Chương 61: Múa Rìu Qua Mắt Thợ
La Lâm Uyên đưa theo hai trợ thủ đắc lực, Hắc Vô Thường Tàng Đông, Bạch Vô Thường Hồ Mẫn, còn có ba trăm thuộc hạ tỉnh nhuệ của La gia.
Người nào cũng đeo khăn tang, lái mấy chục chiếc xe, mở nhạc buồn, giống như đoàn xe đưa tang, chạy thẳng về Trung Hải.
Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.
Thông tin La Lâm Uyên điều động tinh nhuệ của La gia, muốn giết Trần Ninh, Đổng Thiên Bảo và Tống gia rất nhanh truyền tới tai Trần Ninh.
Đội xe của La Lâm Uyên vừa vào khu vực ngoại ô của Trung Hải, liền bị Trần Ninh dẫn người ngăn lại.
Trên đường khu ngoại ô hẻo lánh, đội xe của La gia dừng lại.
Đám thuộc hạ La gia ào ạt xuống xe tập hợp.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
Rất nhanh ba trăm tên thuộc hạ tinh nhuệ đã tập hợp xong.
Tiếp đó La Lâm Uyên cơ thể vạm vỡ dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường Tàng Đông và Hồ Mẫn xuất hiện phía trước đội ngũ.
Cập nhật sớm nhất tại.
La Lâm Uyên nheo đôi mắt ưng, nhìn đám người ít ỏi trước mặt.
Đám người này chính là Trần Ninh, Điền Chử, Đổng Thiên Bảo, còn có Bát Hỗ Vệ của Trần Ninh. Ai cũng đều mặc đồ thường ngày, nhưng toàn thân lại toát ra khí thể bức người.
La Lâm Uyên uy nghiêm: “Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo, xem ra chúng mày biết mình phải ch.ết nên chủ động tới tìm ch.ết. Rất tốt, nễ mặt chúng mày có chút giác ngộ này, tao cho chúng mày cơ hội tự két liễu, để cho chúng mày toàn thân.”
Trần Ninh xuất hiện chặn La Lâm Uyên lại chỉ là vì cảm thấy ông ta đưa đoàn đưa tang đến nhà gây chuyện thì quá xui rồi, hơn nữa sợ là sẽ dọa sợ tới người nhà mà thôi.
Không ngờ La Lâm Uyên lại hiểu thành họ là tự tới tìm ch.ết!
Trần Ninh tay đặt sau lưng, hờ hững nói: “Tôi đừng cảnh cáo La gia các ông, không được đến Trung Hải nửa bước, nếu không thì giết hết. Bây giờ tôi nễ tình mấy người còn chưa vào đến Trung Hải, cho mấy người một cơ hội cuối cùng!”
La Lâm Uyên lần này đưa người tới Trung Hải, tuyên bố băm vằm Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo còn có Tống Trọng Hùng.
Ông ta lúc nãy nói cho họ cơ hội tự sát để được toàn thi.
Không ngờ Trần Ninh lại quay ngược lại nói cho ông ta cơ hội!
La Lâm Uyên tức giận: “Mày cho chúng tao cơ hội, cơ hội gì?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Cơ hội được sống cuối cùng.”
La Lâm Uyên cười hung dữ: “Ha ha, tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ mà. Tao đưa toàn bộ tinh nhuệ của La gia, tới đây chính là muốn giết hết cả nhà chúng mày. Là tao không cho chúng mày cơ hội sống, không phải là mày cho chúng tao cơ hội được sống!”
Giết hết cả nhà?
Lời này của ông ta đã động vào vảy ngược của Trần Ninh.
Rồng có vảy ngược, động vào chắc chắn sẽ nỗi giận.
Trần Ninh lạnh lùng: “Vốn muốn cho các người con đường sống, nhưng các người lại cứ tự tìm đường ch.ết.”
La Lâm Uyên cười đáng sợ: “Hắc Bạch Vô Thường, đưa chúng tới cực lạc đi. Sau đó chúng ta lại vào Trung Hải, giết sạch nhà chúng. Cái ch.ết của hai đưa con trai của ta phải để cả nhà chúng chôn cùng!
“Vâng, chủ nhân!”
Tàng Đông mặc đồ vải đen, và Hồ Mẫn mặc bộ đồ trắng, lên tiếng rồi bước lên.
