Chương 29: Nói được làm được
Trần Ninh không cùng Trương Tiểu Quân nhiều lời, vừa nói xong liền trực tiếp ngắt máy.
Sau đó anh gọi cho Lý Kiện Mẫn quản lý của gara 4s BMW, yêu cầu đối phương lái một chiếc xe BMW mới qua đây.
Còn về thủ tục mua xe và xử lý chiếc xe bị đập nát kia, toàn bộ đều giao cho Lý Kiện Mẫn xử lý.
Lần trước Lý Kiện Mẫn lấy được chiếc xe BMW series 5 mà Trần Ninh đưa qua. Cô ta đã vui vẻ máy hôm Không nghĩ tới hôm nay Trần Ninh lại tiếp tục đưa chiếc xe BMW bị đập nát này cho cô. Lý Kiện Mẫn sướng như điên, liên tục cảm ơn.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình lái chiếc xe Lý Kiện Mẫn đưa đến, rời đi.
Rất nhanh, Tống Sính Đình và Trần Ninh hai người đã dừng lại trước cửa của một ngân hàng.
Vốn dĩ mấy ngày trước Tống Sính Đình đã cùng một vài ông chủ lớn tập đoàn tài chính lôi kéo đầu tư nhưng đều không hiệu quả.
Cô liền liên hệ với Quách Đại Hải chủ nhiệm của ngân hàng Trung Hải, hẹn hôm nay tại ngân hàng gặp mặt, thương lượng chuyện vay vốn.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình vừa bước vào ngân hàng Trung Hải, đã thấy quản lý Dư Lệ một thân áo váy tây trang bước lên tiếp đón. Cô mỉm cười hỏi thăm có cần giúp gì không?
Tống Sính Đình lập tức nói: “Xin chào, tôi là Tống Sính Đình.
Có hẹn trước với Quách chủ nhiệm. Hôm nay sẽ gặp mặt để bàn chuyện vay vốn.”
Dư Lệ vừa nghe Tống Sính Đình nói, liền bừng tỉnh: “A, hóa ra cô chính là Tống tổng sao. Chủ nhiệm của chúng tôi đã nhắc trước, nếu cô đến lập tức dẫn cô lên gặp ông ấy. Mời đi bên này”
Tống Sính Đình mỉm cười: “Vinh hạnh!”
Rất nhanh, Dư Lệ đã dẫn Trần Ninh cũng với Tống Sính Đình đến văn phòng riêng của Quách Đại Hải.
Quách Đại Hải hơn 50 tuổi, dáng người béo mập bụng phệ.
Ông ta đang cầm một cái bình tưới cho chậu cây phát tài đặt trên bệ cửa số của văn phòng.
Ông ta vừa nhìn thây Tống Sính Đình, thoáng nhéch mép, cười nói: “Ha, Tống tổng, cô đến rồi.”
Tống Sính Đình cười nói: “Quách chủ nhiệm, tôi đến là để bàn bạc chuyện vay vốn của công ty Ninh Đại chúng tôi.”
Quách Đại Hải hai mắt dán vào thân hình yêu điệu của Tống Sính Đình, cười cười: “Không dám, không dám, Dư Lệ cô ra ngoài đi, ở đây đã hết việc của cô. Còn có bảo tiêu bên cạnh Tống tổng cũng để cậu ta ra ngoài đợi đi thôi!”
Tống Sính Đình liền nói: “Quách chủ nhiệm, quên giới thiệu với ông, vị này không phải là bảo tiêu của tôi. Anh ấy là chồng tôi Trần Ninh.”
Vừa nói Quách Đại Hải liền lật mặt. thái độ lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cho dù là chồng cô hay là bảo tiêu tất cả đều phải ra ngoài. Từ xưa đến nay, tôi cùng khách hàng đàm phán hợp tác đều không thích bên cạnh có người. Nếu Tống tổng không muốn cùng tôi đàm phán chuyện vay vốn. Vậy thì các người bây giờ có thê đi được rồi.”
Tống Sính Đình nghe xong, có chút phiền muộn, chỉ có thể quay đầu nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Chồng à, hay là anh đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài đợi tôi một lát được không?”
Trần Ninh nhìn về phía Quách Đại Hải khuôn mặt vênh váo đang đứng cách đó không xa, cũng không bày ra biểu tình gì nói: “Được:”
Dư Lệ cũng với Trần Ninh rời khỏi văn phòng của Quách Đại Hải, Dư Lệ thuận tay đóng cửa phòng. Sau khi dặn Trần Ninh không được xông vào bên trong Quách chủ nhiệm ghét nhất có người làm phiền khi ông ta đang cũng khách hàng nói chuyện làm ăn.
Nói xong, cô đã quay người rời đi, để lại Trần Ninh một mình đứng trên hành lang.
