Chương 61-2
Khi cơn giận nổi lên, trận chiến đương nhiên diễn ra rất ác liệt, không phải chỉ vài câu mềm giọng xin tha thứ thì có thể bỏ qua được.
Bọn hạ nhân đã lui ra khỏi sân hết rồi, mơ hồ chỉ có thể nghe được những âm thanh khe khẽ được truyền ra từ bên trong viện, còn có vài tiếng năn nỉ xin tha của nữ nhân.
“Nói, nàng hy vọng mấy nam nhân khác cũng làm giống vậy? Mong giống vậy sao?”
Giọng của tiểu phu nhân mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Muội sai rồi, Trử ca ca, muội sai rồi, chỉ muốn một người là Trử ca ca thôi.”
Đợi đến khi được tháo dây ra khỏi chân treo cao cao thì tiểu phu nhân đã xụi lơ như được vớt từ trong nước ra, mặc cho lang quân bày bố.
Trừng phạt cả một đêm, hôm sau lên thư viện, thắt lưng Nhược Ngu bủn rủn, chưa vào tới cửa thì nghe được tiếng hoan hô nhảy cẫng lên của đám nữ sinh, hỏi ra thì mới biết Mạnh phu tử xin nghỉ đi Vạn Châu, chuẩn bị tham gia Cuộc thi đấu của những thợ thuyền, các nữ sinh trong thời gian ngắn không cần nhẫn nhịn chịu đựng phu tử hành hạ.
Tô Tiểu Lương hưng phấn đến nỗi hai má đều đỏ, đúng là trời xanh nghe được lời cầu nguyện của nàng, mong là phu tử có đường thăng quan tiến chức, bị hoàng đế mang đi không cần về lại thư viện nữa.
Lý Nhược Ngu ngơ ngác trợn mắt nhìn, lẩm bẩm hỏi: “Cuộc thi đấu của những thợ thuyền là cái gì?”
Đợi đến gần tới ngày, thành Vạn Châu nhất thời phi thường náo nhiệt. Rầm rộ như vậy, chỉ có mỗi khi có giải đấu thuyền lớn ở Liêu thành thì mới có rầm rộ như vậy, đáng tiếc từ sau khi nhị tiểu thư Lý gia bị bệnh, các thiết kề thuyền được đưa đến để dự thi trong đại hội lần này thuyền không làm cho người ta cảm thấy có thiết kế mới mẻ, tinh xảo,
trước khi đưa đi tham gia không có người nào không thất vọng mà phản hồi, chỉ nói rằng Lý Nhị tiểu thư mới là kỳ tài đệ nhất trong thiên hạ.
Nhưng Cuộc thi đấu của những thợ thuyền lần này do một tay Nam Cung đại nhân ở công bộ xử lý, Vạn Châu thành chính là điểm nối tiếp then chốt nối liền cho thong thương giữa Nam và Bắc. Nam Cung đại nhân phát thiếp mời ra, mời người tài khắp nơi về để tề tụ tham dự thật ra rất thuận lợi cho thông thương.
Cái tên ‘Cuộc thi đấu của những thợ thuyền này’ thực ra bao quát rất là rộng, thậm chí còn muốn siêu việt hơn cả cơ quan phạm trù về độ tinh xảo, hơn nữa nhờ vào pháp nhãn của đại nhân là có thể cao đến triều đình, thậm chí có thể vào công bộ làm quan.
Có lợi lớn tất nhiên sẽ có dũng phu, và cứ thế, quy tắc của cuộc tranh tài đó thật sự siêu việt hơn bất kì những cuộc thi đấu nào trước đó.
Nhưng rơi vào trong tay của Mạnh Thiên Cơ thì lại làm hắn tức giận đến mức muốn tái phát bệnh thần kinh. Nam Cung Vân kia cũng từng là một học trò từng được Quỷ Thủ yêu mến. Đáng tiếc, tài thì cao, nhưng nhân phẩm lại cực kỳ bất chính, bởi vì một sai lầm lớn mà Quỷ Thủ tiên sinh đuổi ra khỏi thư môn.
Nhưng Nam Cung Vân mở ra cuộc thi đấu quy mô như thế, tìm kiếm người tài năng về cơ quan bậc nhất trong thiên hạ, trên danh nghĩa là thiên tử mời chào hiền tài, thực ra ý nghĩa chân chính là muốn cho những để tử trong tay gã ấy danh dương thiên hạ, đấy chẳng phải bừa bãi đến mức không đem sư phụ Quỷ Thủ đại sư để vào trong mắt?
Hắn xưa nay là háo thắng, nên lập tức liền quyết định tham gia cuộc đấu kia, đạp nát địa bàn của Nam Cung Vân.
Vì Nam Cung đại nhân làm chủ cuộc đấu, nên vị Thái Tử vốn đang muốn thu xếp quay trở lại kinh thành, lúc này cũng phụng theo ý chỉ của Thái Hậu dừng lại vài ngày, xem như cho vị quan mới là Nam Cung đại nhân đang được hoàng thượng nể trọng kia chút mặt mũi.
