Chương 5: Không biết dạy con

Trịnh Thành Liêm sửng sốt nói: "Khí lực của hắn mà cũng tốt sao, làm sao có thể vượt qua Uy Hoa"
Dư Kiến Thăng hắc hắc cười nói: "Ngươi là phụ thân mà không biết, hôm nay ở bãi tập Hạo Thiên nâng được thạch đôn một trăm cân quá đầu, lúc Uy Hoa bằng tuổi này cũng còn xa mới có khí lực như vậy."


Trịnh Thành Liêm há miệng kinh ngạc không nói nên lời.
Nếu như không phải chính miệng Dư Kiến Thăng nói, nhất định hắn cho rằng người ta đùa giỡn hắn. Quay đầu nhìn vào phòng bếp hắn do dự nói: "Trưởng thôn, ngươi có nhìn lầm không hắn mới mười tuổi a"


"Ta biết hắn mới mười tuổi" Dư Kiến Thăng bất mãn nói: "Cũng không phải mình ta nhìn thấy, toàn bộ người trong thôn đều có thể làm chứng".
Lúc này Trịnh Thành Liêm mới thật sự tin tưởng, lập tức ánh mắt hắn ánh lên vẻ vui mừng ngoài ý muốn.


Làm cha mẹ, luôn hi vọng con cái mình giỏi nhất, mặc dù ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao khí lực Trịnh Hạo Thiên lại trở nên lớn như vậy nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của hắn.


"Thành Liêm, thiên phú của đứa nhỏ Hảo Thiên đã tốt như vậy, nên sớm bồi dưỡng một chút. Ngày kia chúng ta bắt đầu vào núi săn bắn, cho nên ta tính ngày mai bắt đầu dạy quyền pháp căn bản cho hắn, để cho hắn thử một chút, xem có khả năng trở thành liệp sư không?" Dư Kiến Thăng nghiêm nghị nói.


Trịnh Thành Liêm suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì đa tạ trưởng thôn"


available on google playdownload on app store


Dư Kiến Thăng khoát tay cười nói: "Dạy bọn nhỏ trong thôn là trách nhiệm của ta, bất quá ngươi cũng biết, cũng không phải mỗi người đều có thể trở thành liệp sư, Hạo Thiên có khả năng hay không ta cũng không chắc chắn, tất cả đều do chính bản thân hắn cố gắng nỗ lực".


Trịnh Thành Liêm vội vàng nói: "Ta hiểu, tuy vậy vẫn rất cám ơn trưởng thôn"
Sau khi Kiến Thăng ra về, Trịnh Thành Liêm ngồi ngây người suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã có quyết định.
****************
Trong phòng bếp, Trịnh Hạo Thiên đang ăn cháo thịt.


Trong nồi còn rất nhiều cháo, hắn biết mỗi lần phụ thân nói chuyện với trưởng thôn, không phải trong thời gian ngắn mà kết thúc được, cho nên hắn cứ ăn trước sau đó trùm sợi bông lên trên nồi, không để cho nhiệt khí thoát ra, như vậy lát nữa lúc phụ thân ăn, cháo trong nỗi vẫn còn nóng.


Trong nhà thức ăn cũng đạm bạc, chỉ có dưa muối, một nồi thịt xào ớt khô, hắn ăn như lang như hổ tất cả đều tống vào bụng, bây giờ mới cảm thấy hơi no một chút.


Không biết tại sao gần đây hắn luôn cảm thấy đói bụng. Phụ thân nói, tại vì hắn bị thương mất nhiều máu, cho nên nhu cầu bổ sung chất dinh dưỡng tăng cao. Nhưng hôm nay thương thế đã khỏi, hắn lại còn ăn nhiều hơn trước.


Cũng may hắn ăn càng nhiều thì Trịnh Thành Liêm càng thấy vui vẻ, hơn nữa lấy tay nghề của Trịnh Thành Liêm, không đến nỗi không nuôi nổi cái bụng bự của hắn.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhắm hai mắt lại, một lần nữa hắn lại cảm thấy rõ ràng.


Một cỗ nhiệt khí từ trong bụng tràn ngập ra khắp cơ thể, rất nhanh cơ thể hắn hấp thu hết.
Đây là phản ứng mỗi lần ăn xong đều có, mà theo sự tích lũy hấp thu cỗ nhiệt khí khí lực của hắn cũng dần gia tăng.


Hôm nay ở bãi tập hắn có thể nâng thạch đôn nặng trăm cân khẳng định là có quan hệ đến cỗ nhiệt khí này.
Cảm nhận được chỗ tốt này, Trịnh Hạo Thiên lại càng thích ăn cháo thịt và ăn càng nhiều hơn.


