Chương 94: Nhị Cầu!
Sau khi gia đình của Tống Thanh Tùng vô cùng thảm hại rời đi, không bao lâu sau Tiêu Trí Viễn và một nhóm lãnh đạo doanh nghiệp cũng cáo từ rời đỉ.
Trong nhà chỉ còn lại có Trần Ninh và Tống Sính Đình, không có người ngoài.
Tống Sính Đình cuối cùng cũng không nhịn được nhìn Trần Ninh, khuôn mặt xinh đẹp mang chút nghi ngờ, cô hỏi: “Trần Ninh, tại sao anh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà lại có nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đổ xô đến đầu tư vào công ty như vậy?”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh đều tò mò nhìn Trần Ninh.
Sau những gì xảy ra vừa rồi, không chỉ Tống Sính Đình Bình nảy sinh nghỉ ngờ.
Ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Công trường dự án mà công ty Ninh Đại chịu trách nhiệm xảy ra tai nạn, bên ngoài còn có tin đồn rằng lãnh đạo thành phố muốn thay đổi công ty chịu trách nhiệm dự án này.
Đọc truyện tại đây.
Trước bối cảnh đáng lo ngại này, gia đình Tống Thanh Tùng đã yêu cầu rút cổ cổ phần để bảo vệ lợi ích của chính họ mà đám người Tiêu Trí Viễn thậm chí lại vẫn còn sẵn sàng đầu tư.
Cả nhà Tống Sính Đình đều cảm thấy nhất định phải có lý do gì đót Tắt cả đều nghi ngờ thân phận của Trần Ninh, từng người từng người một mang vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Trần Ninh, chờ đợi Trần Ninh giải thích.
Trần Ninh cười nói: “Tiêu tổng và mấy người đó đến tranh giành đầu tư, ngoài việc có cái nhìn lạc quan về công ty Ninh Đại thì xác thực còn có những lý do khác nữa.”
Tống Sính Đình truy hỏi: “Lý do là gì?”
Trần Ninh cười nói: “Vì Tần lão!”
Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy thì sững sờ, có chút không hiểu chuyện này vì sao lại như vậy.
Trần Ninh cười giải thích: “Không phải là anh đã gọi điện thoại cho Tần lão và mời ông ấy đến thực hiện phẫu thuật cho các công nhân sao. Tần lão cũng từ chối tiệc của các lãnh đạo Trung Hải và những người giàu có để đến nhà chúng ta ăn tối.”
“Những vị lãnh đạo và những người giàu có này hẳn đã hiểu lầm rằng anh có quan hệ tốt với Tần lão.”
Tống Sính Đình không đợi Trần Ninh nói hết lời thì đã lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói tiếp câu nói của Trần Ninh: “Tần lão là viện trưởng của bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, nghe nói cũng là bác sĩ quân y của thiếu soái Bắc Cảnh, thân phậm địa vị của ông ấy có thể nói là vô cùng hiển hách.”
“Tiêu Trí Viễn và các ông chủ lầm tưởng anh có quan hệ mật thiết với Tần lão, nên muốn thông qua anh để làm thân với Tần lão phải không?”
Trần Ninh cười nói: “Gần như là như vậy!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều lộ ra vẻ cười không được mà khóc cũng không xong.
Bởi vì bọn họ biết Trần Ninh không có giao tình gì với Tần lão, lần này Trần Ninh có thể nhờ Tần lão giúp đỡ hoàn toàn là vì Tần lão năm đó đã thua Trần Ninh một ván cờ, ông đến đây để hoàn thành lời hứa cá cược mà thôi.
Tống Trọng Bân nhìn Trần Ninh cười nói: “Dù sao thì cũng may nhờ có con.”
Mã Hiểu Lệ cũng vui vẻ cười lớn đến tận mang tai nói: “Đúng, đúng, đúng, Trần Ninh chính là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Từ khi con đến nhà chúng ta, bất luận chuyện xấu gì xảy ra với nhà chúng ta thì con đều có thể hóa giải thành vận may.”
Tống Sính Đình nghe cha mẹ nói vậy thì không nhịn được cười.
Cô cảm thấy cha mẹ mình nói đúng, Trần Ninh luôn ra bài theo lẽ thường nhưng thường có những hiệu quả bất ngờ khiến cô dở khóc dở cười.
Buổi tối, Trần Ninh bảo Tống Sính Đình trông có vẻ hơi hốc hác đi nghỉ ngơi sớm với con gái, anh có chuyện nên đi ra ngoài một lát.
Lúc Trần Ninh vừa ra khỏi nhà, Đồng Thiên Bảo đã lái chiếc Volkswagen Phaeton đợi ở cửa từ lâu.
