóc nức nở.
-- Không sao, yên rồi... Qua rồi, Ariana...
-- Còn Johann đang ở trong nhà thờ thì sao anh?...
-- Chắc chắn là anh ta cũng đã đi xa nhà thờ như chúng ta rồi em ! - Nói vậy, nhưng Manfred cũng thấy phân vân không biết ra sao. Anh thấy chán nản chiến tranh. Những người ta quan tâm, những nơi ta yêu thích, những nhà cửa, công trình, đô thị ta xây dựng... tất cả bị phí phạm...
Manfred thoáng nghe mùi thơm từ Ariana, anh nghĩ là không bao giờ anh có thể quên cái đêm hôn lễ suýt ch.ết này. Tự nhiên anh cũng muốn khóc, bên cạnh Ariana đang run rẩy. Anh khóc vì đủ lý do, vì đã thơ thới với Ariana, vì mệt nhọc, vì sợ hãi, mà cả vì lo âu cho người phụ nữ trẻ trung mà anh vừa mới cưới...
Anh ôm nàng nhẹ nhàng, đưa nàng lên phòng ngủ, cả hai tạm quên đi bao phức tạp, quyện vào nhau trong hạnh phúc nôn nao...