Chương 41
Như dự tính, Ariana và Paul ở lại Đông Hampton đến tháng Chín, rồi sau lễ Lao Động họ trở về New York tìm nhà ở riêng, Paul bắt đầu làm việc tại hãng của cha anh.
Bà Ruth giúp Ariana đi tìm một ngôi nhà vừa ý. Họ chọn được một ngôi nhà nhỏ xinh xắn phía trên đường Sáu Mươi. Trước hết, họ thuê ở thử một thời gian, rồi sau đó sẽ mua luôn, nếu thấy thích hợp.
Bà Ruth cũng giúp hai vợ chồng Paul mua sắm bàn ghế, giường ngủ vì bà thấy Ariana không được khoẻ. Một hôm bà bảo:
-- Ariana, con có đi thăm lại bác sĩ Kaplan chứ?
-- Dạ, có. Con đi hôm thứ Năm vừa rồi. - Nàng tránh nhìn bà Ruth một lúc. Bà ta hỏi:
-- Bác sĩ nói sao?
-- Ông ta nói bệnh xấu và bao tử của con chắc phải chữa một thời gian nữa.
Bà Paul nhìn con dâu, lo lắng hỏi:
-- Ông ta có nói là bệnh mãn tính không?
Ariana lắc đầu, và đáp:
-- Dạ không. Ông ấy nói không đáng lo. Trước đây là vì cuộc hành trình khổ sở. Còn bây giờ là do con tự chuốc lấy.
-- Nghĩa là sao? - Bà Ruth mở to đôi mắt có ý ngạc nhiên. Nhưng rồi bà chợt hiểu, bà hỏi:
-- Có phải con có thai không?
-- Dạ.
-- Ồ, Ariana ! - Bà Ruth có vẻ thích thú, bà bước đến ôm Ariana. Nhưng rồi bà lại lo lắng hỏi:
-- Ông ta nói sao, có ngại gì không? Con mới khoẻ lại chưa bao lâu, nay đã phải mang thai... Con nhỏ yếu quá. Đâu có phải to mạnh như má, má lo quá !
Bà vẫn cầm tay Ariana. Bà nhớ lại niềm vui của bà lúc có thai lần đầu. Ariana nói:
-- Ông ta chỉ dặn là lúc gần sinh phải đi thăm bác sĩ chuyên khoa.
-- Cũng hợp lý vậy. Thế chừng nào thì sinh?
-- Đầu tháng Tư. - Ariana phải nói dối. Cầu mong bà Ruth không biết sự thực. Thâm tâm nàng vẫn mong có đứa con chính của nhà Liebman. Nàng sẽ sớm đẻ cho Paul một đứa con. Còn đứa con của Manfred đây cũng nhờ Paul bảo bọc và sẽ ra đời được, thì cũng như con anh ta.
Ngày tháng trôi qua, Paul lo lắng giúp đỡ Ariana chuẩn bị sinh con. Bà Ruth cũng mua sắm cho Ariana nhiều áo quần trẻ nít.
Hai tuần trước lễ Giáng Sinh năm đó bụng thai của Ariana đã lớn. Paul tính rằng nàng đã có thai năm tháng rưỡi, nhưng kỳ thực chỉ còn sáu tuần nữa là Ariana đã sinh. Trong nhà không nghi ngờ gì, chỉ nói rằng tại Ariana nhỏ bé nên bụng thai trông lớn quá.
Paul rất khôi hài, luôn luôn xoa bụng của Ariana trước khi anh đi làm việc. Ariana thì luôn mồm bảo:
-- Anh đừng xoa thế, nó lại đá em đau bây giờ !
Một buổi tối anh ta nghiêng tai nghe bụng nàng và nói với vẻ nghiêm trang:
-- Nó là con trai đấy ! Chắc nó đang tập đá bóng.
Ariana cười ngặt nghẽo nói:
-- Nó đang tập đá bóng với quả thận của em đấy !
Sáng hôm sau, sau khi Paul đi làm việc, tự nhiên Ariana bỗng đâm nhớ lại cuộc đời cũ, nàng ngồi cả giờ đồng hồ nghĩ ngợi lan man về Manfred, nàng lại lấy hộp nữ trang ra đeo, đeo thử các chiếc nhẫn.
Rồi nàng lại lục hộc bàn ra, mở các phong bì có ảnh xem lại. Nàng ngắm một tấm ảnh chụp chung với Manfred. Nàng ứa nước mắt ngồi thừ ra, không nghe tiếng chân Paul bước vào phòng. Anh đến sau lưng nàng, nhìn thấy tấm ảnh. Ban đầu anh ta còn bỡ ngỡ, sau thấy dấu hiệu Quốc Xã trên ngực áo Manfred, anh hoảng kinh liền hỏi:
-- Lạy Chúa, ai vậy?
Ariana nhảy nhổm dậy, kinh hãi, la lớn:
-- Anh vào đây làm cái gì vậy? Nàng vẫn cầm tấm ảnh nơi tay.
-- Em cho anh biết ai đó vậy?
-- Đó là một... sĩ quan Đức. - Nàng nhìn Paul mà vô cùng tuyệt vọng. Nàng đâu muốn chuyện này xảy ra !