Trần Ninh lên xe rồi ngồi xuống ghế sau xe, bình tĩnh hỏi: “Tìm thấy gã tên Nhị Cầu đó rồi phải không?”
Đồng Thiên Bảo nói: “Vâng, tôi còn tưởng rằng tên nhóc kia sớm đã chạy trồn rồi, nhưng không ngờ cậu ta vẫn còn ở Trung Hải lăn lộn với tình nhân.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Lái xe đi tìm cậu ta.”
Đồng Thiên Bảo: “Vâng, thiếu gia!”
Chiếc Volkswagen Phaeton chậm chạp khởi động lao nhanh về phía khu phố cổ.
Hóa ra Trần Ninh đã trao đổi về vụ tai nạn ở công trường với người phụ trách công trường là Hồng Đại Tường.
Hồng Đại Tường cảm thấy việc cần cầu tháp rơi xuống rất bất thường, giống như do con người tạo ra chứ không phải là một vụ tai nạn.
Vì vậy, Trần Ninh không đợi kết quả của đội điều tr.a của cục quản lý khẩn cấp đưa ra mà đã gọi điện thẳng cho Đồng Thiên Bảo bảo anh ta điều tr.a vụ việc.
Đồng Thiên Bảo bây giờ là hoàng đế của thế giới ngầm ở Trung Hải, kẻ nào lăn lộn kiếm ăn trên đường đều phải chảo hỏi qua anh ta.
Đồng Thiên Bảo chỉ cần nói một câu là tất cả những người trong giới ngầm của Trung Hải sẽ bắt đầu hành động.
Không lâu sau vậy mà thật sự đã có tin tức.
Theo những manh mối mà Đồng Thiên Bảo có được, vụ tai nạn nghiêm trọng tại công trường trung tâm thương mại Hải Đường nghỉ là do một gã tên Nhị Cầu gây ra.
Tuy nhiên, tại sao Nhị Cầu làm chuyện này thì tạm thời vẫn chưa biết.
Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo hiện bây giờ đang đi tìm tên Nhị Cầu này để tìm ra sự thật.
Trong một phòng bao hạng kim cương lớn nhất ở hộp đêm Đé Hào.
Một người đàn ông cao, gầy, mặc chiếc áo khoác da màu đen đang ôm một cô gái trẻ trong tay, họ đang tổ chức ăn uống nhảy nhót với một nhóm bạn.
Người đàn ông này chính là Nhị Cầu!
Đêm qua anh ta đã lẻn vào công trường trung tâm thương mại Hải Đường, sau khi gây ra một tai nạn an toàn thì nhận được thù lao một trăm vạn tệ phí vất vả.
Tuy nhiên, anh ta lại không làm theo lời dặn của Chúc Cửu Linh, lập tức bỏ chạy.
Thay vào đó, anh ta vẫn ở lại Trung Hải, còn vui đùa với người tình Miêu Ngọc Đình cùng đám bạn ăn chơi lêu lổng của mình.
Tối nay anh ta không chỉ bỏ ra mười vạn tệ để bao phòng bao lớn nhất trong hộp đêm Đế Hào mà còn đặt hàng chục chai rượu XO hình người đầu ngựa số 5888, dương dương đắc ý nói: “Tối nay mọi người đều say một trận đi!”
Miêu Ngọc Đình dán lên trên người Nhị Cầu, nũng nịu nói: “Nhị Cầu, người ta không muốn uống rượu mạnh, người ta muốn uống rượu vang đỏ!”
Nhị Cầu hào khí cao ngút nói: “Sai người phục vụ mang đến một chai Lafite năm 82 đến để người phụ nữ của tôi súc miệng!”
Giàu có, hào nhoáng!
Cơ thể Miêu Ngọc Đình dính lên người Nhị Cẫu càng trở nên mềm mại hơn. Đám bạn bè trong phòng bao lại hoan hô, có người hưng phấn hét lên: “Nhị Cầu, anh thật sự phát tài rồi.
Còn dám uống chai Lafite 8 vạn tệ, sau này các anh em đều sẽ theo anh lăn lộn.”
Nhị Cẫu đang rất tận hưởng cảm giác được mọi người tôn sùng như mặt trăng giữa các vì sao, đắc ý nói: “Nói hay.”
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào với một chai Lafite.
Miêu Ngọc Đình và những người khác hò reo: “Lafite huyền thoại năm 1982 đã đến rồi!”
Chàng trai trẻ thành thạo giúp mọi người mở rượu, sau đó đích thân đưa cho Nhị Cầu và những người khác một ly rượu vang đỏ nhỏ, hơn nữa còn vô cùng cung kính đưa mấy ly rượu vang đỏ cho mấy tên bạn bè của Nhị Cầu.