Nhiệt khí trong bụng cũng không kéo dài bao lâu, liền tiêu tán rất nhanh, tuy thế Trịnh Hạo Thiên cũng cảm thấy cả người ấm áp hết sức thư thái.
Tiếng bước chân vang lên, Trịnh Thành Liêm đẩy cửa bước vào.


Trịnh Hạo Thiên vội vàng đứng lên, cầm theo bát, múc cháo ra đặt trên bàn nói: "Cha, người nhanh đến ăn đi, nếu không cháo sẽ nguội hết"
Trịnh Thành Liêm khẽ gật đầu, cầm bát cháo lên và mấy cái, sau đó liếc mắt nhìn cái nồi trống rỗng đột nhiên hỏi: "Hạo Thiên, con ăn no chưa?"


Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, sờ sờ cái bụng nói: "Có thể ăn thêm được chút nữa"
Trịnh Thành Liêm thấy buồn cười nói: "Có thể ăn được chính là phúc, cha nấu thêm cho con một nồi nữa"


Đối với việc bếp núc Trịnh Thành Liêm khá thành thục, rửa nồi sạch sẽ, một lần nữa lại cho gạo vào nồi nấu tiếp, liếc nhìn ánh mắt chờ mong của nhi tử trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ.


Mình quả thật quá sơ ý, chẳng những không chú ý tới nhi tử có khí lực lớn, ngay cả việc nhi tử gần đây ăn nhiều hơn cũng không để ý. Nếu như hôm nay không phải nói chuyện cùng trưởng thôn cũng không biết khí lực nhi tử lớn như vậy, lại càng không biết sức ăn của hắn, chỉ sợ lại để hắn đói bụng.


Trầm ngâm trong chốc lát, Trịnh Thành Liêm nói: "Hạo Thiên, nghe trưởng thôn nói, hôm nay ở bãi tập con nâng được thạch đôn một trăm cân?"
Trên mặt Hạo Thiên trở nên hưng phấn, hắn gật đầu thật mạnh.


Trịnh Thành Liêm cũng cao hứng, cười nói: "Hảo tiểu tử, tại sao lại có khí lực lớn như vậy, ngươi làm sao mà luyện ra được".
Trịnh Hạo Thiên chần chừ nói: "Cha, là ăn no cho nên khí lực mới trở nên mạnh hơn"
Trịnh Thành Liêm ngẩn ra, trong lòng cảm thấy xấu hổ.


Đây là giai đoạn trổ mã của nhi tử, cho nên sức ăn cũng tăng lên, khí lực đương nhiên cũng tăng mạnh. Sau này mình nhất định phải nấu nhiều một chút. Ngoài ra thịt gấu trong nhà cũng không ít, phải để cho nhi tử ăn thả cửa.


Trịnh Hạo Thiên nghiêng đầu tiếp tục nói "Cha, trước đây con ăn cơm cũng không cảm thấy tăng khí lực nhưng mà gần đây không giống như vậy, mỗi lần ăn no lại thấy khí lực tăng lên" (DG: gần bằng Thánh Gióng rồi đó)


Trịnh Thành Liêm nhếch miệng không nhịn được cười nói: "Hạo Thiên, thật ra mỗi khi chúng ta ăn xong đều sinh ra khí lực. Nhưng mà trước kia con còn chưa đến thời kì trổ mã, cho nên ăn xong cũng không sinh ra nhiều khí lực lắm, đương nhiên con không cảm nhận được. Mà bây giờ con đang thời kì trổ mã, cho nên ăn càng nhiều khí lực càng tăng lên"


Trịnh Hạo Thiên chớp mắt, mặc dù hắn không hiểu được cái gì là trổ mã, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi lời phụ thân nói.


Vừa cười vừa xoa đầu nhi tử, Trịnh Thành Liêm nói: "Chuyện ăn no rồi tăng nhanh khí lực là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Con đã trưởng thành (DG: mới mười tuổi trưởng thành sớm a, đọc sắc hịp được rồi ^.^) sau này còn nói như vậy sẽ khiến người ta chê cười. Nếu có ai hỏi con cứ nói khí lực của mình là do trời sinh"


Trịnh Hạo Thiên cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu, tuy vậy trong lòng hắn lại mơ hồ cảm giác khí lực của mình chỉ sợ không phải do trời sinh. Bất quá, phụ thân là người cực kì có học vấn trong thôn, kể cả bẫy rập phụ thân bố trí cưú được cả thôn cũng làm được, lời của phụ thân nói chắc hẳn không sai.