Bên trong phòng làm việc, Quách Đại Hải mời Tống Sính Đình ngồi xuống.
Ông ta vẻ mặt háo sắc nói với Tống Sính Đình: “Tống tổng, hạng mục của công ty Ninh Đại các cô tôi đã hiểu. Hạng mục trung tâm thương mại Hải Đường là hạng mục trọng điểm của thành phó. Ngân hàng ngay trong khu vực như chúng tôi đúng là nên ra sức ủng hộ.”
Tống Sính Đình trên mặt lộ ra vui mừng, vội hỏi: “Quách chủ nhiệm, công ty Ninh Đại chúng tôi đúng là khuyết một khoản vốn khá lớn, không biết ngân hàng có thể cho chúng tôi vay được bao nhiêu?”
Quách Đại Hải cười xấu xa: “Về phương diện vay vốn tài chính tôi đã nói đồng ý rồi. Còn cụ thể bao nhiêu thì còn phải xem thành ý của Tống tổng đây.”
Tống Sính Đình nghe xong những lời này của Quách Đại Hải có chút sững lại: “Thành ý?”
Quách Đại Hải vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn về phía cổ áo của Tống Sính Đình, cười hề hề nói: “Vậy tôi đây liền trực tiếp vào thẳng vấn đề cùng Tống tổng. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô là một vưu vật cực phẩm rồi. Về khoản tiền này, nếu hôm nay cô trước mặt tôi cởi đồ, vậy mỗi món đồ tôi sẽ tính bằng một nghìn vạn. Tất cả món đồ trên người cô cởi xuống hết ít nhất phải được mấy nghìn vạn. Thế nào?”
Nói đến đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tống Sính Đình: “Nếu cô chấp nhận cùng tôi một lần, tôi lập tức thông qua 3.
0 vạn, thế nào?”
Tống Sính Đình nghe xong những lời này của Quách Đại Hải, mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng đứng bật dậy: “Xin lỗi, Quách tiên sinh tìm sai người rồi, tôi không phải loại phụ nữ đó, tạm biệt.”
Nói xong, cô quay người đi thăng.
Quách Đại Hải ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Sính Đình đã thèm nhỏ dãi.
Mắt thấy Tống Sính Đình muốn đi, ông ta vội vàng muốn đuổi theo kéo tay Tống Sính Đình: “Đợi đã!”
Ông ta còn chưa kịp nắm lấy tay của Tống Sính Đình, cửa văn phòng đã bị người phanh một tiếng đạp mở.
Tiếng động lớn làm cho ông ta sợ đến mức sững sờ tại chỗ.
Trần Ninh đứng ngoài cửa với sắc mặt u ám.
Quách Đại Hải nhìn thấy Trần Ninh, lập tức phục hồi tinh thần, nổi giận mắng: “Ai cho cậu đạp cửa vào hả, cậu chán sống rồi phải không? Bảo vệ, bảo vệ …”
Quách Đại Hải chưa hét lên thì Trần Ninh đã bước lên đám ông ta một cái thật mạnh.
Bốp một tiếng!
Quách Đại Hải phun ngụm máu tươi với chiếc răng gãy ra, thân hình mập mạp của ông ta giống như cối xay gió lớn xoay hai vòng, sau đó mới nghiêng nghiêng ngã xuống.
“Phản rồi phản rồi, tên nhóc này muốn ch.ết à, tôi chính là cao thủ luyện Thiết Sa Chưởng ba mươi năm…”
– Quách Đại Hải giãy giụa đứng dậy, xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau với Trần Ninh.
Nhưng ông ta vừa mới bày ra tư thế, Trần Ninh đã một cước đạp trúng ngực ông ta Trong phút chốc, thân hình to lớn của ông ta bay ra ngoài như quả đạn đại bác, rơi ầm một tiếng vào bàn làm việc rồi ngã xuống đất, hồi lâu không thể đứng dậy được.
Bảo vệ Ngân hàng bên ngoài còn có các nhân viên nghe thấy tiếng động liền nhao nhao tới.
Giám đốc Ngân hàng Liêu Học Văn nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đánh Quách Đại Hải bị thương, vừa sợ vừa tức, ra lệnh cho bảo vệ ở hiện trường: “Mau, bắt hai bọn họ lại.”
Tại hiện trường có hơn chục nhân viên bảo vệ đã rút roi điện cùng nhau xông về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lại giơ điện thoại di động trong tay: “Làm càn, bảo Giám đốc Ngân hàng các anh nghe điện thoại!”
Quản lý đại sảnh Từ Lệ hét lên: “Điện thoại gì, muốn lừa Giám đốc chúng tôi qua đây, anh nhân cơ hội bắt Giám đốc chúng tôi làm con tin?”
