Quyển 2 - Chương 2

Cô lắc đầu, hắn hơi gật đầu, lúc này mới đưa tay cầm lấy tờ giấy nhưng lại không hề nhìn lấy một cái đã đút vào trong ngực.
Cô nhìn hắn đi cất rìu, đặt phần củi đã chặt xong dưới mái hiên, lại nhìn hắn xoay người rời đi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hơi kỳ lạ.


Trước khi cầm tờ giấy hắn đã có chút chần chờ. Tuy chỉ hơi dừng lại, gần như chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một chút gượng gạo. Vẻ gượng gạo ấy dường như còn mang theo chút xẩu hổ. Trước kia cô đã từng nhìn thấy vẻ mặt này ở những người đàn ông khác, khi họ phải nghe cô ra lệnh, giải thích cách sử dụng vũ khí.


Suy đoán này khiến cô ngạc nhiên nhìn bóng lưng người đàn ông kia.
Nhưng sao có thể? Nếu hắn không biết, không từng đọc binh thư, hắn sao có thể thiện chiến như thế? Giỏi dùng binh như thế?


Nhưng vẻ mặt của hắn là lạ, mà cô biết, hắn ở trên sa trường chiến đấu mười mấy năm, hắn rất có thể đã học được từ trong thực chiến.
Chiến tranh là thầy dạy tốt nhất, có thể dạy hắn tất cả mọi thứ cần thiết để sinh tồn.


Hắn không nhìn xem trên tờ giấy kia viết gì, ngay cả liếc mắt một cái cũng không.
Người bình thường đều sẽ xem, xem xong mới biết nên đi đâu mua.
Lúc hắn sắp bước lên hành lang, cô không nhịn được mở miệng gọi hắn lại.
“Trương Dương.”
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn cô.


“Ta đi với huynh.” Cô đi về phía hắn, đưa tay ra, “Ta đột nhiên nhớ ra phòng bếp có vài nguyên liệu sắp hết rồi. Huynh đưa giấy cho ta để ta viết lại kẻo lát nữa lại quên.”
Hắn nhìn cô, đồng tử hơi co lại, môi mím chặt.
Hắn đã nhận ra cô biết chuyện đó.


available on google playdownload on app store


Nhưng hắn không nói gì, móc tờ giấy tuy hắn không nhìn lấy một cái nhưng đã vò đến nhăn nheo từ trong ngực ra đưa cho cô.
Cô cũng xác định được phỏng đoán kia.
Hắn không biết chữ. . .
Nếu là người biết chữ chắc chắn sẽ nhìn, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn tờ giấy kia lấy một cái.


Giây phút ấy, trái tim cô đau đớn vô cùng.
Cô nhớ khi hắn thảo luận kế hoạch tấn công thành cùng những người khác chưa bao giờ viết lại, trong lều của hắn không có giấy bút và mực, không có sách binh pháp, không có bất cứ vật dụng gì để ghi chép, thứ duy nhất có chữ là tấm bản đồ da dê.


Điều đó chứng tỏ những thứ hắn biết đều do bản thân tự trải nghiệm.
Phải qua bao nhiêu cuộc chiến, nhìn bao nhiêu sinh tử, chịu bao nhiêu bài học mới có thể khiến hắn sống sót được tới giờ?


Cô vẫn cảm thấy hắn giết rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện đáng sợ mới trèo lên được vị trí kia. Nhưng ở trên chiến trường, không lấy đao tự bảo vệ mình thì chỉ còn đường ch.ết. Hắn dặn cô đừng rút đao là vì cô không cần xông pha dẫn đầu. Trên thực tế chiêu này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, đánh cược vào số phận lúc đó.


Hắn có bao nhiêu lần là vì sợ tới mức quên rút đao mà giữ lại được một mạng, lại có bao nhiêu lần bị buộc rút đao giết người mới có thể sống sót?
Mười mấy năm trước, hắn cũng mới chỉ là một thằng nhóc, một thiếu niên trên chiến trường.


Cô rũ mắt xuống, thu hồi tầm mắt, nhìn tờ giấy bị hắn vò nát, cố gắng giữ bình tĩnh, nói.
“Huynh. . . . . . Ra cửa chờ ta một lát, ta đi lấy bút.”
Nói xong, cô xoay người đi mượn A Linh bút, viết những nguyên liệu sắp hết rồi mới ra cửa tìm hắn.


Có lẽ cô không cần làm như vậy, nhưng hắn cần. Hắn không muốn để cô biết, mà cô cũng không muốn vạch trần hắn.
***
Trời giá lạnh đất đóng băng. . .


