Chương 87: Kiếp Sau Chú Ý Chút
Chu Nhược Thụ cười nói với Tống Trọng Bân: “Tôi cũng không chuẩn bị quà gì, thế này đi, tôi sẽ viết một bức thư pháp cho Tống nhị tiên sinh coi như một món quà.”
Tống Trọng Bân và những người khác từ lâu đã nghe nói thị trưởng Chu Nhược Thụ là chủ tịch của Hiệp hội Thư pháp thành phó trung Hải, thủ pháp bút lông của ông đã đạt trình độ bậc thầy.
Tuy nhiên vì thân phận của mình nên Chu Nhược Thụ hiếm khi nhắc đến việc viết chữ.
Một bộ chữ mà ông tiện tay viết có thể bán với giá mấy chục vạn tệ hoặc thậm chí cao hơn ở Trung Hải.
Tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là ai có thể có một bức thư pháp của thị trưởng đại nhân, đóng khung và treo ở phòng khách hoặc trong văn phòng công ty đó mới thực sự là rất có mặt mũi!
Tống Trọng Bân được ưu ái mà vô cùng kinh ngạc, nhóm lãnh đạo có mặt tại hiện trường cũng ồn ào hẳn lên, nói hôm nay thật có phúc, có thể tận mặt nhìn thấy thị trưởng chấp bút.
Ông chủ khách sạn Tử Kim Các lúc này nghe được tin cũng chạy đến, thấy thị trưởng đại nhân muốn hạ bút liền nhanh chóng sai người mang bút, mực tàu và giấy tới, đích thân mài mực cho thị trưởng đại nhân.
Đọc FULL bộ truyện.
Thư pháp của Chu Nhược Thụ vẫn trầm ổn, chỉ một hơi là đã viết ra dòng chữ như rồng phượng trên giấy trắng: Trời sinh sức khỏe, quân tử tự cường.
“Hay!”
“Chữ đẹp!”
“Khí thế hào hùng!”
Các lãnh đạo tại hiện trưởng ầm ầm tán thưởng.
Chu Nhược Thụ vô ý thức lộ ra vẻ tự mãn, nhưng lại chú ý tới Trần Ninh bên cạnh Tống Trọng Bân.
Ông lập tức thu thái độ, lộ ra vẻ kiềm chế và cung kính, cười nói với Tống Trọng Bân: “Tống nhị tiên sinh, ông có hài lòng với mấy chữ này không?”
Tống Trọng Bân nào dám nói là xấu, liền rối rít cảm ơn, vội vàng kêu Tống Sính Đình thu bức thư pháp như bảo bối lại, về nhà ông sẽ lắp lên treo ở phòng khách.
Các lãnh đạo còn lại cũng gửi quà chúc mừng đến Tống Trọng Bân.
Đều là những thứ không có giá trị kinh tế cao, nhưng lại rất độc đáo và ý nghĩa.
Cả nhà Tống Thanh Tùng đứng cạnh nhìn thấy thị trưởng đại nhân và một nhóm lãnh đạo đang tán thưởng ra mặt rồi tặng cho Tống Trọng Bân nhiều quà như vậy thì vô cùng đố ky và ghen ghét, âm thầm bỏ đi, trở lại sảnh Hoa Sen.
Nhưng điều mà Tống Thanh Tùng và Tống Trọng Hùng không nghĩ tới là người thân và bạn bè trong sảnh Hoa Sen đã nghe tin thị trưởng đại nhân đưa một nhóm lãnh đạo Trung Hải đến chúc mừng sinh nhật Tống Trọng Bân.
Mọi người lần lượt rời khỏi bàn, chạy đến sảnh Hoa Mẫu Đơn để dự tiệc sinh nhật của Tống Trọng Bân.
Tống Trọng Hùng nhìn khách lần lượt rời khỏi bàn, lo lắng nói: “Mọi người đừng đi, mọi người đừng đi, ở lại uống hai ly trước HH, Trong nháy mắt, năm mươi bàn khách ở sảnh Hoa Sen đã đi mắt bảy tám phần, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Tống Trọng Bân.
Ai lại không muốn làm thân với các lãnh đạo thành phó, có thể tham gia tiệc rượu cùng với các lãnh đạo thành phó, sau này quay về còn có vốn mà khoe khoang!