Nhưng Liêu Học Văn nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại của Trần Ninh lại mặt xám như tro.
Bởi vì ông ta nhận ra, số điện thoại này là số điện thoại di động của lãnh đạo cấp cao nhất trong Trung Hải!
Liêu Học Văn tức giận nói với Từ Lệ: “Câm miệng cho tôi!”
Nói xong, ông ta bước nhanh đến chỗ Trần Ninh với ánh mắt kinh ngạc của Từ Lệ, các nhân viên ngân hàng và bảo vệ khác.
Ông ta run rẫy nhận điện thoại của Trần Ninh, đưa lên tai, thận trọng vâng một tiếng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Giám đốc Liêu cầm điện thoại, không ngừng cúi người gật đầu, miệng đáp: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi ạ. Vâng, nhất định sẽ nhận lỗi với Trần tiên sinh. Vâng, tôi nhất định sẽ xử Lýtót.”
Giám đốc Liêu nói xong thì trả lại điện thoại cho Trần Ninh, sợ hãi giải thích: “Trần tiên sinh, bên trên đã nói với tôi rồi, nhất định phải xử lý ổn thoả, bảo vệ quyền lợi của ngài. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ngài nói cho tôi, tôi giúp anh truy xét đến cùng.”
Trần Ninh chỉ vào Quách Đại Hải đang bát tỉnh cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Lão già kia muốn bắt nạt vợ tôi. Anh nói xem nên xử lý chuyện này thế nào?”
Giám đốc Liêu vội vàng nói: “Trần tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này, cho ngài một lời giải thích thoả đáng.”
Tại Ngân hàng Trung Hải, Giám đốc Liêu đã dẫn một nhóm quản Lý cao cấp của Ngân hàng đến và liên tục xin lỗi Trần Ninh.
Mà lúc này, khách sạn Quân An của Trương Tiểu Quân cũng xảy ra sự có.
Đầu tiên là một đội thuộc Sở Cứu hoả đến tiến hành kiểm tr.a đột xuất các thiết bị cứu hoả của khách sạn Quân An. Cuối cùng thông báo thiết bị cứu hoả của khách sạn Quân An không đủ tiêu chuẩn, còn tồn tại nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Sau đó, lại nhóm người của Bộ Y tế đến kiểm tr.a đột xuất vệ sinh an toàn thực phẩm của khách sạn Quân An, cuối cùng phát hiện kiểm tr.a vệ sinh thực phẩm không đạt tiêu chuẩn.
Cuối cùng, hai Sở cùng thực thi pháp luật, đóng cửa khách sạn Quân An ngay tại chỗ, lập tức đình chỉ kinh doanh, chỉnh đốn vô thời hạn.
Trương Tiểu Quân đang ở nhà, lúc biết chuyện này thì sững SỜ.
Anh ta còn chưa định thần lại thì bố anh ta Trương Đức Bang giận dữ quay lại, vừa mới bước vào cửa đã hét vào mặt anh ta: “Cái tên súc sinh này làm tốt lắm, khách sạn Quân An đều bị mày làm cho đóng cửa hoàn toàn rồi.”
Trương Quân An vội vàng giải thích: “Bố, chuyện này không liên quan đến con, là cùng thực thi pháp luật…”
Bốp!
Trương Tiểu Quân còn chưa nói xong thì đã nhận được một cái tát mạnh vào mặt.
Trương Đức Bang tức giận chỉ vào mũi con trai và quát: “Còn dám cãi tao à, tao đã liên hệ riêng với người phụ trách đội thực thi pháp luật rồi. Cậu ta nói rằng mày đã đắc tội với người không nên đắc tội, đối phương nói mày không lập tức quỳ xuống xin lỗi thì khách sạn Quân An của chúng ta bị đóng cửa vĩnh viễn.”
“Tên súc sinh mày, mày rốt cuộc đắc tội với ai hả?”
Trương Tiểu Quân đột nhiên nhớ tới Trần Ninh, Trần Ninh nói anh ta đến cửa quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ khiến cho khách sạn Quân An bị đóng cửa.
Lúc đó anh ta chỉ coi Trần Ninh là đồ mặt dày, nhưng bây giờ anh ta cuối cùng cũng nhận ra được sự nghiêm trọng rồi.
Sắc mặt Trương Tiểu Quân tái nhợt, môi run rẫy nói: “Bố, con đã đắc tội với tên tiểu tử Trần Ninh. Anh ta nói con đến cửa quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ khiến khách sạn của chúng ta đóng của.”
Trương Đức Bang vừa sợ vừa tức giận, mắng: “Tên súc sinh này, đi khắp nơi gây chuyện. Mau lên, mau đi quỳ xuống xin lỗi Trần Ninh. Nếu không nhà chúng ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
- -----------------