Chương 17: Tình một đêm của Đế vương .

Ngày ngày Uyên Nhi đều ở bên hoàng thượng giúp hắn mài mực để hắn phê tấu chương. Tận dụng hết những giây phút ngắn ngủi y luôn tỏ ra quan tâm đến hắn. Nhiều lần hắn buồn phiền vì Mộng Như, y liền đến bên cạnh hắn, an ủi hắn " Hoàng thượng, đừng cảm thấy phiền muộn nữa, do tỷ tỷ mang thai nên tính khí khác thường, người đừng vì thế mà chấp nhất tỷ tỷ..." nghe những lời đó từ y Lý Giang cũng không khỏi nặng lòng hắn dùng rượu giải sầu, hắn muốn Uyên Nhi bên cạnh cùng hắn uống rượu...đợi đến khi hắn uống đến say, Uyên Nhi liền tận dụng cơ hội này mà ân ái cùng hắn. Y cởi từng lớp y phục trên người đế vương, chủ động hôn hắn... Lý Giang nghĩ nàng là Mộng Như nên liền ôm lấy nàng, hôn nàng như thể hôn Mộng Như... cả hai đang dần tiến tới gần hơn...


Phía Mộng Như, nàng cảm thấy bản thân có lỗi nên liền mặc áo khoác vào và cho người cùng đi đến Càng Thanh cung... trên đường đi nàng còn vui vẻ cầm trên tay bát canh nàng vừa hầm cho hắn. Khi tới trước Điện nàng không cho thái giám vào thông báo vì muốn tạo bất ngờ cho hắn, nên nàng đã tự bước vào. Sau khi tìm hắn khắp cả điện không thấy nàng liền nghĩ chắc hắn đã ngủ nên liền tiến vào giường ngủ của hắn, càng tiến gần hơn, nàng cảm nhận được còn có kẻ thứ ba trong điện... tò mò nàng liền đến gần hơn thì liền thấy cảnh tượng Lý Giang đang ôm Uyên Nhi trong lòng, không khỏi ngạc nhiên nàng liền buông tay khỏi chiếc vỏ đang cầm trên tay, rồi liền súc động chạy ra ngoài. 


Uyên Nhi không ngồi dậy mà chỉ mở mắt mỉm cười, một nụ cười chứa nhiều ẩn tình bên trong. Không quan tâm Mộng Như vừa đến, nàng liền xà vào lòng đế vương để hắn ôm nàng ngủ...


Mộng Như sau khi trở về Phượng Ninh cung liền đập hết những thứ đồ Đế vương tặng... nàng oán hận khóc lóc cả đêm... ( một người hiện đại như nàng thì làm sao có thể chấp nhận kiếp chồng chung được chứ, nếu là ở hiện đại không chừng nàng đã muốn ly hôn với hắn. Nhưng hiện tại nàng lại đang ở thời cổ đại, lại là thân hoàng hậu thì làm sao có thể không bỏ qua chuyện này...). Tiểu Ly bên cạnh thấy nàng như thế cũng chẳng dám an ủi mà chỉ lo lắng cho cảm xúc của nàng. Mộng Như khóc đến kiệt sức mà ngất đi... Tiểu Ly lo sợ liền mời thái y đến bắt mạch, lão thái y phụ trách lo cho sức khỏe nàng nói " Hoàng hậu là do súc động nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe thai nhi nên ngất thôi... ", nói xong lão cầm đơn thuốc cho Tiểu Ly đến thái y viện bốc thuốc cho hoàng hậu uống. Trước khi về lão còn dặn không được để hoàng hậu quá kích động, như thế không tốt cho thai nhi. 


Mộng Như sau khi uống thuốc thì dần dần cũng tỉnh lại nàng, Tiểu Ly xin đi báo với hoàng thượng nhưng nàng lại không cho, uống thêm lần uống an thai thì nàng liền đi ngủ...


Sáng hôm sau khi thức dậy Lý Giang đã nhìn thấy Hứa phi nằm bên cạnh mình, giật mình hắn bảo nàng dậy, rồi nhìn xung quanh thì thấy những mảnh vỡ của cái bát canh đêm qua Mộng Như đem đến. Chợt nhớ những chuyện hôm qua mình đã làm... hắn cảm thấy có lỗi với Mộng Như, hắn liền cho Hứa phi lui về, còn bản thân mình thì nhanh chóng đến tìm Mộng Như, giải thích với nàng... Lý Giang không kịp thay y phục, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ cùng chiếc áo khoác chạy đến tẩm cung của Mộng Như, nhưng thấy hắn nàng liền cho đóng tất cả các cửa lại không nghe bất cứ lời giải thích nào từ hắn... 


available on google playdownload on app store


Còn Hứa Uyên Nhi sau khi về lại Thanh Hoa cung liền cho người mang rượu lên, nàng vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa uống rượu, nàng nghĩ đến chuyện đêm qua xảy ra cùng đế vương, bỗng nàng đập chung rượu xuống đất làm nó vỡ tan ra, nàng nghĩ đến cảnh tượng đêm qua... lúc hôn hắn rõ ràng là sắp đạt đến mục tiêu nhưng lại bị hắn đẩy ra. Đã thế còn bị Mộng Như bắt gặp... nhưng đó lại là chuyện tốt đối với nàng. Đập vỡ ly xong nàng lại bật cười thành tiếng, rồi chìm mình xuống đáy bồn nước dưới những cánh hoa.