Tống Trọng Hùng tuyệt vọng nói: “Những người này thực sự quá đáng!”
Mấy người Tống Trọng Bình và Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ đều vô cùng chán nản.
Họ vừa mới khoe khoang bên mình nhiều khách, chê cười không ai đến chúc mừng Tống Trọng Bân.
Thật không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị báo ứng, đến lượt bên mình không còn ai.
Tống Trọng Hùng hỏi Tống Thanh Tùng: “Cha, con nên làm gì bây giờ, sắp bắt đầu mở tiệc rồi.”
“Hay là chúng ta tùy tiện tìm vài người đến cho đông. Yêu cầu nhân viên của công ty Vinh Đại đến lấp đầy các ghé trống ở đây, hoặc mời máy người qua đường ăn uống miễn phí?”
Tống Thanh Tùng chớp mắt nói: “Trọng Hùng con tự lo liệu đi, Trọng Bình cùng cha qua đó. Cha muốn tới chỗ Trọng Bân uống vài ly với các vị lãnh đạo.”
Tống Trọng Bình: “Vâng, cha”
Tống Trọng Hùng cùng mấy người con trai, con dâu của ông ta nhìn lão gia đi qua bên Tống Trọng Bân.
Sau khi thị trưởng đại nhân và các nhà lãnh đạo khác đến, các ông chủ lớn của nhiều ngành khác nhau ở thành phố Trung Hải đều đã nghe tin.
Cũng không quan tâm có giao tình với Tống Trọng Bân hay không, hay kể cả là những người không quen biết Tống Trọng Bân đều đến đây.
Vào lúc này, bữa tiệc sinh nhật của Tống Trọng Bân thực sự có thể nói là vô cùng xa hoa.
Ngay cả năm mươi bàn tiệc đã đặt ban đầu cũng không đủ chỗ ngồi.
Tống Thanh Tùng ngay lập tức không do dự đưa ra quyết định, bảo Tống Trọng Hùng rời khỏi sảnh Hoa Sen để dành chỗ chiêu đãi các vị khách của Tống Trọng Bân.
!
Tống Trọng Hùng vô cùng bẽ mặt, ông ta bắt nạt gia đình Tống Trọng Bân gần như cả cuộc đời, có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Hôm đó là thời khắc đáng tự hào nhất trong cuộc đời của Tống Trọng Bân, ông uống đến say mềm.
Lúc chạng vạng tối.
Trần Ninh dìu Tống Trọng Bân đang say rượu trở về nhà, theo sau là Tống Sính Đình, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh.
Tống Trọng Bân người say nhưng lòng không say, ông say đến mờ mắt nhưng vẫn khịt mũi nói với Trần Ninh: “Con rẻ, hôm nay con thật khiến cha nở mày nở mặt. Đây là ngày vui nhất trong cuộc đời của cha.”
Trần Ninh dìu cha vợ vào nhà vừa cười vừa nói: “Cha, câu này của cha sai rồi. Ngày cha và mẹ kết hôn mới là ngày hạnh phúc nhất, hôm nay chỉ được tính là ngày hạnh phúc thứ hai của cha thôi.”
Tống Trọng Bân vừa nghe xong liền cười toe toét, quay đầu nhìn Mã Hiểu Lệ, líu lưỡi nói: “Trần Ninh nói đúng, phu nhân, ngày tôi và bà kết hôn mới là ngày tôi hạnh phúc nhất, he he.”
Mã Hiểu Lệ không khỏi đỏ mặt, bực bội nói: “Già rồi mà còn không nghiêm túc.”
Mã Hiểu Lệ mắng mỏ nhưng vẫn đích thân dìu chồng vào phòng và còn tự mình chăm sóc cho ông chồng đang say xỉn nữa.
Trong phòng khách chỉ còn lại Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, Tống Sính Đình cuối cùng cũng có cơ hội hỏi: “Trần Ninh, anh làm cách nào để mời thị trưởng đại nhân và những người khác đến dự tiệc sinh nhật của cha vậy?”
Trần Ninh cười nói: “Thị trưởng không phải nễ mặt anh mà tới, mà là nễ mặt em mới tới chúc mừng sinh nhật cha.”
Tống Sính Đình mở to hai mắt: “Làm sao có thể?”