Rất nhanh đã nấu xong cơm, Trịnh Hạo Thiên lại vui vẻ cầm bát, dưới ánh mắt thương yêu của phụ thân hắn ăn như rồng cuốn.
Chẳng qua sắc mặt của hắn lại trở nên cổ quái.


Một tháng gần đây mỗi lần hắn ăn cháo thịt xong, trong bụng sẽ sinh ra cỗ nhiệt khí, sau đó cỗ nhiệt khí này sẽ lan tràn khắp cơ thể, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thư thái, hơn nữa lực lượng cũng tăng trưởng.


Nhưng là lần này lại không giống, hắn đã ăn hết một bát cơm đầy nhưng lại phát hiện căn bản trong bụng mình không có bất kỳ một tia nhiệt khí nào sinh ra.
Đối với thói quen có tia nhiệt khí sinh ra, lần này Trịnh Hạo Thiên cảm thấy rất tệ.


Thấy vẻ mặt nhi tử như đưa đám, Trịnh Thành Liêm nghi hoặc hỏi: "Con làm sao vậy, cơm chưa chín sao?"
"Cơm chín rồi, nhưng lần này con ăn cơm không sinh ra khí lực" Trịnh Hạo Thiên thành thật nói.


Vẻ mặt Trịnh Thành Liêm dở khóc dở cười mắng: "Ngươi tiểu tử này, nghĩ đến khí lực muốn phát điên rồi. Làm gì có chuyện tình cứ ăn cơm vào là sinh ra khí lực. Sau này không nên nói lung tung nữa, tránh cho người khác nói Trịnh Thành Liêm ta không biết dạy con"


Trịnh Hạo Thiên ủy khuất gật đầu, mặc dù ngày thường Trịnh Thành Liêm rất yêu thương hắn, nhưng mỗi lúc phụ thân nói bốn chữ "Không biết dạy con" Trịnh Hạo Thiên nhất định phải nghe theo.
Nếu như không nghe hậu quả tương đối nghiêm trọng.


Đây là kinh nghiệm mười năm Trịnh Hạo Thiên dùng cái mông nhỏ của mình để tổng kết ra, tuyệt đối là khắc cốt ghi tâm.


Nhìn thấy nhi tử sa sút tinh thần, Trịnh Thành Liêm không đành lòng, hắn đứng lên lấy một cục thịt gấu nói: "Đây là nguyên liệu để ngày mai nấu cháo, nếu như con còn chưa ăn no vậy thì ăn tiếp đi"
Trịnh Hạo Thiên không dám thanh minh, chỉ trong mắt cục thịt gấu đã chui vào bụng.


Sau đó ánh mắt hắn lập tức sáng lên. Sau khi ăn thịt gấu hắn lại cảm thấy cỗ nhiệt khí lại lần nữa sinh ra, lần này tựa hồ còn sinh ra nhiều hơn.
Trong nháy mắt một ý niệm quỷ dị sinh ra trong đầu hắn.
Chẳng lẽ nguyên nhân khí lực mình tăng trưởng không liên quan đến ăn cơm, mà bởi do thịt gấu?


"Cảm giác thế nào?" Trịnh Thành Liêm nhìn nhi tử ăn xong, trong lòng cũng có chút lo lắng, có phải ăn nhiều quá không, ngay cả mình cũng không ăn nhiều như vậy.
Trịnh Hạo Thiên há miệng, muốn nói suy nghĩ của mình ra, nhưng lại nhớ đến điều phụ thân vừa dặn dò, đã cảm thấy mông đít khó chịu.


"Cảm giác rất tốt... con ăn no rồi"
Vuốt cái bụng nhỏ, Trịnh Hạo Thiên cảm thấy tựa hồ có chút khó chịu.
Trịnh Thành Liêm hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, con đi nghỉ đi, sáng sớm mai trưởng thôn chính thức dạy võ cho con"
Trịnh Hạo Thiên vui mừng nhảy lên nói: "Cha người đáp ứng cho con tập võ rồi?"


Trịnh Thành Liêm chậm rãi nói: "Trước kia thể chất con không tốt, cho dù tập võ cũng không có hiệu quả, không bằng theo cha làm thợ mộc, truyền thừa tay nghề của cha, cũng có thể nuôi sống bản thân được. Nhưng bây giờ ngươi đã trổ mã, khí lực tốt hơn, cũng nên thử một lần"


Trịnh Hạo Thiên hưng phấn gật, hắn cảm thấy cảm thấy rất mong chờ đến ngày mai.






Truyện liên quan