Thái tử vui vẻ nhận, tuy rằng nơi này là quan nội,nhưng mà cách Mạc Hà Thành cũng không xa, ban đêm lui tới làm hái hoa tặc cũng được lợi, tuy rằng Tiềm Vũ luôn mang theo dáng vẻ không tình nguyện, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, khi ôm nàng vào trong vòng tay, thì luôn làm cho hắn sinh ra một loại ảo giác là hai người họ là một thể, không thể tách rời nhau. Trở về kinh thành lần này, chẳng biết khi nào mới có thể lại ôm nàng vào lòng.
Đương nhiên đêm xuân luôn ngắn, rất cần phải quý trọng.
Chỉ là đêm hôm nay khi còn chưa kịp tới thư viện để hái hoa thì đã bị Trử Kình Phong cho người chặn lại mời vào Tư Mã phủ uống rượu.
Trử Kình Phong quấy rối ‘chuyện tốt’ của Thái Tử cũng không có ý gì khác, bởi vì hắn biết những chuyện khổ sai mình sắp sửa nhận trong thời gian tói đây đều ‘nhờ’ vị ‘quan tân sủng’ Nam Cung đại nhân của triều đình đó ban tặng. Hắn chỉ muốn hỏi thử xem, lai lịch của vị ‘quan tân sủng’ Nam Cung đại nhân ở nha môn công bộ kia là người như thế nào? Dù sao, biết người biết ta, sẽ dễ dàng nghĩ ra đối sách.
Thái tử cùng Trử Kình Phong ở thư phòng nhâm nhi, sau khi uống xong một ly, mới cười lạnh nói: “Lai lịch gì ư? Chẳng qua có được một cái xác tuấn tú, chui vào váy Thái Hậu mà thôi!”
Chỉ một câu nói này làm chân mày Trử Kình Phong cau lại, hắn đã hiểu tất cả rồi.
Đương kim Bạch Thái hậu cũng chẳng qua chỉ mới hơn năm mươi tuổi, đang là tuổi nữ nhân khát khao như lang như hổ, trước đây cũng có nghe nói là bà ta ở hậu cung có bao dưỡng thái giám, bị hoàng đế bắt được, trước mặt bà ta đập ch.ết tên cẩu nô tài kia.
Thái hậu không nói tiếng nào, nhưng sau đó, hai phi tần được hoàng đế sủng ái nhất, thì người trước người sau bởi vì cung quy mà bị Thái hậu tự mình hạ lệnh dìm xuống giếng. Loại ngoan độc đến bực đó, ngay cả với con trai ruột cũng có thể báo thù tàn độc như thế, khó trách vì sao bà ta có thể nắm giữ triều cương, làm hoàng thượng chỉ như một con rối!
Cho nên nghe Thái tử nói Nam Cung Vân là nhân tình của Thái hậu, Trử Kình Phong cũng không có gì bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới loại nịnh thần làm loạn cung đình như thế này lại có thể đắc thế như thế, có thể bắt Thái Tử vì hắn ta mà ra mặt.
Thái tử lại uống một chén rượu, cười nói: “Hắn ta không chỉ có cái xác tuấn tú, thật ra cũng có chút bản lãnh thật sự, lòng dạ cũng hiểm sâu, khẩu Phật tâm xà, Thái hậu bị hắn mê hoặc điên đảo thần hồn. Lại nói tiếp, hắn và tôn phu nhân (*) cũng là chỗ quen biết cũ.”
(Danh xưng lịch sự đối với vợ của bạn/đối tác thời xưa)
Trử Kình Phong nhíu mày nhưng không lên tiếng, ra vẻ như không để ý lắm. Điều này làm cho Thái tử nổi lên ý xấu, nếu ôn hương nhuyễn ngọc đêm nay mình bị gã Tư Mã này phá rối, làm hại mình không thể ôm, thì nhất định gã cũng phải ‘đáp lễ’ lại một ít, nếu không đúng là có lỗi với tính cách của Triệu Dần Đường hắn.
Vì thế hắn ôn hòa nói tiếp: “Vị Nam Cung đại nhân này đã từng quý mến nhị tiểu thư của Lý gia, nghe nói năm đó bởi vì theo đuổi Lý nhị tiểu thư quả thực là tẩu hỏa nhập ma, xúc phạm giới luật của sư môn, bị đuổi ra ngoài. Nghe Tiềm Vũ trong lúc vô ý đề cập đến, Lý nhị tiểu thư kia cũng bị thành ý của hắn làm động lòng, sinh ra ý nghĩ muốn từ hôn, muốn đi đến Thẩm gia từ hôn, sau đó sẽ…”
Lời còn chưa nói hết hắn đã bị đôi mắt lạnh lẽo của Trử Kình Phong trừng, nếu mình không phải là thái tử chỉ sợ thằng nhãi này sẽ xẻ da lóc thịt mình mất.
Để cho người luôn băng lãnh như Trử Kình Phong ghen tuông lộ ra ngoài thật không thấy nhiều, thái tử cảm thấy em họ Triệu Hi Chi không ở đây lúc này, thật đúng là sự đáng tiếc nhất trong cuộc đời này của hắn.
Thư phòng yên tĩnh làm cho tiếng cười của thái tử nghe có vẻ trống trãi.