Quyển 2 - Chương 8
Hắn vừa cúi đầu hôn cô, dời đi sự chú ý của cô, vừa tiếp tục lấy ngón cái xoa xoa bắp đùi mềm mại của cô, trêu chọc cô. Cô run rẩy, trở nên càng ẩm nóng hơn, bàn tay nhỏ bé đặt lên đầu vai hắn, móng tay bấm vào lưng hắn. Khuôn mặt nhỏ luôn có chút tái nhợt đã sớm phiếm hồng mê người, thân thể trắng nõn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng cũng lặng lẽ biến thành màu hồng nhạt.
Bởi vì chưa bao giờ bị chạm vào, bởi vì quá mẫn cảm, cô thở gấp rên rỉ, trong nháy mắt lại sắp đạt đến cao trào. Thân thể nhỏ nhắn căng lên rồi lại thả lỏng.
Hắn không kìm chế được vuốt ve đường cong mềm mại của cô, hôn lên nhịp đập dồn dập trên cổ cô. Sau đó nhân lúc cô chưa kịp hoàn hồn, nắm phân thân cứng rắn nóng rực đi đến nguồn nước ngọt ngào ướt át của cô, thử đi vào. Cô đã ướt, nhưng vẫn rất chặt. Lúc hắn chạm vào tầng lá mỏng cũng không dừng lại, chỉ nắm vòng eo ướt mồ hôi của cô, đâm thẳng vào.
Cô hít vào một hơi, nhưng không kêu đau, chỉ nắm chặt đầu vai hắn, cắn chặt cánh môi.
Cô đã cố nhịn, nhưng một giọt nóng bỏng lệ vẫn từ khóe mắt chảy xuống.
Hắn sẽ không xin lỗi, hắn không cảm thấy như vậy là có lỗi, hắn muốn cô, khát vọng đến nhường nào. Còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nào có được, còn tưởng rằng đó là do mình hắn si tâm vọng tưởng, nhưng cô cũng đeo trên cổ một đồng tiền giống hắn. . .
Một đồng tiền, chỉ là một đồng tiền, trong mắt hắn lại quý hơn vàng bạc châu báu. Bởi vì vậy đại biểu cô cũng muốn hắn, luôn luôn muốn hắn.
Cô muốn hắn, cũng khát vọng hắn, cô muốn hắn làm người đàn ông của cô.
Hắn hôn lên nước mắt của cô, hôn lên cánh môi cô đang cắn, dỗ cô nhả ra, hé miệng đáp lại hắn. Hắn đưa ngón tay khẽ vuốt ve nơi mẫn cảm của cô, giúp cô thả lỏng. Sau đó trong tiếng rên rỉ thở dốc của cô, đi vào càng sâu.
Cô yêu kiều rên rỉ thành tiếng, đôi mắt càng trở nên ướt át mê mang.
Hắn nên kìm chế một chút, kìm chế thêm một chút.
Nhưng cô bao lấy hắn thật chặt, mặc dù đau, nhưng cô vẫn thở dốc, đưa hai tay ra, thử thả lỏng thân thể, muốn tiếp nhận hắn càng nhiều.
Hành động đó siết chặt trái tim hắn. Cảm giác có cô thật tuyệt, ấm nóng, ướt át, chặt thít, vội vàng quấn chặt lấy hắn, khát vọng hắn.
Hắn muốn kìm chế một chút, nhưng thân thể hắn không kìm chế được nữa. Khát vọng mãnh liệt , khiến hắn không thể nào khống chế bản thân, chỉ có thể đè lên người cô, nắm chặt eo cô, rút ra rồi lại đâm vào. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lúc càng đỏ, đôi môi mềm không ngừng bật ra những tiếng rên rỉ mê người, trong đôi mắt đẫm nước phản chiếu hình bóng hắn, chỉ có hắn.
“Chờ . . . . Chờ một chút. . . . . .”
Tú Dạ thở gấp yêu cầu. Hắn nóng ấm, thô to như thế, hoàn toàn khác với khi hắn dùng miệng và ngón tay trêu chọc cô. ‘Hắn’ thực sự mang đến cảm giác càng mãnh liệt, càng trực tiếp hơn. Cô có thể cảm nhận được hắn đang tách cô ra, lấp đầy, cảm nhận ‘hắn’ trong cơ thể cô đang bất động bắt đầu di chuyển.
Tuy rằng thật sự rất đau, nhưng cảm giác sau đó ập đến lại đẩy lùi nỗi đau, khiến cô gần như không chịu nổi.