Bông tuyết tinh khiết trắng trong đậu trên ngọn cây, thậm chí phủ lên khắp cả cây, khiến cành khô khắp thành như khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khôi, như thủy tinh của nước ngoài.
Cô ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, tâm tư lại chỉ xoay quanh người đàn ông bên cạnh.
Hắn thật yên tĩnh.


Suốt dọc đường hắn cũng không nói gì, ngay cả chuyện cô không trả lại tờ giấy kia cho hắn cũng không nhắc đến, chỉ khi cô vấp vào tuyết hắn mới đưa tay đỡ cô.


Cô thấy rõ hắn đang cố gắng đi thật chậm, phối hợp với bước chân của cô. Ngoại trừ những điều này, cô hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.
Đợi cô đứng vững, hắn lập tức rụt tay về, khiến cánh tay bị hắn nắm hơi nóng lên.


Cô tiếp tục cùng hắn bước về phía trước, im lặng vô tận tiếp tục bao phủ hai người.


May mà sau khi ra khỏi ngõ nhỏ kia người đi đường càng ngày càng đông. Càng đến gần chợ, hàng rong và cửa hàng càng nhiều, không khí cũng nhiệt náo hơn. Trên đường ngoại trừ người và dê còn có lừa và ngựa, nhưng phần nhiều là những con lạc đà cao lớn chầm chậm đi qua bên cạnh cô.


Thương nhân tụm năm tụm ba cùng nhau, có khi trên bàn còn chăng một khối vải, cô không nhìn thấy, không biết họ đang làm gì.
“Đó là mặc cả.”
Nghe thấy tiếng hắn cô liền quay đầu lại, hắn nói tiếp.


“Bên mua và bên bán sẽ đưa ra giá của mình ở dưới tấm vải đó, nếu đồng ý thì giao dịch, không đồng ý cứ tiếp tục dùng tay ra hiệu để mặc cả.”
“Vì sao phải che vải?” Cô khó hiểu hỏi.


“Che vải là để đề phòng bị người khác thấy đối phương ra giá, đỡ cho người kế tiếp cũng đến dùng giá thấp như vậy, thậm chí thấp hơn để yêu cầu giao dịch.”
Cô bỗng hiểu ra, nói: “Cho nên che vải là để có không gian mặc cả?”
“Đúng.” Hắn gật đầu.


“Sao huynh biết những thứ này?” Cô cho rằng hắn chỉ ở trong quân doanh suốt ngày chinh chiến.
Hắn dời mắt khỏi cô, nhìn đám người cò kè mặc cả, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Cha ta trước kia cũng là thương nhân.”
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xoay người đi trước.


Cô vội đuổi theo, lại bị đám đông đâm phải, suýt nữa ngã. Nhưng hắn nghe thấy tiếng cô gọi, đúng lúc quay lại túm lấy cô kéo vào trong lòng.
“Có sao không?” Hắn ôm lấy đầu vai cô hỏi.
“Không sao.”


Cô gật đầu, cảm thấy hắn lại buông lỏng tay ra. Trong lòng cô bất giác căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại thấy hắn cầm tay cô.
Tú Dạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn lại nhìn về phía trước, dắt cô theo, dùng thân thể cao lớn thay cô tách đám đông dần chật chội.
“Đi qua đây.”


Hắn thản nhiên nói, vẫn dắt cô đi về phía trước. Cô lại chỉ chú ý tới bàn tay to thô ráp như thuộc da của hắn bao trọn lấy tay cô, ngăn cản gió lạnh, khiến bàn tay vốn lạnh lẽo của cô dần ấm lên. Sau đó, hắn vẫn nắm mãi không buông, mặc dù đã chen qua đám người đông đúc, hắn vẫn không buông.


Cô cứ để hắn nắm như vậy, cũng không nói gì.
Nhưng hắn biết cô đã nhận ra hắn không biết chữ.
Cô gái này để ý tới cả chút tự tôn cùng kiêu ngạo còn sót lại của hắn. Trước đây, hắn thậm chí không biết mình vẫn còn giữ lại thứ vô dụng ấy cơ đấy.


Trương Dương không biết cô nghĩ gì, hắn không quay đầu nhìn, mặc dù cô không rút tay, còn nể mặt hắn, hắn vẫn sợ sẽ nhìn thấy vẻ chịu đựng không thể che dấu được trong mắt cô.


