Chương 9-1
"Trời ơi, cậu ngốc thật đấy, anh ta chỉ nói không được nói, vậy cậu đừng nói, chỉ chú tâm mà làm là được rồi." Kiều Sở biết phân lượng của người đàn ông này ở trong lòng của Khương Lai, cho nên cho dù nghe thấy vận may đắc ý muốn giơ chân từ trong miệng Khương Lai, cũng không nói mát cái gì mà "Đối phương không chịu trách nhiệm, đá anh ta đi, mình tìm cho cậu người ưu tú hơn ", mà đồng ý nghĩ kế sách cho Khương Lai.
"Chỉ chú tâm làm? Giấu bao cao su của anh ấy đi, có cần phải rõ ràng như thế hay không?" Khương Lai rất do dự.
"Giấu đi thì anh ta sẽ đi mua, chiêu này hoàn toàn không thể thực hiện được." Quả nhiên cô không thể nói năng hàm súc với Khương Lai: "Ý của mình là, cậu vụng trộm châm thủng hết bao cao su của anh ta, như vậy bao cao su sẽ không an toàn, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, hơn nữa cho dù thật sự trúng thưởng, anh ta cũng không thể đổ chuyện này lên đầu cậu được, hiệu quả của bao cao su cũng không phải trăm phần trăm, ai có thể đảm bảo tỷ lệ nhỏ bé đến gần 0 phần trăm kia sẽ không rơi vào anh ta.”
"Hả, còn có thể như vậy?"
Kiều Sở đắc ý nhướng mày: "Trong sách đều nói như vậy, hẳn là không sai được, yên tâm đi, Lai, có mình làm hậu thuẫn của cậu, cậu nhất định có thể mang thai con của anh ta......"
Cô mới nói được một nửa, điện thoại di động đột nhiên bị cúp,thật không có tính người mà, cô căm giận bất bình, tốt xấu cô vắt hết óc giúp Khương Lai nghĩ biện pháp, vậy mà người kia lại có thể qua cầu rút ván, ngay cả tạm biệt cũng không nói đã gác điện thoại, ít ra hai cô cũng có giao tình bạn bè mười mấy năm, chẳng lẽ đề tài nói chuyện ngoại trừ đàn ông ra thì không có thứ khác?
Kiều Sở hết sức tức giận, phi thường tức giận, cô đang định trực tiếp đi tìm Khương Lai để bắt cô ấy xin lỗi mình, tin nhắn di động lại vang lên, là tin nhắn của Khương Lai, rất xin lỗi, Tả Thiên đi vào.
Vậy cũng là giải thích? Còn không phải gián tiếp nói địa vị của cô không bằng Tả Thiên hay sao, Kiều Sở chép chép miệng, nhưng bất mãn trong đầu lại giống như sương khói bị gió thổi bay, cô không biết nhiều về tình yêu, những thứ dạy Khương Lai cũng chỉ là lý luận suông, nhưng mà trong lòng cô tin chắc, nhất định mình cũng sẽ gặp gỡ một người đàn ông đặt mình ở vị trí thứ nhất.
"Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Tả Thiên tắm rửa xong, dùng khăn tắm lớn quấn lấy nửa người dưới, tóc đen mềm mại rũ xuống hai chân mày, lông mi đen sẫm và ánh mắt giống như bị hơi nước bao phủ, có một loại gợi cảm làm cho người ta mê luyến.
"Là Kiều Sở, chúng em cũng không còn gì để nói, nên......" Khương Lai vô cùng bối rối thậm chí bất chấp thưởng thức sắc đẹp trước mắt, giấu đầu lòi đuôi giải thích.
"Nên cái gì?" Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, thần sắc hốt ha hốt hoảng của cô làm anh phát hiện có quỷ, lại là cái cô Kiều Sở kia, dính vào cô ta tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
"Không có gì không có gì, Tả Thiên em giúp anh sấy tóc."
Thấy cô cầm máy sấy tóc chuẩn bị lại gần đầu mình, có kí ức lúc trước nên Tả Thiên cũng không dám nói gì làm cho cô phân tâm, đến lúc đó nói không chừng cô sẽ làm hỏng hết tóc anh, nếu bị nhổ một nhúm tóc, ngay cả con người kiên cường như anh cũng sẽ đau đến nước mắt lưng tròng.
Quên đi, Khương Lai là người rất ngốc, anh không cần thiết phải lấy cứng đối cứng, không bằng dùng chút kiên nhẫn mà đợi cô, nhất định cô sẽ lộ ra dấu vết, Tả Thiên rất nhanh đã tính toán xong như thế.
Không lâu sau khi tắt đèn nghỉ ngơi, không ngoài suy đoán của Tả Thiên, người phụ nữ bên cạnh có động tĩnh, đầu tiên là mở đèn ngủ cạnh giường, ánh sáng vàng ấm áp kia làm anh nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được, sau đó không biết cô làm gì với cái tủ đầu giường, động tĩnh quá lớn, cho dù anh đang ngủ cũng có thể bị đánh thức.