-- Anh có thể nói đó là một tên Quốc Xã ! Em cho anh biết y đã giết bao nhiêu người Do Thái? Và y coi trại tập trung nào?
-- Không, anh ta không giết người Do Thái và không coi trại tập trung. Mà chính anh ta đã cứu đời em. Anh ta cứu em khỏi bị hãm hϊế͙p͙ và khỏi làm vợ lẽ một tên tướng ! - Nàng bắt đầu khóc nức nở, rồi nói trong nước mắt:
-- Nếu không có anh ta thì em đã ch.ết rồi !
Paul chợt hối hận lời mình đã hỏi. Nhưng rồi nhìn tấm ảnh trong tay Ariana anh thấy tức giận vô cùng. Anh hỏi:
-- Thế tại sao cô cười thích chí như vậy trong tấm ảnh này? - Anh ta vói tay cầm các tấm ảnh khác mà Ariana để trên bàn. Anh thấy hình Ariana đang khiêu vũ với viên sĩ quan Quốc Xã. Anh hỏi lại:
-- Ariana, người đó là ai?
Bỗng anh ta hiểu ra lý do tại sao nàng được sống sót. Và anh nhớ mẹ anh bảo là không nên trách cứ những chuyện Ariana đã làm. Hoàn cảnh ép buộc nàng thôi. Anh dịu dàng kéo Ariana lại gần và bảo:
-- Anh rất tiếc... Anh xin lỗi... Trong giây lát anh quên chuyện khổ của em. Chỉ vì nhìn thấy bộ quân phục Đức đó mà anh đâm mất trí !
-- Paul, nhưng em cũng là người Đức mà ! - Nàng vẫn khóc.
-- Nhưng em không giống chúng nó. Nếu em phải làʍ ȶìиɦ nhân của tên này để khỏi bị giết trong trại, thì anh chẳng quan tâm gì đến chuyện đó đâu !
Tự nhiên Ariana lạnh ngắt, và nàng lặng lẽ ngồi xuống giường. Nàng hỏi:
-- Anh nghĩ như vậy à? Anh cho rằng em làm đĩ với người này để được sống sao? Không phải thế đâu. Sự thật là sau khi cha em ch.ết thì Manfred, tức người sĩ quan này, đã đưa em đến ở nhà anh ta, và không đòi gì ở em cả. Anh ta không hãm hϊế͙p͙, không động đến em, anh ta chỉ làm bạn để bảo vệ che chở em.
-- Nghe thì xúc động. Nhưng anh ta mặc quân phục Quốc Xã mà !
-- Đúng, Paul ạ. Nhưng có nhiều người mặc quân phục Quốc Xã mà lại rất tử tế. Anh ta là một. Mọi người không phải đều tốt cả, hay xấu cả. Đời sống đâu đơn giản như thế !
-- Lạy Chúa, cám ơn bài học của em. Nhưng thật tình anh thấy trong bụng rất khó chịu khi về nhà thấy vợ mình đang khóc trước ảnh một tên Quốc Xã mẹ kiếp nào đó ! Và y lại là "bạn" với vợ mình. Quốc Xã không là bạn của ai được cả, Ariana ! Em không hiểu thế sao? Em là một người Do Thái mà nói như thế được sao?
Ariana đứng dậy, lắc đầu và nói:
-- Không, Paul, em không phải là một người Do Thái. Em là một người Đức.
Anh ta bất ngờ quá sức. Không nói nên lời ! Ariana kể lể:
-- Ba em là một chủ ngân hàng lớn nhất ở Đức. Nhưng khi bọn Quốc Xã kêu em trai của em đi lính ở tuổi mười sáu thì ba em không cho đi.
Nàng thấy chẳng còn gì quan trọng nữa cả, thôi thì kể tất cả sự thật cho Paul nghe. Nàng tiếp:
-- Ba em không bao giờ có cảm tình với Quốc Xã, nên dẫn em trai em trốn qua Thụy Sĩ. Ông định sau đó trở lại dẫn em đi. Nhưng có lẽ xảy ra chuyện bất thường nên ông không trở lại được... Bọn Quốc Xã đến bắt em... Họ lấy nhà của ba em, hà hϊế͙p͙ em. Nhưng Manfred - nàng chỉ vào tấm ảnh - đã cứu em. Cho đến khi chiến tranh kết thúc. Anh ta bị giết ở Berlin.
Nàng nhìn Paul. Mặt anh ta lạnh như đá. Anh hỏi:
-- Và các người là tình nhân của nhau?
-- Anh vẫn chưa hiểu à? Thì anh ta đã cứu em !
-- Và cô yêu anh ta? - Giọng Paul lạnh lùng. Ariana cũng trở nên băng giá. Nàng nói một cách tự nhiên:
-- Anh ta là chồng tôi. Và nếu anh ta không ch.ết thì bây giờ vẫn là chồng tôi.
Hai người nhìn nhau. Ý thức rõ rệt câu chuyện. Paul chỉ tay vào bụng Ariana hỏi:
-- Thế con ai?
Nàng muốn nói dối để cứu con, nhưng thấy không thể được nữa rồi, nên trả lời:
-- Con chồng tôi.
-- Tôi là chồng cô, Ariana !
-- Không. Manfred.
-- Cám ơn. - Paul quay gót đi ra, đóng sầm cửa lại sau lưng anh.