Sau đó cô dừng lại, trong lòng hắn căng thẳng, không thể không quay đầu, định giải thích hắn chỉ vì lo cô lại ngã cho nên mới tiếp tục nắm tay cô. Ai ngờ khi quay đầu đã thấy cô bị một người Thiên Trúc làm ảo thuật thổi cây sáo biến dây thừng hấp dẫn mất rồi.


Người Thiên Trúc đó điều khiển dây thừng từ trong lồng trúc bò ra theo tiếng sáo, không mượn bất cứ ngoại lực gì cũng khiến nó múa giữa không trung như con rắn, khiến cô sửng sốt nhìn không thôi.


Bên cạnh lại truyền đến tiếng vỗ tay, cô quay đầu sang nhìn, chỉ thấy đằng kia có một nghệ nhân diễn ảo thuật dùng mười ngón điều khiển rối. Mỗi một ngón tay ông ta gắn với một thanh gỗ, trên có dây nhỏ nối đến con rối. Ông ta điều khiển con rối đi, xoay tròn, thậm chí nói chuyện với con rối gỗ, khiến con rối trông sống động như thật.


Nơi này tụ tập thương nhân từ bốn phương tám hướng đến, ngay cả màu mắt và tóc của họ còn khác nhau, thương phẩm bán ra cũng vô cùng đa dạng. Không chỉ có đủ loại hương liệu; tơ lụa, thảm dệt đủ màu đủ dạng; mà còn có lông dê, da thú, đương nhiên cũng có rất nhiều người buôn bán ngựa, trâu, dê, lừa và lạc đà.


“Sao nơi này lại náo nhiệt như vậy? Ta nhớ huynh bảo đây là thành hoang.”
“Hơn mười năm trước thì đúng là vậy.” Phát hiện sự chú ý của cô bị dời đi, trong lòng hắn thả lỏng, giải thích: “Nàng có nhìn thấy núi tuyết bên cạnh không?”


Cô quay đầu nhìn lại, thấy phía xa bên ngoài thành là rặng núi tuyết trùng điệp. Cô biết họ đã băng qua rặng núi đó mới đến được nơi này.


Hắn đứng ở sau lưng cô, lấy âm lượng chỉ cô có thể nghe được, giải thích: “Rặng núi này dài đến cả ngàn dặm, tuyết trên núi quanh năm không tan. Phía nam dãy núi từ xưa chính là con đường tơ lụa, dọc đường đi có không ít thành trì lớn nhỏ. Nhưng con đường ấy đã sớm bị đại quân Mông Cổ chiếm giữ.”


Cô biết con đường tơ lụa, cô từng đọc trên sách.


Hắn nói cho cô: “Đại quân là từ các bộ tộc khác nhau của Mông Cổ tạo thành, trong bộ tộc này cũng không quá đoàn kết như người ta vẫn nghĩ. Nàng nộp phí cho tộc trưởng này, sẽ không thể không tặng lễ cho vị tộc trưởng khác. Không cẩn thận đắc tội với một người trong số đó, hàng hóa cả năm bị sung quân cũng không phải chuyện lạ. Chưa kể các vị đó còn thường hạch sách yêu cầu, cho dù mất tiền cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”


Cô chợt hiểu ra, “Cho nên đám thương nhân mới tụ tập ở đây.”
“Đúng, dần dà, tòa thành hoang ở phía Bắc này dần trở thành nơi tập trung của một vài thương nhân không có nhiều tiền, nhân lúc mùa đông đến mà lén giao dịch.”


Cô xoay người, ngửa đầu nhìn hắn: “Nhưng muốn tới nơi này ít nhất phải đi xa thêm trăm dặm, đúng không?”


Nghe vậy, hắn lại nói: “Tuy rằng phải đi thêm trăm dặm nhưng thương nhân vốn từ xa đến, ngàn dặm còn đi được chứ nói gì đến trăm dặm. Huống hồ đỡ được khoản bị quân đội bóc lột, lợi nhuận sẽ hơn đi đường phía Nam rất nhiều.”


Quả thật, nếu như không có lợi thì cũng sẽ không ai chịu đi đường vòng dài như vậy. Vòng qua dãy núi hùng vĩ ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng, cô suýt nữa đã ch.ết ở đó.
“Vì sao phải là mùa đông? Mùa đông không phải càng khó. . .”


Cô nói đến một nửa, chợt ngộ ra, lẩm bẩm nói: “Bởi vì mùa đông lạnh, đi thương khó, hành quân cũng khó.”
“Đúng.” Hắn nhìn cô, cong môi cười, “Nàng thật thông minh.”
Câu khen ngợi này khiến cô buồn bã, thốt lên lời tự giễu: “Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.”