Hai người này là tay trái tay phải của La Lâm Uyên. Họ từng giết hơn trăm người, ở tỉnh Thiên Hải cũng xe như là nỗi tiếng tàn nhẫn.
Vì họ giết người như cơm bữa nên được xưng là Hắc Bạch Vô Thường.
Ý là bọn họ ra tay giống như Hắc Bạch Vô Thường tới đoạt mạng vậy, chưa bao giờ tha ch.ết.
La Lâm Uyên có thể tung hoành ở tỉnh Thiên Hải chính là nhờ vào hai trợ thủ đắc lực này.
Hắc Vô Thường Tàng Đông cười gần: “Tiểu tử, chuẩn bị chịu ch.ết đi!”
Bạch Vô Thường cũng tàn nhẫn nói: “Giao mạng ral”
Hai tên vừa nói xong liền ra tay.
Vụt vụt hai tiếng, chúng như hai bóng quỷ, một trái một phải mà lao về phía Trần Ninh, muốn dùng chiêu sắm chớp mà giết Trần Ninh ngay.
Trần Ninh hừ lạnh nói: “Chỉ là vò vẽ mà cũng hống hách!”
Nói xong anh nhắc chân lên nhanh như chớp mà đá hai cái.
Rầm rầm hai tiếng, đá vào ngực của Hắc Bạch Vô Thường.
Bọn chúng phun một ngụm máu tươi kèm theo nội tạng nát bét, giống như hai con diều đứt dây mà bay văng ra, ngã mạnh xuống trước mặt La Lâm Uyên.
Hai tên ngã xuống trước mặt La Lâm Uyên, miệng phun máu tưới, cỗ nghiêng qua, ch.ết tức tưởi.
Cái gì?
La Lâm Uyên và ba trăm thuộc hạ tinh nhuệ sau lưng, toàn bộ đều không dám tin mà trừng lớn mắt.
Hắc Bạch Vô Thường giết người như cơm bữa, hút hồn đoạt mệnh, vậy mà lại bị Trần Ninh đá ch.ết?
La Lâm Uyên rất nhanh liền hoàn hồn lại từ kinh hoàng. Ông ta trở tay móc súng ra. Nòng súng đen sì chĩa vào Trần Ninh.
Ông ta giống như có cái nhìn mới về Trần Ninh, nghiêm giọng: “Giỏi lắm, mày ngạo mạn như vậy thì ra thân thủ mạnh như thế, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải là đối thủ của mày. Chỉ là mày có lợi hại thế nào thì chẳng lẽ còn có thể nhanh hơn súng của tao?”
Điền Chử, Đổng Thiên Bảo và Bát Hỗ Vệ, bọn họ lúc này đã chuẩn bị dùng thân thể, thậm chí là tính mạng để bảo vệ Trần Ninh.
La Lâm Uyên thấy thuộc hạ của Trần Ninh bảo vệ anh, ông ta cười lạnh ngạo mạn: “Trần Ninh, mày chỉ có mười tên vệ sĩ, công thêm mày là mười một người. Súng của tao lại có mười hai viên đạn. Sau lưng tao có ba trăm thuộc hạ tỉnh nhuệ. Mày tưởng trốn ở phía sau thì tao không giết được mày sao?”
Đám người Điền Chử và Đồng Thiên Bảo vươn người, bảo vệ Trần Ninh, là hành vi theo bản năng của họ.
Trần Ninh không vì La Lâm Uyên lôi súng ra mà hoảng sợ.
Anh bảo đám người Điền Chử tránh ra, sau đó tiến lên hai bước, đứng lên trước, nhìn La Lâm Uyên chĩa súng vào mình, châm chọc: “Ông dám chơi súng trước mặt tôi, còn dám khoe khoang mình có nhiều thuộc hạ. Đây là đang ức hϊế͙p͙ tôi không có người không có súng sao?”
La Lâm Uyên cười gắn: “Đúng thế thì sao?”
Nói xong ông ta liền muốn bóp cò.
Nhưng Trần Ninh lại cười lạnh: “Ha ha, tôi thấy ông có vẻ cũng chưa từng dùng súng. Chốt an toàn của súng còn chưa mở thì sao mà nỗ súng, giết ch.ết tôi được?”
