Chương 48: Mối hận của Lý An Nhã
Nữa khắc sau, Lưu công công trở lại, đi cùng còn có ba vị thái y.
Sau khi hành lễ, hoàng thượng không nói đến Ngô thái y mà ra lệnh cho hai người Nghiêm thái y và Thành thái y.
“Các ngươi đến chẩn mạch bình an cho Thuần phi.”
Hoàng thượng nói là chẩn mạch bình an, không nhắc đến chuyện kiểm tr.a xem Lý An Nhiên mang thai là thật hay giả, thứ nhất là đã thể hiện cái nhìn của hắn, thứ hai là muốn bảo vệ thanh danh cho Lý An Nhiên và đứa nhỏ trong bụng, thử hỏi một hoàng tử hoặc một công chúa sinh ra mà lại mang tiếng từng bị nghi ngờ là giả, danh tiếng như vậy sao có thể dễ nghe, hơn nữa miệng thiên hạ đáng sợ nhất ở chỗ là phóng đại sự thật thậm chí có thể bẻ cong sự thật nếu như ai đó có ý muốn làm vậy, hoàng thượng hoàn toàn có thể đoán ra khả năng này.
Nghiêm thái y và Thành thái y làm như không biết chuyện gì, tiến lên chẩn mạnh cho Lý An Nhiên, Thành thái y thân là viện trưởng thái y viện, đương nhiên tiến lên đầu tiên, biết được tầm quan trọng của vấn đề, Thành thái y vô cùng cẩn thận, sau nữa khắc tập trung, Thành thái y trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm thái y cũng tiến lên chẩn mạch một lúc, sau đó hai người mỉm cười nhìn nhau, trao đổi một cái ánh mắt, Thành thái y đại diện tiến ra bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, thân thể Thuần phi nương nương cùng với long thai trong bụng đều vô cùng khỏe mạnh.”
Nghe Thành thái y nói, sắc mặt Vinh phi và Lý An Nhã đồng loạt phát xanh, Lý An Nhã đột nhiên gào lên.
“Không thể như vậy.”
Hoàng thượng nhíu mày, lạnh lùng quát:
“Câm miệng, ngươi còn gì để nói.”
Lý An Nhã ngã ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt, hồn bay phách lạc. Vinh Phi nhìn tình hình này, tròng mắt đảo qua một vòng, đột nhiên khóc lên chạy đến ôm chân hoàng thượng.
“Hoàng thượng, thần thiếp bị Lý bảo lâm lừa gạt mới nghi ngờ Thuần phi muội muội, xin hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng thượng không nhìn đến Vinh phi, lạnh nhạt ra lệnh.
“Hôm nay là sinh thần của thái hậu, Vinh phi lại cố tình gây chuyện thị phi, niệm tình Lâm tướng quân nhiều lần lập công vì nước, vẫn giữ ở phi vị, nhưng phải cấm túc ba tháng trong Thúy An cung để xám hôi, không có lệnh của trẫm, không được phép bước ra ngoài nữa bước.”
Lời hoàng thượng vừa ra, mọi người đều thở dài trong lòng, thầm hô Vinh phi may mắn, nếu không có Lâm tướng quân và Lâm gia, nàng ta khó tránh khỏi tội danh vu cáo Thuần phi.
Vinh phi bị người của hoàng thượng tiến lên dẫn về Thúy An cung, tuy không cam lòng nhưng vì sợ chọc giận hoàng thượng, bị thu hồi phi vị, nàng ta đành nín nhịn rời khỏi Từ Ninh Cung, Ngô thái y từ đầu vẫn cung kính đứng bên dưới đột nhiên tiến ra nói:
“Bẩm hoàng thượng, thần có chuyện bẩm báo.”
Tiếng hô của Ngô thái y làm mọi người ngạc nhiên, hoàng thượng liền hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, xin hoàng thượng xem thứ này.”
Ngô thái y lấy từ tay áo ra một bức thư trình lên, hoàng thượng nhận thư mở ra, hắn vừa nhìn mấy cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tức giận nói:
“Tốt, thật quá tốt…!”
