Chương 67
Nếu là bình thường, Nhược Ngu làm sao mà không làm nũng rồi bổ nhào qua? Nhưng hôm nay nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa, giống như chú ếch con bị con rắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức không dám cử động.
“Tiểu… Tiểu Lương thế nào?” Nhược Ngu tuy rằng bị sắc mặt của Tư Mã đại nhân dọa, nhưng mà rốt cuộc vẫn là quan tâm vị tiểu bằng hữu, nàng không biết sống ch.ết mà còn cố đi hỏi.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của Tiểu Lương, thấy nàng được hai tên thị vệ dìu lên một chiếc xe ngựa khác, Tô đại nhân kia đã sớm tỉnh rượu, đứng ở một bên xe ngựa, trừng mắt mắng Tiểu Lương.
“Muốn biết nàng ấy như thế nào ư?” Đợi đến lúc xe ngựa chuyển động, Trử Kình Phong một bên bình tĩnh hỏi, dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, sau đó nói: “một lát từ từ sẽ nói cho muội biết…”
Đến khi Trử Kình Phong tới dịch quán, hắn một tay đem Nhược Ngu xách từ trên xe ngựa xuống, thô lỗ mà kéo nàng đến phòng của mình, sau đó đem cửa phòng đóng kín, đem người ném vào cái giường rộng lớn.
Nhược Ngu ngã lộn nhào ở trên giường, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Nàng chưa từng bị Trử Kình Phong đối đãi thô lỗ như vậy, cho dù hắn tức giận cũng chỉ làm mặt lạnh hoặc là hung hãn mắng nhiếc mình.
Nhưng mà hôm nay phu quân vừa lạnh lùng vừa hung ác, không hề có chút tình cảm nào cả. Nhược Ngu vừa mới trải qua một trận chiến kinh hoàng, mặc dù vô cùng kiên cường trước mặt tiểu Lương, nhưng trong lòng làm sao lại không sợ hãi chứ. Ngay thời khắc nàng gặp Trữ Kình Phong vừa rồi, trong long như vừa trút được gánh nặng. Cảm giác
căng thẳng suốt cả đêm nay buông lỏng xuống. Lúc này, cảm giác mỏi mệt bắt đầu ào đến, nàng không muốn đối mặt với Trử ca ca tràn đầy lửa giận, chỉ có thể bắt chước chuột đồng, dùng sức chui vào trên chiếc giường nhỏ, sau đó tiến vào giấc mộng đẹp.
Đáng tiếc là trời không làm mãn nguyện lòng người, nàng chưa kịp đem thân mình bò được sát vào bên trong giường thì đã bị người ta dùng sức tách nàng ra, kéo ngược về phía sau. Nam nhân kia đè nghiến cơ thể nàng xuống giường, đôi tay hung hãn giữ chặt người của nàng nói: “không phải muội muốn biết Tiểu Lương sẽ như thế nào sao? Ta đây sẽ từ từ cho muội biết…”
nói xong, môi nàng bị người ta ʍút̼ thật mạnh,dùng sức cắn ʍút̼, nam nhân kia không hề có chút lưu tình, tựa như đối đãi với món đồ chơi mà người ta tùy ý đùa bỡn, hắn ɭϊếʍƈ môi nàng rồi khẽ nâng lên nói: “không riêng gì Tiểu Lương, muội cũng sẽ bị đối đãi như vậy, mấy gã đó sẽ hung hăng xé nát quần áo của muội, sẽ dùng tất cả những thủ đoạn hạ lưu nhất để hưởng thụ mùi vị nữ nhân. Sau đó muội sẽ bị giết, như vậy cũng là đãi ngộ nhân từ rồi, nếu không thì sẽ bị bán đi. Nhược Ngu, muội bị té đến ngốc nên chắc chắn không biết rằng, nếu bị bán đến nơi kĩ viện hạ tiện nhất, bẩn thỉu nhất sẽ là cảnh tượng như thế nào?Đến lúc đó, muội cùng với người bạn không có đầu óc kia của muội, mỗi ngày đều sẽ cực kì bận rộn để đón "khách", mỗi ngày đều phải nằm trên giường nịnh nọt lấy lòng đủ loại đàn ông khác nhau,mỗi người bọn họ đều sẽ giống như ta, làm chuyện giống vậy...”