“Chậm một chút. . . Chậm một chút. . .”
Cô chưa nói xong, hắn đã lại cúi người xuống, một tay cầm tay cô, một tay luồn xuống sau eo cô nâng lên. Góc độ này khiến hắn càng xâm nhập dễ dàng, khiến hắn có thể kề sát cô, thật sâu, không một khe hở, hoàn toàn vùi vào trong cơ thể cô.
Tú Dạ mở to mắt, thân thể nóng lên, khuôn mặt đỏ ửng, môi hồng hé mở, chỉ có thể túm chặt cánh tay hắn, run rẩy thở dốc. Hắn lớn như vậy, cô không biết cô có thể. . . có thể hoàn toàn dung nạp hắn.
Nhưng hắn thật sự đã tiến vào, hoàn toàn, triệt để, gắn kết.
Hắn tì vầng trán ướt mồ hôi lên trán cô, thân thể dán sát vào thân thể cô, đôi mắt đen sâu thẳm, khàn khàn nói.
“Ta không thể. . .”
Nói xong, hắn chậm rãi lui về phía sau, lại tiến vào thật sâu.
“Không thể. . .”
Hắn không chậm lại được, hắn muốn cô, muốn cảm nhận cô cũng muốn hắn, cảm nhận cùng cô quấn quýt dây dưa, cảm nhận mồ hôi, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, thậm chí mùi của cô và hắn đều giao hòa vào nhau, không phân rõ là của ai.
Tú Dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, trong lòng chấn động. Hắn nhìn có chút hung dữ, gân xanh nổi lên, cơ mặt căng chặt, gần như giống bộ dáng lúc ở trong doanh nô lệ. Nhưng cô có thể thấy đói khát trong mắt hắn, cảm nhận được khẩn cầu trong im lặng, còn có nhịp tim đập như điên của hắn.
Cô không nói tiếp, chỉ trở tay túm lấy ngón tay hắn, đưa tay vòng qua cổ hắn, ôm hắn, tiếp nhận hắn, thừa nhận ham muốn của hắn.
Hắn lui về phía sau, lại tiến tới, lui về phía sau, lại tiến tới, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu.
Hắn khiến cô không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, rên rỉ thở gấp đón nhận tiến công của hắn, nghe tiếng đồng tiền trên cổ vì ma sát va đập mà phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cảm nhận làn da nóng bỏng đẫm mồ hôi của hắn và cô cọ xát vào nhau.
Ngoại trừ hắn ra, tất cả dường như đều đã biến mất. Cô như chìm trong đêm mưa rền gió dữ, lọt vào hồ nước sâu không thấy đáy, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn để không bị ch.ết chìm trong đó. Khi cô được đưa lên cao trào, liền theo bản năng siết chặt lấy hắn. Trong lúc mơ hồ chỉ nghe thấy hắn gầm nhẹ bên tai, cảm giác hắn tiến vào thật sâu, run rẩy bắn ra tất cả cho cô.
Khi cô hồi phục tinh thần, hắn vẫn nằm trên người cô, tim đập dồn dập, thình thịch, va vào trái tim cũng đang đập cực nhanh của cô.
Hắn vẫn còn đang ở trong cơ thể cô. Nóng rực, gắn kết với cô từ trong ra ngoài, lấp đầy cô. Hắn vẫn nóng ấm như thế, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Sau đó hắn đưa tay chống người dậy, định lùi lại. Hành động đó khiến cơ thể mẫn cảm của cô run lên. Cô không nhịn được lại phát ra một tiếng rên khẽ, thậm chí bất giác ôm chặt lấy hắn.
Cho rằng mình làm đau cô, hắn vội vã dừng lại, bất an nhìn cô gái dưới thân, rất sợ mình làm tổn thương cô. Cô nhỏ nhắn, yếu ớt như vậy, thực sự nhỏ hơn cơ thể hắn rất nhiều. Đáng lẽ hắn nên kiên nhẫn một chút, hắn cho rằng mình có thể khống chế được bởi xưa nay hắn chưa bao giờ mất kiểm soát. Nhưng khi cô mê người như vậy nằm dưới thân hắn, mặc dù xấu hổ, đau đớn, lại vẫn nguyện bao dung hắn, tiếp nhận hắn. Giây phút ấy, hắn hoàn toàn mất khống chế.
Cô vẫn thở dốc ở sát bên tai hắn.
Hắn ôm lấy cô, lấy tay chống người dậy, không dám động đậy, không dám đè lên người cô, cũng không dám tiếp tục lùi lại.