Hắn sửng sốt, cô cũng vậy.
Đột nhiên, Tú Dạ có chút xấu hổ, sợ hắn hỏi sao cô lại nói như vậy. Cô rũ mắt, cuống quít lấy tờ giấy nhăn nhúm kia từ trong ngực ra, nói.
“Chúng ta cần mua hồ ma, cẩu kỷ, hoắc hương, nhục quế. . . . . . Huynh biết chỗ nào bán không?” Giọng cô hốt hoảng và khàn khàn.


Hắn biết cô cố ý chuyển đề tài, chỉ khẽ siết tay cô, thản nhiên nói: “Chắc là dãy phố bên phải ngay phía trước, chúng ta qua xem.”
Tú Dạ không ngẩng đầu, chỉ gật đầu, mặc hắn lại nắm tay cô đi tiếp.


Bởi vì hắn không hỏi nhiều, bởi vì hắn nắm tay cô, bởi vì hắn không nhanh không chậm đi cùng cô, cô dần bình tĩnh lại, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn hàng quán, biểu diễn ảo thuật xung quanh.
Cô cầm giấy, nói cho hắn cần dược liệu gì, hắn liền dẫn cô đến sạp hoặc cửa hàng có bán.


Tú Dạ có chút tò mò, nếu hắn không biết chữ, vậy trước đây hắn giao dịch với người khác kiểu gì. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng hắn có trí nhớ vô cùng tốt. Chỉ cần nói cho hắn tên và lượng dược liệu một lần, hắn sẽ không bao giờ nhầm, hơn nữa hắn cũng biết dược liệu đó trông như thế nào, thậm chí phân biệt được đâu là hàng tốt đâu là hàng kém. Hơn nữa dáng người hắn cường tráng, mặt đầy vết sẹo, cho dù hắn không quắc mắt cũng có vẻ dọa người, không có thương nhân nào dám lừa hắn.


Quả đúng như lời hắn nói, nơi này từng xảy ra chiến sự cho nên có vài căn nhà, mái ngói vẫn còn lưu lại tàn tích. Nhưng dù vậy, mọi người tụ tập ở nơi đây đã bắt đầu sửa lại đường xá, phòng ốc, sắp xếp ở lại nơi này.


Ngoại trừ thương nhân, cô phát hiện nơi này cũng có ít tàn binh, nhưng đa số đã bỏ quân phục, chuyển thành hộ vệ, bảo tiêu của thương nhân. Cô nhận ra là vì có một số người vẫn giữ quân đao, đi quân hài cũ nát. Tòa thành này nằm ngoài pháp luật, không ai hỏi đối phương đến từ đâu, muốn đi đâu, mọi người không quá quan tâm đến chuyện của người khác.


Cô bị khu chợ náo nhiệt hấp dẫn. Trước kia cô chỉ biết vùi đầu vào sách, vẽ sơ đồ, tạo binh khí, rất ít khi ra ngoài. Cho dù có thì phố xá ở quê hương cô cũng không nhiều thứ kì lạ hiếm thấy khiến cô không dời mắt được như ở đây.


Mỗi khi cô nhìn thấy cảnh tượng chưa bao giờ chứng kiến, hoặc thấy thương phẩm lạ lẫm, hắn sẽ chủ động giải thích cho cô. Hắn giống như lớn lên ở đây vậy, gần như không có gì hắn không biết. Cô nhanh chóng phát hiện hắn còn biết vài thứ tiếng, có thể trao đổi đơn giản với đối phương.


Hắn luôn luôn nắm tay cô, gặp nơi đông người hắn thậm chí sẽ ôm đầu vai cô, che chở cô ở trong ngực, không để người khác xô đẩy cô.
“Đại gia, mua cho phu nhân một chiếc lược đi?”


Khi bọn họ mua xong dược liệu cuối cùng định rời đi, quán bán lược gỗ, hộp gỗ, trâm cài bên cạnh lớn tiếng chào hàng, “Lược gỗ, trâm cài chỗ ta đều do thợ khéo người Giang Nam nước Tống dùng tử đàn làm đấy. Hoa văn màu trắng này là khảm ngọc trai, tay nghề hạng nhất.”


Nghe tiểu thương kia nhắc đến quê hương cách đây ngàn dặm, cô bỗng sững sờ, bất giác quay đầu lại nhìn.






Truyện liên quan