Chương 97: Đại thủ bút
Cừu Tư Vịnh không dám giấu diếm, vội đem từ chuyện lần đầu tiên gặp mặt Trịnh Hạo Thiên trong rừng, rồi đến hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau đều thành thành thật thật khai ra hết.
Bất quả hắn vẫn cẩn thận chọn lọc những chi tiết, không kể chuyện mình nhìn thấy tỷ tỷ rơi lệ ra.
Cũng không phải hắn muốn lừa gạt phụ thân mà là hắn biết, nếu mình dám hồ ngôn loạn ngữ, thì cơn tức giận của tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không dễ chịu hơn chuyện phụ thân trách phạt.
Cừu Đường Cổ yên lặng lặng nghe, rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Cừu Tư Vịnh sửng sốt, khi hắn còn chưa kịp hiểu ra ý tứ lão nhân thì một giọng nói tuyệt với từ phía sau lưng chợt vang lên.
"Phụ thân, hắn có lẽ là xảo ngộ mà gặp đệ đệ ở cửa, mà không phải là cố ý chờ sẵn."
Một thân ảnh yểu điệu từ cửa bước vào, đúng là Cừu gia đại tiểu thư.
Cừu Tư Vịnh âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hô may mắn. May mà mình không có không lựa lời nói, nếu không bị tỷ tỷ chính tai nghe được mình đang tiết lộ một số chuyện không nên nói ra, thì lỗ tai của mình gặp tai ương rồi.
Cừu Đường Cổ hừ lạnh một tiếng, phát phát tay nói: "Tư Vịnh, bây giờ ngươi tới thư phòng, sao chép cả bản Tam Thập biến, trong vòng mười ngày không được bước ra khỏi phủ nửa bước."
Cừu Tư Vịnh ủ rũ ứng tiếng đáp lời, bất quá hắn cũng biết, trừng phạt như vậy đã là quá nhẹ nhàng rồi.
Nhìn đệ đệ rời đi, Cừu đại tiểu thư than nhẹ một tiếng rồi quay đầu lại nói: "Phụ thân, người thấy Trịnh Hạo Thiên cùng Vạn Bảo Hiên có quan hệ không?"
"Có." Cừu Đường cổ không chút do dự nói: "Kẻ này đối với đạo đối nhân xử thế hiểu được nhiều, nhưng kiến thức lại khá uyên bác, đối với kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ hiện giờ, đặc biệt là mấy thứ ... trân phẩm trên thế gian cũng biết rất tường tận. Hắc hắc nếu không phải là được truyền thừa của Vạn Bảo Hiên, chỉ bằng vào tên thợ săn nho nhỏ sống trong một cái thôn tồi tàn, thì làm sao lại biết được những đồ vật kỳ diệu trong trong đại thế giới."
Nếu như lúc này Cừu Tư Vịnh còn ở đây, thì hắn lập tức sẽ minh bạch, vì sao phụ thân lại có vài phần kính trọng Trịnh Hạo Thiên như vậy, hơn nữa còn tiêu phí thời gian quý giá để lảm nhảm với hắn lâu như vậy.
Cừu đại tiểu thư hai mắt thoáng lóe lên ánh sáng, nói: "Cha, ngài nói hắn vốn không phải người nơi đây?"
"Từ cử chỉ, lời nói của kẻ này mà xem thì hắn tuyệt đối là người địa phương không thể nghi ngờ. Chỉ là không hiểu tại sao hắn chẳng những có được truyền thừa của Vạn Bảo Hiên. mà trên người lại có cả bạch ngọc giới chủ cấp bậc linh khí, thứ đó độc hữu của Vạn Bảo Hiên." Hai hàng lông mày Cừu Đường Cổ chậm rãi nhíu lại, nói: "Thật sự là kỳ quái."