“Nàng. . . . . . Không sao chứ? !”
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, cảm nhận được cơ bắp trên người hắn căng cứng. Cô bắt buộc mình buông tay khỏi cổ hắn, xấu hổ lên tiếng.
“Không sao.”
Nghe vậy, hắn lại hơi nâng lên nửa người trên, cho đến khi có thể nhìn thấy cô.
Cô gái phía dưới, mái tóc đen xõa sau người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như hoa hồng, trong hai mắt vẫn lưu lại mê mang sau hoan ái. Nhưng cô nhăn mày, cánh môi vết răng do cắn lúc nhịn đau.
Bởi vì quá dùng sức, cô đã cắn rách môi mình.
Trong lòng hắn như bị bóp nghẹt, nâng tay vuốt miệng vết thương nho nhỏ trên môi cô, nói giọng khàn khàn áy náy: “Ta không cố ý, ta cũng không muốn. . . . . . Làm đau nàng. . . . . . Ta đã cho rằng mình có thể khống chế. . . . . .” Nhưng hắn không thể.
Cô biết, hắn đã nói hắn không thể.
Cô có thể nhìn thấy vẻ chật vật trong mắt người đàn ông này, hầu kết bởi vì căng thẳng là trượt lên xuống, mồ hôi chảy ròng ròng qua gò má, đọng lại ở những sợi râu lúm phúm mới mọc. Cô không tự chủ được đưa tay vuốt lên động mạch cổ đang giật giật của hắn, lau đi giọt mồ hôi trên cằm hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, sau đó là tai hắn.
“Ta biết. . . . . .” Cô kìm chế sự xấu hổ, nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Ta không sao. . . . . .”
Đôi mắt hắn càng sâu hơn, khóe mắt khẽ giật giật.
Trong phút chốc, hắn ở trong cơ thể bỗng run lên một chút, lập tức cứng lên khiến cô phải hít vào một hơi.
Sợ mình lại không nhịn được làm cô đau, hắn vội vã cắn răng rút khỏi cơ thể ấm nóng của cô. Sự ma sát rất nhỏ ấy vẫn khiến cô ngừng thở, đôi mi thanh tú nhíu lại, từ trong miệng bật ra một tiếng rên khẽ.
Hắn không nhịn được vuốt ve mặt cô, cúi đầu hôn môi trấn an cô.
“Rất xin lỗi, ta xin lỗi. . . . . .”
Cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã ngồi dậy, xoay người xuống giường.
Hắn vừa rời khỏi, Tú Dạ lập tức cảm thấy khí lạnh ập đến. Nhưng hắn cẩn thận kéo chăn đắp lên người cô, sau đó đi ra ngoài. Cô muốn đứng dậy theo nhưng không có sức, miễn cưỡng chống dậy nửa người trên, lại giật mình thấy giữa hai chân có dòng nước ấm chậm rãi tràn ra theo động tác của cô. Sợ thấm ướt trải giường, cô xấu hổ vội đưa tay chặn lại, kẹp chặt hai chân, nằm nghiêng cuộn mình lại, nhưng vẫn cảm giác được chúng nó đang ồ ồ chảy ra làm ướt ngón tay.
Giây phút ấy, cô thực sự không biết nên làm sao. Sau đó cô nghe thấy tiếng hắn quay lại, nhưng không lên giường, không biết đang làm gì.
Cô lén dịch người một chút, nhìn ra phía ngoài giường, chỉ nhìn thấy hắn bê vào một ấm nước, còn cả một chiếc bếp lò nhỏ đang cháy.
Đó là nước sôi để uống, nhưng giờ hắn đặt ấm nước lên trên lò, sau đó đi lấy chậu nước và khăn vải đến, chờ nước nóng rồi rót vào chậu.
Nàng bỗng nhận ra hắn muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, trong lòng lại ấm áp.
Quả nhiên hắn cầm khăn vải đứng lên, vén chăn, dịu dàng vuốt ve đôi chân đang khép chặt của cô. Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, không nói một lời.
Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, huống hồ chất lỏng ấm áp kia đã sớm trào ra khỏi tay và bắp đùi, lặng lẽ chảy xuống. Tú Dạ đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể mặc hắn lại tách hai chân cô ra, để hắn lau sạch chứng cứ giao hoan của hai người.