Trần Ninh híp mắt cười nói: “Làm sao lại không thể? Trung tâm mua sắm Hải Đường mà em đang phụ trách là một công trình trọng điểm của thành phó.”
“Kinh tế năm nay không tốt lắm. Trung Hải chỉ có thể dựa vào cơ sở hạ tầng lớn để tăng GDP. Vì vậy, thành phố rất coi trọng các dự án do em chịu trách nhiệm.”
“Thị trưởng cũng là nhìn vào thân phận của em nên mới đến dự tiệc sinh nhật của cha.”
Sau khi nghe Trần Ninh giải thích, Tống Sính Đình rất kinh ngạc, ấp úng hỏi: “Còn những vị lãnh đạo khác thì sao?”
Trần Ninh cười nói: “Thị trưởng cũng đến rồi, bọn họ muốn lấy lòng thị trưởng thì đương nhiên cũng sẽ đi theo tới.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì cũng không biết phải nói gì, cô cảm thấy mọi chuyện chắc sẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng lời giải thích của Trần Ninh lại hợp lý không chê vào đâu được, tạm thời cô chỉ có thể tin.
Biệt thự Tống gia.
Tống lão gia Tống Thanh Tùng hôm nay vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được uống rượu cùng các vị lãnh đạo, vẻ mặt già nua hưng phấn nói: “Vẫn là thằng nhỏ Trọng Bân có năng lực, vậy mà lại có thể mời các vị lãnh đạo và thị trưởng đến chúc mừng sinh nhật.”
“Xem ra ta phải xem xét lại, giao công ty Thiên Tư cho Trọng Bân quản lý. Dựa vào quan hệ trong giới chính trị của nó thì cần gì phải lo lắng Tống tộc chúng ta sẽ không vươn lên được.”
Tống Thanh Tùng vừa nói xong thì Tống Trọng Hùng đưa Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ từ bên ngoài đi vào.
Tống Trọng Hùng bình tĩnh nói: “Cha, cha suy nghĩ nhiều rồi.
Thực ra lão nhị cũng không có chút giao tình nào với mấy vị lãnh đạo đó.”
Tống Thanh Tùng nhìn Tống Trọng Hùng, sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
Tống Trọng Hùng nói với Tống Hạo Minh: “Tiểu Minh, con hãy giải thích cho ông nội.”
Tống Hạo Minh cười nói với Tống Thanh Tùng: “Ông ơi, vừa rồi cháu gọi điện riêng cho thư ký Đường. Nên đã tìm hiểu rõ vì sao hôm nay nhóm lãnh đạo cùng thị trưởng lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của chú hai.”
Tống Thanh Tùng tò mò hỏi: “Mau nói đi.”
Tống Hạo Minh cười nói: “Theo thư ký Đường nói thì hôm nay thị trưởng dẫn theo nhóm lãnh đạo đi kiểm tr.a tiên độ của dự án trung tâm thương mại Hải Đường.”
“Thị trưởng đại nhân vốn muốn gọi cho Tống Sính Đình để hỏi một số câu hỏi về tiến độ của dự án. Nhưng lại biết được rằng hôm nay là sinh nhật của cha Tống Sính Đình, vì vậy ông ấy đã đến dự tiệc sinh nhật của chú hai.”
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì ngỡ ngàng: “Cái gì?”
Tống Trọng Hùng híp mắt cười nói: “Cha, thị trưởng dự tiệc sinh nhật của chú hai hoàn toàn là do tiện đường. Cha thật sự cho rằng loại rác rưởi như chú hai có thể kết giao được với lãnh đạo thành phố sao?”
Tống Thanh Tùng lộ ra vẻ thất vọng, bực bội nói: “Cha đã nói rồi mà, đồ rác rưởi Trọng Bân này từ khi nào lại có thể kết giao với nhiều lãnh đạo như vậy. Hóa ra lãnh đạo thành phố đang đi tuần tr.a dự án trung tâm thương mại Hải Đường rồi nhân tiện đến dùng bữa.”
Tống Trọng Hùng cười lạnh nói: “Cha, gia đình chú hai luôn oán giận chúng ta vì đã đối xử tệ bạc với họ. Nếu họ được phép nắm quyền thì người xui xẻo chính là chúng ta.”
