Chương 40: Lời nói hồn nhiên của đứa trẻ

Đám người Thạch Thanh nhìn ánh mắt của Trần Ninh đầy ham mê.
Họ chỉ biết Trần Ninh là người mà Bảo ca kính nể nhất, hôm nay lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Trần Ninh.


Cho dù là thân thủ phi phàm hay phong cách bá đạo đã nói là làm của Trần Ninh đều kích thích tinh thần họ một cách sâu sSố0: Thiếu gia của Bảo ca thật sự quá lợi hại.


Lôi Chắn Nam đường đường là bá chủ Nam Thành vậy mà nói giết là giết, không hề có chút do dự, giống như là giết gà giết chó vậy.
Trần Ninh lần lượt nhìn đám thủ hạ của Lôi Chấn Nam, lạnh lùng nói với Đồng Thiên Bảo: “Cậu tiếp nhận toàn bộ địa bàn của Lôi Chấn Nam.”


Đồng Thiên Bảo cung kính: “Rõ thưa thiếu gia!”
Trần Ninh nói xong nhìn xung quanh một lượt không thấy bóng dáng của bố con Tống Trọng Hùng và Tào Kiến Bân.
Thì ra, Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng khi thấy Lôi Chấn Nam và Đồng Thiên Bảo xô xát đã kiếm cớ rời đi trước.


Với Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng biết Lôi Chấn Nam và Đồng Thiên Bảo đều là những kẻ liều lĩnh.
Thấy hai kẻ liều mạng chiến đấu, vì sợ bị liên lụy nên họ đã chuồn mắt.


Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng rời đi trước nên đã bỏ lỡ một trận đấu hay và cũng coi như là thoát được một mạng.
Trần Ninh để Đồng Thiên Bảo ở lại xử lý nót, anh rời đi trước.
Khi trở về đã là hơn mười giờ tối.


available on google playdownload on app store


Tống Sính Đình cùng con gái và bố mẹ đang xem tivi, cô thấy Trần Ninh trở về mới cảm thấy yên tâm.
“Bố đã về rồi!”
Con gái hò reo chạy về phía Trần Ninh.
Trần Ninh cúi xuống bế con gái, lấy một que kem ra như biết làm ảo thuật: “Bố mua cho con gái đó.”


“Oa, là kem ốc quế!” Mặt nhỏ xinh xắn của con gái hiện lại nét vui mừng: “Con cảm ơn bối!”
Tống Sính Đình cũng qua đó, nhẹ nhàng nói với Trần Ninh: “Anh và anh Đồng ra ngoài, không có chuyện gì chứ?”


Trần Ninh mỉm cười: “Không sao, chuyện về Lôi Chắn Nam anh cũng giải quyết xong rồi, ông ta sau này sẽ không gây phiền phức cho công trường của chúng ta nữa đâu.”
Tống Sính Đình tưởng Trần Ninh cùng Đồng Thiên Bảo đi hòa giải với Lôi Chấn Nam, vui mừng nói: “Là thật sao, vậy thì tốt quá rồi.”


Cô không hề biết Lôi Chấn Nam đã ch.ết nên đương nhiên không thẻ đến gây phiền phức nữa.
Trần Ninh cùng cả nhà xem tivi một lúc sau đó đi tắm rửa.
Tắm xong đi ra thì bố mẹ vợ đã về phòng ngủ.
Tống Sính Đình cũng đã bế con gái về phòng dỗ ngủ.


Có điều con gái nhất định không ngủ đòi bố, muốn bố ngủ cùng.
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh liền vỗ vỗ con gái: “Đây, bố đến rồi, con đi theo bố về phòng bố ngủ đi.”
Con gái lắc đầu: “Không, con muốn ngủ cùng bố mẹ cơ.”


Trần Ninh nghe thấy liền tắt nụ cười, còn khuôn mặt của Tống Sính Đình đỏ bừng, cô ngại ngùng nói: “Bố và mẹ không thể ngủ cùng nhau.”