Lúc chàng trai đưa ly rượu vang cho Nhị Cầu, nhờ ánh đèn mờ trong phòng bao che giấu nhẹ nhàng không gây động tĩnh búng một ít bột giấu trong móng tay vào rượu.
Nhị Cẫu không nghỉ ngờ gì cả, nhận lấy rượu vang đỏ từ người phục vụ, sau đó dương dương đắc ý nói: “Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Nhị Cầu nâng ly với Miêu Ngọc Đình và những người khác, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Nhìn thấy Nhị Cầu uống cạn ly rượu vang mà mình đã bỏ thuốc, ánh mắt người phục vụ trẻ tuổi lóe lên tia lạnh lùng, anh ta cười nói: “Các vị từ từ dùng.” Sau đó liền rời khỏi phòng bao.
Nhị Cầu cùng người phụ nữ và nhóm bạn của anh ta đang uống say đến mờ mịt.
Bỗng cánh cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông vạm vỡ bước vào, tắt nhạc và bật tất cả đèn trong phòng khiến phòng bao ngay lập tức sáng như ban ngày.
Người đàn ông vạm vỡ này chính là Đổng Thiên Bảo!
Sau khi Đổng Thiên Bảo bật hết đèn lên thì Trần Ninh không nhanh không chậm bước vào.
h: Nhị Cầu và nhóm bạn nhìn chằm chằm Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo, tất cả đều sững sờ.
“Mẹ kiếp hai người các anh là ai, ai cho các anh vào đây?”
Tay chân mạnh nhất bên cạnh Nhị Cầu là A Hào đi đến chỗ Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo với vẻ mặt tức giận, đồng thời vừa dùng ngón tay chọc vào ngực Trần Ninh vừa mắng.
Nhưng tay của anh ta còn chưa chạm vào ngực Trần Ninh thì Trần Ninh đã ra tay nhanh như chớp, tóm lấy ngón tay anh ta rồi bẻ gãy.
Rắ!
cNgón tay của A Hào đã bị Trần Ninh bẻ gãy!
“AI”
Tiếng hét của A Hào vừa vang lên, Trần Ninh đã tung một cú đá thẳng vào A Hào khiến anh ta ngã bay ra.
A Hào nặng nề đập vào bàn cà phê khiến chiếc bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Lồng ngực A Hào lõm sâu xuống, tất cả xương ngực của anh ta đều đã bị gãy.
Đám người Nhị Cầu kinh ngạc nhìn Trần Ninh, bọn họ hiển nhiên không ngờ Trần Ninh mảnh mai như vậy mà lại có thể có sức mạnh kinh khủng như thế.
Trần Ninh nhìn đám đông xung quanh lạnh nhạt hỏi: “Ai là Nhị Cầu?”
Nghe vậy, sắc mặt Nhị Cầu thay đổi hẳn, anh ta không ngốc, nhìn thấy hai người Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo khí thế bừng bừng uy hϊế͙p͙ bèn đoán ngay ra chắc là có liên quan đến tai nạn ở công trường.
Anh ta chớp mắt quay đầu định phá cửa số chạy trồn.
Nhưng anh ta vừa muốn chạy trốn thì Trần Ninh đã phát hiện ra bèn thuận tay cầm bình rượu ném qua.
Chai rượu bay ra đập thẳng vào sau đầu Nhị Cầu, trong tích tắc vỡ tan tành.
Nhị Cầu cũng ngả thẳng xuống đất, sau đó không động đậy nữa.
Trần Ninh nhìn thấy vậy thì khẽ cau mày, anh ra tay luôn rất biết chừng mực, anh ném cái chai như vậy chắc chắn không thể gây tử vong.
Đồng Thiên Bảo sải bước tới, túm Nhị Câu đang nằm bắt động trên mặt đất lên, hung hăng nói: “Tôi là Đồng Thiên Bảo, tên nhóc nhà cậu hãy thành thật khai báo, là ai chỉ thị cho cậu lẻn vào công trường trung tâm thương mại Hải Đường gây tai nạn mắt an toàn …”
Đồng Thiên Bảo còn chưa nói hết lời thì đã thấy Nhị Cầu sùi bọt mép, chảy máu từ mắt, mũi, miệng và tai rồi tử vong.
Đồng Thiên Bảo lộ ra vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Ninh: “Thiếu gia, cậu ta ch.ết rồi!”
Miêu Ngọc Đình và những người khác không nhịn được hét lên, nói giết người rồi!
“Câm miệng!”
Trần Ninh thấp giọng nói, bước nhanh đến bên người Nhị Cầu, kiểm tr.a rồi trầm giọng nói: “Cậu ta trúng độc ch.ết rồi. Xem ra trước khi chúng ta tới có người đã hạ độc cậu ta.”