Tả Thiên bỗng nhiên cảm thấy đã biết bộ dáng của Khương Lai khi lén lút, vì thế anh mở mắt, hơi ưỡn người lên, dứt khoát nhìn trắng trợn lộ liễu, dù sao người phụ nữ đang tập trung tinh thần kia sẽ không phát hiện, cô hoàn toàn đắm chìm trong không khí khẩn trương do mình tự tạo ra, không biết được có người đang nhìn mình.
Nhưng Tả Thiên càng nhìn sắc mặt lại càng khó coi, cái cô Kiều Sở kia thật là tốt, lại dám dạy Khương Lai loại mưu ma chước quỷ này.
Tất cả bao cao su của anh đều không may mắn tránh khỏi, chúng đều bị cô dùng hành động như lúc làm thí ngiệm châm thủng, tuy rằng mắt thường không cách nào phân biệt, nhưng mỗi cái cũng đã mất hết tác dụng.
"Vù." Cô gái nhỏ không biết âm mưu của mình đã bại lộ, châm thủng cái bao cao su cuối cùng, cô vô cùng khẩn trương liếc Tả Thiên một cái, phát hiện Tả Thiên vẫn nằm bất động như cũ, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, rón ra rón rén lên giường, hôn nhẹ vào môi của anh.
"Tả Thiên, không nên tức giận, cũng không phải em cố ý, thật xin lỗi thật xin lỗi, em biết suy nghĩ miên man là không tốt, rất không tốt, nhưng mà em thật sự không thấy anh có ý nghĩ muốn sống cùng em cả đời, nếu có đứa nhỏ...... Tả Thiên, em thật sự thực thích anh."
Hoàn thành nhiệm vụ lớn, Khương Lai ôm lấy cánh tay Tả Thiên, rất nhanh tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, Tả Thiên lại mất ngủ.
Anh rất tự cho mình là đúng, Khương Lai là đơn thuần nhưng cũng ngu ngốc, cô dùng cảm tình sâu như vậy đặt trên người anh, không chút nào nghĩ đến cảm nhận của anh.
Anh không muốn làm tổn thương cô, lại trong lúc vô ý gây cho cô tổn thương lớn nhất, có lẽ anh nên thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề.
Trước kia anh cho là mình tuyệt đối sẽ không yêu Khương Lai, bởi vì Khương Lai không phải loại anh thích, nhưng anh cố tình yêu, hơn nữa sâu đậm hơn gấp trăm lần so với những cuộc tình trước đây, bởi vì thế này thôi, trước kia anh có mới nới cũ, không thể yêu thủy chung, có lẽ chỉ là bởi vì chưa gặp Khương Lai, có lẽ......
Ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Lai thần thanh khí sảng, cô vô cùng chờ đợi một sinh linh mới: "Tả Thiên buổi sáng anh muốn ăn cái gì? Em đi làm cho anh ăn."
"Đợi chút, anh có lời muốn nói với em." Tả Thiên kéo ngăn tủ đặt bao cao su trước đầu giường ra trước mặt Khương Lai, lòng Khương Lai nhất thời nhói lên, chẳng lẽ bị phát hiện?
"Tả Thiên, em......"
Tả Thiên vốn tưởng định trừng phạt cô một chút, nhưng vừa thấy khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu kia kia của cô cuối cùng không đành lòng, dịu dàng cắt ngang lời của cô: "Khương Lai, những thứ đó đều không cần dùng đến, anh suy nghĩ kĩ rồi, đứa nhỏ là Thượng Đế ban ân, anh không nên bài xích như vậy, về sau anh sẽ không dùng bao cao su được không?" Nói xong anh vứt hết chỗ bao cao su đó vào thùng rác.
"A?" Khương Lai há hốc mồm, có thể nuốt trọn một quả trứng gà.
"Không tốt sao? Hay là nói em không muốn có đứa nhỏ?" Tả Thiên cố ý hỏi lại.
"Không đúng không đúng, em......" Càng sốt ruột càng nói năng lộn xộn càng không nói rõ ràng.
Tả Thiên vẫn muốn trêu trọc cô:"Được rồi, anh biết làem đang rất hưng phấn, Lai, hôn một cái em sẽ biết không phải mình nằm mơ."
Lúc đầu chỉ là nụ hôn thuần khiết, sau đó lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Khương Lai bị những nụ hôn dồn dập làm mất phương hướng, ý niệm cuối cùng trong đầu là, sớm biết vậy đã không chọc thủng mấy thứ đó, làm hại cô lo lắng đề phòng lâu như vậy, rất không có cảm giác thành tựu !
Ngày mùa thu không còn nóng gay gắt, đổi áo ngắn tay thành áo dài tay, cảm giác mát lành lạnh thinh thoảng cũng sẽ làm người ta hắt hơi.