Cừu đại tiểu thư trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cha, theo môn hạ tr.a xét, Trịnh Hạo Thiên hôm nay ở trong võ quán đối chiến với Nhạc Mãnh mà không hề rơi xuống hạ phong, hơn nữa còn là đồ tôn của đương kim quán chủ Tằng Cẩm Kha."
Cừu Đường Cổ khinh thường nói:" Tằng Cẩm Kha kia thì đã tính là cái gì? Không cần cố kỵ hắn. Hừ, nếu không phải vì muốn tìm kiếm nhân tài, hơn nữa để yên ổn lòng người, làm cái võ quán đó còn có thể tồn tại được."
Cừu đại tiểu thư mỉm cười, tựa hồ cũng không hề bất ngờ. Nàng chậm rãi hỏi: "Vậy người tính nên làm gì với hắn bây giờ."
Cừu Đường Cổ cười khổ một tiếng, nói: "Hậu trường Vạn Bảo Hiên tuy rằng lợi hại, nhưng mẫu thân của ngươi cũng không kém cỏi hơn chút nào. Chỉ là mẫu thân ngươi năm đó phá môn mà bỏ đi... ài." Hắn lắc đầu, nói: "Vi phụ không nên ra mặt, ngươi cùng Tư Vịnh tạm thời tạo quan hệ với hắn đi, cho dù không thể giao hảo thì cũng không được trở mặt."
Cừu đại tiểu thư nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt phượng thoáng lóe lên một tia sáng khác thường, nhẹ nhàng ứng tiếng.
Cừu Đường Cổ chậm rãi đứng dậy, trên mặt hắn mang theo một tia cười lạnh, phảng phất như đang lẩm bẩm nói: "Lão phu còn phải đi điều tr.a thêm, chuyện hôm nay rốt cuộc là ngoài ý muốn hay có kẻ giờ trò."
Đôi mắt Cừu đại tiểu thư lập tức trở lên ngưng trọng, kinh ngạc nói: "Cha, người…"
Cừu Đường Cổ phất phất tay nói: "Việc này, ngươi không cần hỏi tới nữa." Cừu đại tiểu thư khẽ cụp mắt xuống, gật đầu rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi.
"Hạo Thiên, ngươi lặp lại lần nữa."
Ở bên trong Tằng phủ, sắc mặt Lâm Bảo Hoa biến hóa liên tục, trầm giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, đem mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay từ đấu tới cuối, không dấu diếm một chút nào kể lại một lần. Đương nhiên, mấy câu Cừu Tư Vịnh nói liên quan đến chuyện của Cừu đại tiểu thư cùng sát ý của Lý Mậu Lâm đối với hắn, hắn đều trực tiếp bỏ qua, căn bản không hề đè cập tới.
Lâm Bảo Hoa, Dư Kiến Thăng cùng Nhạc Mãnh ba người đều quay sang nhìn nhau, không thể tưởng tượng được, chỉ trong ngắn ngủi có nửa ngày mà xảy ra chuyện lớn đến như vậy, hơn nữa lại cứ một mực rơi xuống đầu Trịnh Hạo Thiên, thật không biết là phúc hay là họa đây.
"Ai, không thể tưởng tượng được, Hạo Thiên không ngờ lại một lần nổi danh." Dư Kiến Thăng cười khổ không thôi, nói: "Ta ban đầu cũng không định cho hắn vào thành khảo hạch liệp sư, chỉ là không nghĩ tới lại biến hắn thành người nổi danh, ai ai cũng biết. Đúng là người tính không bằng trời tính, lần này cho dù hắn muốn không bị chú ý tới cũng không được."
Lâm Bảo Hoa cùng Nhạc Mãnh chậm rãi gật đầu.
Bất kể là biểu hiện khi khảo hạch ở võ quán hay là trận dũng đấu với hắc hùng, cứu Cừu gia nhị công tử hôm nay, đều chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ gây nên một trận huyên náo. Cái tên Trịnh Hạo Thiên sẽ rất nhanh chóng vang danh Biền Tây thành. Hơn nữa chuyện này cũng không thể vì ý muốn của bọn họ mà kết thúc được.