Cô con gái lý nhí nói: “Con hỏi mấy bạn ở trường mẫu giáo của con rồi, các bạn bảo bố mẹ có ngủ chung, các bạn còn nói chỉ có tình cảm vợ chồng không tốt thì mới ngủ phòng riêng.”


Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe con gái nói vậy liền thẹn thùng, trong lòng nghĩ bọn trẻ mẫu giáo hiểu nhiều chuyện như vậy sao?
Sau khi con gái vừa nói xong, đột nhiên nghỉ ngờ nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Bố mẹ, quan hệ giữa hai người thật sự không tốt sao?”


Tống Sính Đình vội vàng nói: “Làm sao có thẻ, tình cảm của bố mẹ không tốt ở chỗ nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô con gái đầy hoài nghi, khẽ cắn môi nói: “Vậy tại sao bố mẹ không ngủ chung? Hay bố mẹ đã ly hôn rồi?”


Trần Ninh trên trán chảy mồ hôi khi nghe thấy vậy, Tống Sính Đình cũng tức giận đến buồn cười, dỗ dành con gái: “Con nhỏ này, trong đầu con nghĩ cái gì vậy, tại sao bố mẹ lại ly hôn?
Thật là…”


Con gái mặt đượm buồn: “Trên tivi đều diễn vậy, tình cảm giữa bố mẹ không tốt sẽ ngủ phòng riêng sau đó sẽ ly hôn…”
Tống Sính Đình khổ não: “Phạt con một tuần không được xem tivi.”
Tống Sính Đình mỗi lần phạt con gái không được xem tivi, bé đều tỏ ra ấm ức.


Nhưng lần này, con gái lại không hề thanh minh mà thay vào đó ánh mắt đáng thương, khẩn nài nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Bố mẹ ơi, từ sau Thanh Thanh không xem tivi nữa, con sẽ không đòi ăn kem nữa. Mỗi ngày đều làm bài tập và đi ngủ đúng giờ. Thanh Thanh còn biết giúp đỡ bà ngoại rửa bát, làm việc nhà. Bố mẹ đừng ly hôn được không? Thanh Thanh không muốn làm cô nhi…”


Tống Sính Đình nhìn con gái như vậy, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô biết con gái lớn lên trong một gia đình đơn thân, vừa mới có bố nên con gái sợ sẽ mát đi bố hoặc mẹ.


Cô vội vàng ôm chặt con gái, nhẹ nhàng nói: “Con gái ngốc, bố mẹ sẽ không ly hôn đâu, con sẽ không trở thành cô nhi đâu, không tin con hỏi bố đi.”
Tống Thanh Thanh ngắng mặt lên nhìn Trần Ninh đang ngồi bên cạnh.


Trần Ninh dịu dàng và hứa: “Bố cũng đảm bảo sẽ không bao giờ ly hôn mẹ, bố mẹ mãi mãi sẽ ở bên Thanh Thanh.”
Tống Thanh Thanh chớp chớp mắt: “Bố mẹ thật sự không ly hôn sao?”
Tống Sính Đình và Trần Ninh cười khổ: “Bố mẹ trước giờ chưa từng nghĩ đến việc ly hôn.”


Tống Thanh Thanh lập tức nói: “Vậy bố mẹ có bằng lòng giống như bố mẹ của các bạn khác đó là ngủ cùng nhau không?”
Vấn đề này Trần Ninh không thể làm chủ.
Tống Sính Đình mặt đỏ ửng, cô muốn nói là không được.


Nhưng nếu cô nói là không được thì con gái nhất định sẽ cho rằng quan hệ giữa họ thật sự không tốt và muốn ly hôn.
Cuối cùng cô cũng đành gật đầu, nói nhỏ: “Thôi được rồi, mẹ sẽ ngủ cùng bố và cả con, cả ba người cùng ngủ một phòng, như vậy đã được chưa nào?”