Cô e lệ cuộn mình ở trên giường, đưa tay che khuất nơi riêng tư, kẹp chặt hai chân, khiến hắn bộ phận giữa hai chân hắn lại co rút một chút. Nhưng hắn đồng thời cũng có thể thấy, dòng nước lấp lánh mê người kia hòa lẫn cả tơ máu. Tự trách cùng ray rứt trào lên trong hắn, khiến cảm xúc rục rịch kia ngoan ngoãn chìm xuống.
Hắn khẽ vuốt đùi cô, cô đỏ mặt, thuận theo mở ra, lại bởi vì xấu hổ mà nhắm nghiền mắt.
Bộ dáng ấy thẹn thùng, mê người đến thế. Hắn bắt buộc mình phải dời mắt về phía giữa đùi cô, nửa quỳ lên giường, dè dặt cẩn thận lấy vải ướt lau cho cô.
Đó là một công việc vô cùng khó khăn, nhất là khi nhìn cô mê người đến vậy. Mặc dù đã phát tiết, nhưng lại vẫn nhanh chóng khôi phục, bị vây trong trạng thái nửa cứng. Nhưng hắn đã làm cô đau, hắn không cho rằng đêm nay cô có thể chịu thêm một lần nữa.
Hắn không muốn làm cô sợ ân ái với hắn.
Hắn giúp cô lau sạch sẽ, không chỉ giữa hai chân, mà còn cả bàn tay bị thấm ướt của cô. Cô không kháng cự, để mặc hắn nắm lấy, cẩn thận lau từng ngón tay mảnh khảnh của cô. Bởi vì từng ở trong doanh nô lệ, sống khổ sở một thời gian nên tay cô đã sớm không còn mịn màng như ngày trước, nhưng vẫn vô cùng mềm mại. So với những ngón tay thô to, đầy vết chai của hắn thì vô cùng khác biệt.
Ngay khi hắn gần như có chút mê muội nhìn bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay hắn, thì cô rút tay lại.
Hắn căng thẳng ngước mắt lên, mới phát hiện chẳng biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, không chỉ rút tay về mà còn khép hai chân rụt lại. Nhưng cô không rời xa hắn, mà lại cầm lấy khăn vải trong tay hắn, cho vào nước rũ sạch, sau đó đỏ mặt, rũ mắt, lấy khăn ướt bao trùm lên nam căn nửa cứng của hắn.
Hắn quỳ tách hai chân ra, trên nam căn dính một chút đỏ, đó là máu của cô, là chứng cứ cô chưa bao giờ có người đàn ông khác.
Hắn ngừng thở, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô cẩn thận giúp hắn lau sạch, nhìn hắn dưới sự đụng chạm của cô ngày càng thô cứng. Cô nhìn thấy sự biến hóa của hắn nhưng vẫn tiếp tục. Khi cô hoàn thành động tác lau đơn giản ấy, chần chờ một chút khẽ hỏi.
“Nó sẽ . . . . . Luôn như vậy sao?”
Cô vẫn rũ mắt, nhưng hắn có thể thấy hai tai cô đỏ lên.
“Chỉ cần nàng vuốt ve nó, nó sẽ.” Hắn khàn khàn trả lời.
“Bao lâu rồi chàng không chạm vào phụ nữ?” Cô lặng lẽ hỏi tiếp.
Không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, hắn sửng sốt, nhưng vẫn thừa nhận.
“Ba năm tám tháng.”
Tú Dạ ngẩn ra, bỗng ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt hắn thật đen, thật sâu, thật nóng.
“Vì sao? Ta cho rằng có lều Hoa Đào. . .” Cô không nhịn được thốt lên, cô biết trong quân doanh có quân kỹ. Lều tròn có thêm rèm cửa màu hồng đào, thường có âm thanh ɖâʍ đãng truyền ra. Nô lệ không được phép vào, nhưng hắn đã sớm không phải nô lệ, hơn nữa hắn có tiền.
“Lạp Tô không cho phép họ tiếp đãi ta.” Hắn nói cho cô, “Mà ta không thích bắt buộc phụ nữ.” Đúng vậy, hắn không thích.
Cô biết sau một trận chiến, trong lúc hỗn loạn cái gì cũng có thể xảy ra. Nếu hắn muốn, có thể xông vào nhà dân, dùng dân nữ để phát tiết dục vọng. Cô biết có người sẽ làm như vậy, cái tên Tháp Lạp Cổn khốn kiếp kia sẽ làm như vậy.
Nhưng hắn thì không, hắn chỉ chịu đựng, nhịn ba năm tám tháng, thậm chí không làm khó xử đám quân kỹ.
Mấy tháng trong doanh, dù biết cô là phụ nữ hắn cũng không bắt buộc cô.