Lý Giang luôn phiền não hết chuyện này đến chuyện khác, hắn vừa phải lo chuyện nước nhà, vừa phải lo chuyện thê phòng hậu cung... mọi chuyện đều không thuận lợi với hắn, khoảng thời gian này chỉ Hứa phi bên cạnh hắn, còn Mộng Như vì oán trách hắn mà tự nhốt mình trong Phượng Ninh cung dưỡng thai. 


Ngày này qua ngày khác đến cứ thế Mộng Như cùng hắn chiến tranh lạnh đến mấy tháng liền... nàng nay cũng đã mang thai được 6 tháng, không chịu nổi những ngày buồn thế này trôi qua nàng bảo Tiểu Ly đến xin với hoàng thượng được phép về nhà mẹ đẻ. Lý Giang thấy Tiểu Ly đến cứ nghĩ nàng đã hết giận thấy độ liền trở nên vui mừng... nhưng vừa nghe những lời từ tiểu nô tỳ thân cận của Mộng Như này nói thì liền xìu lại hắn chấp nhận cho nàng về Liễu Phủ, nhưng lòng lại nghĩ " Nàng vì muốn tránh mặt mình mà muốn rời xa mình sau... ". 


Được sự đồng ý của hắn, Mộng Như liền cho người chuẩn bị để về nhà mình. Trên đường nàng luôn nghĩ đến những chuyện không vui... những kí ức đêm đó luôn hiện về trong lòng nàng, nàng lại thừ người chìm trong suy nghĩ. Về tới Phủ tướng quân nàng đã thấy cha mình đứng đợi trước cổng. Bước xuống ngựa nàng chạy vội ôm lấy cha mà khóc... Liễu Tề thấy con như thế liền dịu con vào phủ. An ủi con xong ông liền để Mộng Như nghỉ ngơi sau chặng đường dài đến đây. Lo xong hết mọi chuyện ông còn dặn người hầm canh tổ yến để Mộng Như ăn cho bổ.


Chiều hôm ấy khi dùng bữa với phụ thân Mộng Như đã tâm sự chia sẻ rất nhiều chuyện với cha mình, nàng cần một người đàn ông chỉ yêu thương mình nàng... Liễu Tề hiểu được lòng con, nên đã khuyên Mộng Như " Đứng trên vị trí cao mà nhìn xuống, con thân là hoàng hậu nhưng lại sung sướng hơn ai hết, đời trước tiên hậu còn bị cả tiên hoàng đày vào lãnh cung, con cũng là hoàng hậu nhưng con lại may mắn hơn, Đế vương yêu con đến thế, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà con đành quên đi những chuyện người đã làm cho con sao... Đế vương là một người đàn ông tốt, phúc lắm con mới được là chính thê của người ". Vừa ăn, hai cha con vừa tâm sự  , trao đổi vốn sống. 


Trở lại với căn phòng chỉ riêng mình Mộng Như nghĩ đến những lời cha nói... Ngẫm nghĩ những chuyện đế vương làm cho nàng, rồi tự nhủ lòng đã tha thứ cho hắn. Nhưng thai trong bụng đã to nên đành, sau khi sinh xong mới trở về hoàng cung sum vầy cùng hắn. Nghĩ thoáng thế rồi nàng liền chộp mắt ngủ thật ngon.


Sáng hôm sau nàng viết một bức thư gửi về hoàng cung cho Lý Giang với nội dung " Thần thiếp đã tha thứ cho chàng, sau khi hạ sinh long thai thì mới trở về cùng chàng... khoảng thời gian này đã có cha chăm sóc, hoàng thượng đừng lo lắng mà hãy chăm lo chính sự ". Bức thư vừa viết xong Mộng Như liền đưa Tiểu Ly sai người mang đến trao tận tay cho hoàng thượng. Sau khi nhận thư của hoàng hậu tiểu thái giám trong cung liền tò mò mở ra xem, ngay sau đó thì dán lại như lúc ban đầu và đưa đến tẩm cung hoàng thượng. Chưa nhìn thấy Long nhan thì đã bị Hứa phi ngăn lại hỏi  " Ngươi cần gặp hoàng thượng làm gì? " và sau khi biết chuyện bức thư Uyên Nhi liền nhẹ giọng với tiểu thái giám " Là thư tỷ tỷ gửi hoàng thượng sao, đưa đây ta, ta sẽ tận tay trao cho hoàng thượng. " Tiểu thái giám nghĩ thường ngày quan hệ Hứa Phi và hoàng hậu không tòi, họ còn là hảo tỷ muội nên liền tay đưa thư cho y. 


Bức thư sau khi rơi vào tay Uyên Nhi thì nàng liền mở ra đọc, biết là Mộng Như đã tha thứ cho đế vương điều này làm nàng không cam tâm nên liền sửa hết nội dung bên trong và chính tay đốt đi lá thư mà Mộng Như viết, còn thư đã sửa lại đưa cho đế vương... Lý Giang sau khi bàn chính sự với các đại thần về, Uyên Nhi liền đưa thư cho hắn, đọc xong hắn nổi điên xé ngay bức thư cầm trên tay đùng đùng đập phá mọi thứ gần ngay trước mắt.






Truyện liên quan