Lâm Bảo Hoa lắc đầu, nén giận nói: "Nhạc Mãnh, hôm nay ngươi khi ngươi giao thủ với Hạo Thiên, hà tất phải nghiêm túc như vậy, quá quan là dừng luôn mới phải."
Nhạc Mãnh xòe hai tay ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Cái này cũng không nên trách ta, chỉ là tên tiểu gia hỏa này vừa đánh đã dây dưa không ngớt." Hơi dừng lại một chút, sắc mặt lại càng có chút quái dị: "Hôm qua cũng phải là ta khảo hạch hắn mà là hắn đem ta thành đá mài sao đó chứ."
Trịnh Hạo Thiên xấu hổ cười, bất quá tình huống hôm qua quả thật là như vậy.
Sau một năm khổ tu không ngừng, tất cả trạng thái của Trịnh Hạo Thiên đều đạt tới đỉnh phong, hơn nữa còn đang gặp bình chướng bên rìa đột phá. Vừa gặp được cao giai liệp sư, trong đầu hắn lập tức toát lên ý niệm muốn phóng tay đánh với Nhạc Mãnh một trận, hơn nữa Nhạc Mãnh cũng muốn thăm dò tận cùng sức chiến đấu của Trịnh Hạo Thiên.
Song phương ăn khớp với nhau, cho nên mới làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Dư Kiến Thăng khẽ lắc đầu, đột nhiên nói: "Cừu lão gia tử cho ngươi cái gì vậy, lấy ra nhìn thử xem."
Trịnh Hạo Thiên từ trong ngực lấy ra một phong thư, xé ra xem. Bên trong không ngờ lại có hai tấm da dê đã được xử lý.
Vừa cầm lấy tấm da dê nhìn, ngay cả với định lực của hắn, lúc này cũng không nhịn được mà kinh hô một tiếng.
Dư Uy Hoa tò mò bước tới, liếc mắt một cái rồi cũng lập tức kinh hô: "Hảo gia hỏa, đại thủ bút a."
Một trong hai tâm da dê này không ngờ lại là một tấm ngân phiếu vạn lượng bạc ròng, mà tấm còn lại thì càng khoa trương hơn, không ngờ lại là một tờ khế đất một căn biệt viện trong thành, càng làm người ta sợ hãi chính là, trên tờ khế đất này đã được điền sẵn tên chủ nhà, rõ ràng chính là ba chữ Trịnh Hạo Thiên.
Ngẩng đầu lên, mọi người cùng nhìn nhau, Trịnh Hạo Thiên lúc này cảm trong tay hai tám da dê mỏng manh mà có cảm giác như cảm hai trái núi.
Cừu phủ xuất thủ, quả nhiên là hào phóng đến bất khả tư nghị.
Ngay khi bọn họ từ đấu thú trường trở về Cừu phủ, hơn nữa trong thời gian bọn họ nói chuyện, Cừu Đường Cổ không ngờ đã cho người chuẩn bị hết tất cả mọi chuyện.
Vạn lương ngân phiêu tuy là đại thủ bút, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Cừu phủ mà nói, trong nhà có cất chứa mấy thứ này cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng nếu là đem khế đất đổi tên, chỉ riêng thủ tục thôi cũng đã là một chuyện không hề đơn giản rồi.
Tài lực, quyền lực, thiếu một thứ cũng không được.
Trịnh Hạo Thiên đương nhiên sẽ không hoài nghi tính thật giả của tờ khế đất trong tay mình, nhưng chính là bởi vì như vậy mới khiến hắn trong lòng kinh hãi.