Tống Thanh Thanh hò reo: “Oa, Thanh Thanh cuối cùng lại được ngủ cùng phòng với bố mẹ rồi.”
Lời nói của con gái khiến Trần Ninh và Tống Sính Đình bát giác nhớ lại thời gian khi họ sống trong khu chung cư cũ ở ngôi làng trong thành phố Hải Đường, trong nhà chỉ có hai phòng.


Trần Ninh khi đó ở cùng phòng với Tống Sính Đình và con gái, Trần Ninh ngủ dưới đất.
Tuy nhiên bây giờ đã khác.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã chấp nhận Trần Ninh là con rẻ, Tống Sính Đình cũng có cái nhìn rất khác với Trần Ninh.


Trần Ninh đã hi sinh rất nhiều cho gia đình này và để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Tống Sính Đình.
Bây giờ bất luận thế nào Tống Sính Đình cũng không thể để Trần Ninh ngủ dưới đất nữa.


Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói nhỏ với Trần Ninh: “Tối nay anh có thể ngủ cùng tôi và con gái trong phòng ngủ chính này. Con gái ngủ ở giữa, tôi và anh mỗi người một bên, không được vượt khỏi ranh giới, nếu không…”


Tống Sính Đình có tính cách kiên cường và năng lực làm việc mạnh mẽ, Trần Ninh hiếm khi thấy cô bến lẽn như vậy, không khỏi vui đùa, cố ý nhẹ giọng hỏi: “Nếu không thì sao?”


Tống Sính Đình trợn to hai mắt nhìn Trần Ninh, sau khi thấy ánh mắt trêu ghẹo của Trần Ninh, cô ậm ừ nói: “Nếu anh dám vượt khỏi giới hạn, tôi sẽ đá anh xuống đất.”
Trên thực thế mặc dù Tống Sính Đình có chút ngại ngùng nhưng cô đối với Trần Ninh hết sức tin tưởng.


Nếu Trần Ninh muốn vô lễ với cô thì lúc đầu khi còn ngủ dưới đất anh đã thực hiện rồi, không cần đợi đến hôm nay.
Rất nhanh nhà ba người họ tắt điện đi ngủ.
Tống Sính Đình và Trần Ninh mỗi người nằm ngủ một bên của con gái.


Tống Sính Đình vốn hay bị mất ngủ, nhưng đêm nay có Trần Ninh ở bên cạnh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trần Ninh cũng ngủ khá say, mơ hồ cảm thấy có người đang tiến tới gần anh, hai tay ôm cổ, đầu vùi vào trong ngực anh.
Anh mơ màng nghĩ đó là con gái nên không quan tâm nhiều và ngủ tiếp.


Ngày hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào từ cửa số, Trần Ninh đã tỉnh dậy.
Anh mở mắt, kinh ngạc khi phát hiện trong vòng tay anh không phải là con gái mà là Tống Sính Đình.
ễ: Tống Sính Đình giống như một con mèo lười biếng, nhắm mắt ngủ thoải mái trong vòng tay của anh.


Còn con gái đang ngủ dưới đuôi giường, dang rộng tay chân, trông bé ngủ rất ngon.
Thế này là thế nào?
Tối qua Tống Sính Đình ngủ đã lật đi lật lại rồi tự động lăn vào vòng tay anh?
Trần Ninh kinh ngạc, chợt nhận thấy lông mi Tống Sính Tình run lên hai lần.
Cô tỉnh rồi.


Trần Ninh vì tránh sự ngượng ngùng đã vội vàng nhắm mắt giả vờ vẫn đang ngủ.
Rất nhanh, Tống Sính Đình nằm trong vòng tay anh đã cử động, rõ ràng là đã tỉnh giấc.


Cô dường như choáng váng sau khi tỉnh dậy, mở mắt ra liền nghe thấy tiếng thở của anh trầm thấp, sau đó vội vàng chạy trốn khỏi vòng tay Trần Ninh như một con nai sợ hãi.
Trần Ninh cũng mơ hồ nghe được cô mừng rỡ thẹn thùng: “Hừ, cũng may anh ấy chưa tỉnh lại, nều không sẽ xáu hỗ ch.ết mắt.”
- -----------------






Truyện liên quan