Nước mắt của Nhược Ngu rốt cục tuôn ra, nàng ôm chặt người nam nhân này, khóc thất thanh, bởi vì sợ mà cả người phát run.
Nàng không có chú ý tới hắn đã vài lần vươn tay ra để ôm nàng vào lòng, nhưng cuối cùng lại siết chặt nắm đấm, cố nhịn xuống.
Đầu óc Nhược Ngu càng ngày càng linh lợi. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà nàng dùng cái thông minh của mình để nghịch ngợm, lần trước là trốn ra khỏi thư viện, trêu đùa công chúa và nhị tiểu thư Viên gia tính ra là chuyện không có gì lớn lắm, nhưng cũng bởi vì hắn không nỡ phạt nàng, nên mới xảy ra họa lớn như hôm nay.
Khi hắn lấy nước lạnh hất tỉnh Tô tri huyện để hỏi địa chỉ dịch quán, sau đó hắn một đường cưỡi ngựa đuổi tới, nhìn thấy hai ma ma đang mê man bất tỉnh, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai cô gáinhỏ, khi đó trái tim hắn gần như nổ tung. Những lời hắn vừa mới nói, đó cũng chính là những gì hắn nghĩ ngay lúc đó. Bất kể là tình cảnh nào, chỉ cần nghĩ đến Nhược Ngu sẽ gặp phải chuyện như vậy thì trong lòng hắn tựa như dầu sôi lửa bỏng.
Khi hắn thấy số bạc vụn trên đất, dựa theo ánh sáng phát xạ từ bạc dưới ánh trăng đuổi theo sau, xa xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời. hắn dùng hết sức phi ngựa đến, dựng cung lên bắn đúng lúc cứu được hai cô gái gan lớn hơn trời này.
Hôm nay tuyệt đối không thể nương tay mà nuông chiều nàng như vậy nữa… Nghĩ như vậy, Trử Kình Phong rốt cục thu cánh tay về, dùng sức đẩy cô gái từ trong ngực ngã trên giường, Nhược Ngu giãy dụa ngồi dậy, không ngừng cố gắng tiếp tục ôm thắt lưng to lớn của hắn, nhưng lại bị hắn không chút lưu tình nào mà đẩy ngã. Cứ vậy vài lần, cái giường cho dù là mềm mại, sau lưng bị đụng cũng có chút đau, nhưng mà cái làm cho nàng hoảng hốt đó là nét chán ghét rõ ràng trong mắt hắn.....
Nhược Ngu không tiếp tục đi tới gần hắn nữa, những ý nghĩ mơ mơ hồ hồ của ngày thường nay lại như hiển hiện rõ ràng trước mắt, chẳng trách những nữ tử sau khi bị hái hoa đạo tặc xâm phạm đều mang theo nét đau thương mà nhảy xuống sông tự vẫn,chẳng lẽ từ đây trở về sau nàng sẽ luôn bị Trữ ca ca nhìn với ánh mắt chán ghét như thế sao?
Trong lòng nàng tràn đầy uất ức không thể thốt thành lời, nghẹn ngào nói: “Nhược... Nhược Ngu không phải là ham chơi, chỉ... Chỉ muốn được ở bên cạnh ca ca....Lúc ca ca đi cũng không nói một tiếng với Nhược Ngu… Nhược Ngu... Lần này Nhược Ngu biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ trốn lén ra khỏi phủ nữa…” nói đến đây, nàng chỉ có thể nằm trên chăn nức nở, nghẹn ngào khóc lớn.
c