Cha mẹ Khương gia rốt cuộc cũng đã trở lại sau tuần trăng mật, nhưng mà bọn họ chim cá tình thâm, ở đâu cũng giống như hưởng tuần trăng mật, đối với chuyện của Khương Lai và Tả Thiên cũng vui vẻ tán thành, không làm khó Tả Thiên, Tả Thiên cho rằng chủ yếu là vì bọn họ đặt hết lực chú ý lên người đối phươgn, không dư thừa tâm tư để quan tâm đến nguyên do của con gái.
Khi Khương Lai ở cùng với người mẹ hai là dì Nhâm thì vô tình làm lộ ra chuyện cô đang thương lượng mang thai với Tả Thiên, phản ứng đầu tiên của dì không phải là kinh hỉ, thay vào đó là bộ mặt lo lắng: "Lai, con đổi công việc đi, làm giảng viên hóa học thì sao?"
Khương Lai nghe mà không hiểu: "Vì sao?"
"Nghe nói...... Dì nghe nói...... Cũng không chính xác cho lắm, nghe nói phòng thí nghiệm không tốt, có ảnh hưởng đến thân thể của người phụ nữ, cho nên, cho nên......" Dì ấp úng cuối cùng cũng không nói ra nguyên nhân trực tiếp.
Khương Lai càng nghe càng lo lắng, sau khi về nhà trực tiếp lên mạng sưu tầm, thông tin trên mạng rất nhiều, từng cái từng cái làm cho Khương Lai nhìn mà thấy ghê người, nói lượng phóng xạ ở phòng thí nghiệm rất lớn, không chỉ làm cho người ta không sinh đẻ được, cho dù mang bầu cũng có thể là dị dạng quái thai, có lẽ còn sảy thai, hơn nữa sợ không đủ sức thuyết phục, trên mặt báo còn là ảnh mà người bạn của cặp bố mẹ chụp được, đứa trẻ có hai đầu, ba chân dị dạng, một đầu hai thân...... Càng nhìn càng thấy sợ.
Sắc mặt Khương Lai bỗng chốc trở nên tái nhợt, tất cả trước mắt đều biến thành màu đen, suýt nữa làm cô ngất xỉu.
Vào lúc ban đêm, ở trên giường Tả Thiên ôm lấy Khương Lai nóng bỏng, không dùng cách thức tiêu chuẩn mà hôn nồng nhiệt, trước kia cô gái nhỏ phản ứng kịch liệt, hôm nay lại giống như một cái xác không hồn, một chút phản ứng cũng không có.
Tả Thiên cảm thấy có chút thất bại, tính trả thù cắn vào đôi môi non mềm của cô một cái.
Khương Lai bị đau, lúc này mới lấy lại tinh thần: "Làm sao vậy?"
"Anh còn đang muốn hỏi em đây, không yên lòng suy nghĩ cái gì?"
Khương Lai chột dạ ***: "Không có không có."
Dùng điệp từ, thì phải là có, nhưng mà nếu Khương Lai không muốn nói, Tả Thiên cũng không muốn miễn cưỡng cô, một lần nữa cúi đầu hôn môi của cô, hai tay đều không an phận, một tay vuốt ve*** trắng noãn, một tay *** trên ******.
Trải qua vài lần hoan ái, Tả Thiên đã biết rõ những chỗ nhạy cảm trên thân thể Khương Lai, Khương Lai bị cánh tay như ma thuật kia đốt lửa tình trên người, cô sợ lý trí của mình sẽ bị ngọn lửa đó bao phủ, vội vàng đẩy tay của anh ra khỏi thân thể mình: "Tả Thiên đợi chút, không, không cần......"
Tả Thiên hoài nghi dừng động tác lại, nhướn mày nhìn cô, yêu cầu một lời giải thích.
Khương Lai lắp bắp nói: "Em...... Cái kia của em, cái kia đến."
Tả Thiên có hơi tức giận, tựa tiếu phi tiếu cong môi: "Thì ra kinh nguyệt của em không theo chu kỳ, một tuần đến một lần, trách không được tuần trước mới vừa đi, bây giờ tuần này lại đến." Tại thời điểm quan trọng mà người đàn ông lại bị kêu ngừng, luôn dễ khiến cho tính cách nóng nảy.
Khương Lai khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi "A, chắc là thân thể của em có vấn đề, ngày mai em sẽ đi bệnh viện khám xem sao."
Tả Thiên thản nhiên liếc nhìn cô một cái, xoay người xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ sau đó lại vòng vo trở lại, đưa thứ gì đó cầm trong tay cho Khương Lai: "Đây là báo cáo kiểm tr.a sức khỏe của em, ngày hôm qua sở nghiên cứu mới đưa, lúc ấy em còn ôm anh nói thân thể em rất tốt, có thể mang thai một em bé khỏe mạnh, em rất dễ quên đấy."