"Hạo Thiên, Cừu lão gia tử thật sự nói chuyện với ngươi một canh giờ?" Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Bảo Hoa lại hỏi lại một lần nữa.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, thời gian bọn họ nói chuyện mặc dù hơi lâu, nhưng cũng không hề đề cập tới nội dung cơ mật nào, bất quá chỉ là nói chuyện phiếm trên trời dưới đất mà thôi.
Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên là nghe nhiều hơn nói, hơn nữa còn tiếp thụ được thêm rất nhiều kiến thức, không hề cảm thấy có chỗ nào đáng nghi ngờ.
Lâm Bảo Hoa nhíu mày, hồ nghi nói: "Cừu lão gia tử là người công bằng, hào phóng, ngươi cứu con hắn, cho ngươi thù lao nhiều một chút thì cũng thôi, nhưng với uy nghiêm của hắn từ trước tới này, không ngờ lại đi coi trọng một người như ngươi, đây mới là điều khó hiểu. Ai, người với người, thật không thể so sánh với nhau."
Dư Kiến Thăng cùng Nhạc Mãnh đều chậm rãi gật đầu đồng tình, trong ánh mắt thoáng mang theo một tia hâm mộ.
Bọn họ đều lã người địa phương sinh trưởng ở Biền Tây thành, đối với Cừu phủ tự nhiên là biẽt rất rõ ràng. Cho nên bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng hoài nghi, Cừu lão gia tử lại có mưu đồ gì với Trịnh Hạo Thiên.
Dư Kiến Thăng thở dài một tiếng, nói: "Quên đi, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không tránh được. Nếu đã xảy ra thì cứ mặc cho nước chảy bèo trôi đi."
Mọi người đều trầm mặc một hồi lâu rồi lặng lẽ gật đầu, hiện giờ tựa hồ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trịnh Hạo Thiên gãi gãi da đầu, trong lòng hắn ẩn ước cũng có chút bất an.
Cảm giác bất an này cũng không phải đến từ Cừu phủ mà là tới từ vị liệp vương trẻ tuổi - Lý Mậu Lâm kia.
Chỉ là, uy thế của Lý gia trong Biền Tây thành cũng không hề kém cạnh chút nào so với Cừu gia. Trịnh Hạo Thiên biết nếu như hắn nói ra chuyện này, trừ chuyện khiến cho trưởng bối cùng các bằng hữu tự dưng lại có thêm một điều phiền nào thì chẳng có ích lợi gì, cho nên mới dấu diếm không nói ra.
Niềm lo lắng này, xem ra đành phải tự mình gánh vác vậy.
Dư Uy Hoa khẽ huých Lâm Đình đứng bên cạnh, nháy nháy mắt ra hiệu.
Lâm Đình há miệng muốn nói nhưng thủy chung vẫn không thể nói ra.
Dư Uy Hoa chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, trừng mắt nhìn Lâm Đình một cái, đột nhiên nói: "Phụ thân, Lâm thúc, Nhạc thúc, Lâm Đình có chuyện muốn nói với mọi người."
Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung lên hai người bọn họ, không biết hai người bọn họ đang muốn làm cái trò quỷ gì.
Lâm Đình cắn răng một cái, tiến lên một bước, hạ mình quỳ gối trước mặt mọi người, nói: "Ba vị thúc thúc, chất nhi, chất nhi....."
Lâm Bảo Hoa nhíu mày quát: "Ngươi có việc gì thì nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng cái gì?"
Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa trên mặt đều lộ ra một nụ cười quỷ dị, dùng ánh mắt như đang xem trò hay nhìn Lâm Đình.
Dư Kiến Thăng thần mục như điện, hừ lạnh một tiếng nói: "Hai người các ngươi đang làm trò quỷ gì thế hả, có phải đã gây họa rồi không?"
Dư Uy Hoa sợ nhất lã bị phụ thân trừng mắt nhìn, theo bản năng, vô ý thức hét lên: "Không phải bọn con giờ trò quỷ, là Lâm Đình muốn cưới vợ...."