La Lâm Uyên nghe vậy thì ngần ra, cúi đầu nhìn súng trong tay mình, quả thực còn chưa mở chốt an toàn.
Đạn còn chưa lên nòng, không thể bắn ngay được.
Ông ta có chút khó hiểu, Trần Ninh sao lại nhắc mình?
Trần Ninh nheo mắt nói: “Có gan dám chơi súng trước mặt tôi, ông đúng là múa rìu qua mắt thợ, vẫn là để tôi dạy cho ông chút vậy!”
Trần Ninh nghiêm túc, nhắc nắm đắm tay phải lên, giống như là một động tác ra lệnh tiến công.
La Lâm Uyên nhìn thấy động tác tay này của Trần Ninh thì kinh ngạc, liền kéo chốt súng, để đạn lên nòng, muốn bắn ch.ết Trần Ninh trước.
Thực ra súng lục vì phòng sơ suất nên bình thường đều có ba loại chốt an toàn. Trừ khi có chuẩn bị trước nếu không thì không thể nổ súng ngay lập tức.
La Lâm Uyên vừa mở chốt đầu tiên, súng vừa lên đạn.
– Nơi xa vang lên tiếng súng pằng pằng!
Một viên đạn bắn lên tay phải đang cầm súng của ông ta. Máu bắn tung tóe, tay phải La Lâm Uyên bị bắn nát!
“ÁI”
La Lâm Uyên mắt đi cánh tay phải liền kêu lên thảm thiết.
Có điều tiếng hét của ông ta rất nhanh liền bị tiếng vang ầm ầm nơi xa che lấp.
Bốn chiếc xe tăng giương cao đại bác, giống như bốn con cự thú bằng thép, ầm ầm mà băng qua bãi cỏ hoang dại, xuất hiện trước mắt mọi người.
Phía sau bốn chiếc xe tăng, mấy chục chiếc chiến xe vũ trang SUV xếp thành một hàng, đi ngay phía sau.
Trên chiến xe, súng liên thanh tốc độ cao nhắm chuẩn vào đám người La Lâm Uyên.
Phía sau xe vũ trang SUV là những đoàn binh sĩ trang bị đầy đủ vũ trang, súng ống, bước đều như dòng nước thép, hùng dũng khí thế mà đi tới.
Mười mấy tay bắn tỉa cách đó nghìn mét, tia hồng ngoại của súng bắn tỉa trong tay đều tập trung lên trên đám người La Lâm Uyên.
Ai dám có chút động đậy nào thì có lẽ sẽ không chỉ đơn giản như mật tay nữa.
Điều càng đáng sợ hơn là, trên trời lại còn có hai chiếc trực thăng vũ trang. Súng liên thanh tốc độ cao trên đó nhắm chuẩn vào đám người của La gia.
Nếu kẻ nào vọng tưởng lái xe bỏ trốn thì có lẽ cả người và xe đều diệt vong.
Trên một chiếc xe tăng, một sĩ quan cấp tá mặc đồ ngụy trang cầm bộ đàm, lớn tiếng ra lệnh: “Phong tỏa hiện trường, một con gà cũng không để bay ra.”
Rất nhanh hơn hai nghìn binh sĩ vây chặt đám người của La gia lại.
Sĩ quan cấp ta mặc đồ ngụy trang nhảy xuống khỏi xe tăng, chạy nhanh tới trước mặt Trần Ninh, kính lễ, giọng nói vang dội: “Báo cáo thủ trưởng, binh đoàn đặc chủng Mãnh Long đã vào khu vực chiến đấu chỉ định, đã bao vây quân địch, xin chỉ thị.”
Tạch tạch!
Hiện trường vang lên một trận tiếng đạn lên nòng, hai nghìn binh sĩ đồng loạt hét lên: “Xin thủ trưởng hạ chỉ thị!”
Mùi nước tiểu khai nồng nặc bay ra từ phía đám người La gia.
Mấy tên thường ngày ngông cuồng vậy mà lại có không ít người tiểu ra quần ngay lập tức.
Ngay cả La Lâm Uyên cũng vì vô cùng kinh hãi mà quên luôn sự đau đớn mắt đi cánh tay.
Ông ta há lớn miệng, nhìn Trần Ninh vừa được gọi là thủ trưởng, thanh âm run rầy: “Cậu cậu cậu, cậu rốt cuộc là ai?”