Tống Thanh Tùng gật đầu: “Con nói cũng đúng, nhưng Tống Sính Đình đã trúng thầu dự án trung tâm thương mại Hải Đường. Sớm muộn gì gia đình nó cũng sẽ phát lên.”
ầ Tống Trọng Hùng nói: “Con nghĩ kỹ rồi. Ngày mai, cha cứ yêu cầu mua cổ phần công ty của Tống Sính Đình. Ngay cả khi chúng ta không thể giành được dự án trung tâm thương mại Hải Đường từ tay Tống Sính Đình nhưng cũng phải có chút cỗ phần.”
Tống Thanh Tùng ngạc nhiên nói: “Ý kiến hay!”
Vằng trăng lưỡi liềm trên trời như móc câu.
Tỉnh ly Thiên Hải, bệnh viện, tầng thượng khoa nội trú.
Chúc Cửu Linh mặc áo bệnh viện, đứng một mình trên tần thượng phì phèo điều thuốc trong miệng.
Gió đêm thổi bay mái tóc rối rung đã hai ba tháng không được cắt tỉa của anh ta, cộng với khuôn mặt trắng bệch dị thường khiến toàn thân anh ta tỏa ra khí chất nữ tính.
Nhìn qua thì anh ta trông giống một phụ nữ với mái tóc ngắn.
Các bác sĩ, người nhà và vệ sĩ không cho phép anh ta hút thuốc, điều này không có lợi cho việc chữa bệnh.
Tuy nhiên, Chúc Cửu Linh mỗi đêm đều sẽ lên sân thượng hút thuốc, thứ nối dõi của anh ta đã bị Trần Ninh phế rồi.
Còn nói chuyện hồi phục gì nữa, hồi phục được sao?
: Trong mắt Chúc Cửu Linh hiện lên vẻ phân hận tột cùng.
Lúc Chúc Cửu Linh đang chìm đắm trong hận thù mãnh liệt, đột nhiên có một người khác lén lút lẻn lên sân thượng.
Người này cũng mặc áo bệnh viện, có vẻ cũng là bệnh nhân ở khoa nội trú, ngoài bốn mươi tuổi, dáng người cao gây.
Nhìn thấy Chúc Cửu Linh đang hút thuốc trên sân thượng, anh ta không khỏi mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: “Ha ha, tôi đã nói là vừa rồi nhìn thấy có người vào cầu thang mà, đoán chắc là có bệnh nhân trốn trên cầu thang hoặc sân thượng để hút thuốc.”
Bệnh nhân nam này rõ ràng là một người nghiện thuốc lá.
Anh ta đi tới cười xấu xa nói với Chúc Cửu Linh: “Người đẹp, nếu không ngại thì có thể cho tôi một điều thuốc không, tôi đã nằm viện lâu rồi, thèm ch.ết mát.”
Chúc Cửu Linh quay đầu, ánh mắt như rắn độc, dùng giọng nói sắc lạnh hỏi: “Anh thấy tôi giống phụ nữ ở chỗ nào? Anh đang giễu cợt tôi không phải đàn ông sao?”
Người đàn ông sững sờ, ấp úng nói: “Không, không, không, tôi không có ý. Chỉ là dáng vẻ của anh quá nữ tính, không có râu, hơn nữa cái đó của anh cũng không rõ ràng. Vì vậy, tôi đã nhằm anh thành phụ nữ, thật xin lỗi.”
Trên mặt Chúc Cửu Linh hiện lên một nụ cười quái dị: “Không cần xin lỗi, kiếp sau chú ý một chút là được rồi.”
Người đàn ông mở to hai mắt: “Cái gì?”
Chúc Cửu Linh đột nhiên ra tay, túm người đàn ông đó ném thẳng từ trên tầng thượng xuống.
AI Tiếng hét cắt ngang bầu trời đêm.
Bịch!
Tiếng hét đột ngột dừng lại khi người đàn ông ngã xuống đắt.
Chúc Cửu Linh đang đứng ở mép sân thượng, nhìn người đàn ông ngã lăn ra ch.ết ở mép bồn hoa, lấy điện thoại di động ra gọi: “Ngày mai thu xếp cho tôi xuất viện, tôi muốn tìm Trần Ninh báo thù.”