Nhìn sắc mặt khó coi của hoàng thượng, tất cả mọi người đều khó hiểu, Nhị vương gia không khỏi lên tiếng hỏi:
“Không biết chuyện gì khiến cho hoàng huynh tức giận như vậy.”
Hoàng thượng làm như nén giận, đưa bức thư cho Nhị vương gia xem, Nhị vương gia xem xong, không khỏi nhíu mày, sau đó nói:
“Hoàng huynh, chuyện này thần đệ thấy nên giao cho Ngũ đệ xử lý, Ngũ đệ đang tạm thời chưởng quản hình bộ, giao cho đệ ấy xử lý là thích hợp nhất.”
Hoàng thượng nghe vậy, gật đầu xem như đồng tình, Ngũ vương gia nhướng mày cười nói:
“Không biết có chuyện gì mà cần đến ta vậy?”
Nhị vương gia cũng không dài dòng mà đưa bức thư cho hắn, Ngũ vương gia từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nhìn lướt qua bức thư một lược, ánh mắt của hắn lộ ra tia nghiền ngẫm, gật gật đầu rồi chấp tay hướng hoàng thượng nói:
“Chuyện này xin cứ giao cho thần đệ, hoàng thượng cứ yên tâm, thần đệ nhất định điều tr.a rõ ràng sự việc.”
“Được, trẫm chờ kết quả điều tr.a của ngươi.”
Hoàng thượng và ba vị vương gia nói chuyện, mọi người không khỏi tò mò, thế nhưng ngay cả hai người thái hậu cũng không dám lên tiếng hỏi trước mặt nhiều người như vậy, đơn giản là vì tổ huấn ghi rõ, nữ nhân không được tham chính.
Ngay lúc mọi người đang tự mình suy đoán, ở chỗ Lý An Nhiên kinh biến xảy ra, Lý An Nhã đang thất thần ngồi một bên đột nhiên rút cây trâm trên đầu xông đến Lý An Nhiên, mọi người đang ngưng thần suy nghĩ về bức thư bí ẩn kia cho nên tất cả phản ứng chậm nửa nhịp, Thanh Y là người nhận ra đầu tiên, lớn tiếng kinh hô.
“Nương nương.”
Nàng vốn dĩ đứng phía sau Lý An Nhiên, hành động không kịp. Lý An Nhiên biến sắc mặt nhìn cây trâm Lý An Nhã đã đâm đến trước mặt mình, nàng vội vàng nghiêng đầu sang một bên tránh đi, hai tay vung lên bắt lấy cánh tay của Lý An Nha, thấy lần công kích đầu tiên không thành, Lý An Nhã mạnh mẽ đâm đến Lý An Nhiên một lần nữa, lúc này Thanh Y đã kịp giơ tay bắt lấy tay nàng ta, cùng Lý An Nhiên đẩy nàng ta ra, trong lúc giằng co cây trâm nhọn chỉ kịp đâm vào cánh tay của Lý An Nhiên sau đó cả ngươi Lý An Nhã đã bị lực đẩy của Thanh Y cùng bàn chân của Tiêu Diệp vừa kịp chạy đến đá ngã ra sau.
Vị trí của các hoàng tử rất gần vị trí của Lý An Nhiên, chỉ cách một cái bàn, Tiêu Diệp phản ứng cũng nhanh, chỉ sau Thanh Y một cái chớp mắt nên đúng lúc chạy đến, hắn năm nay vừa được chín tuổi, thân thể lại khỏe mạnh, Lý An Nhã làm sao có thể so sánh, lúc này hoàng thượng không biết làm cách nào cũng đã xuống tới, đem Lý An Nhiên ôm vào lòng, nhìn cánh nay nàng bị đâm trúng, vết thương tuy không lớn nhưng cũng đang chảy máu, ánh mắt hoàng thượng trực tiếp kết băng, hắn phẫn nộ gầm lên.
“Người đâu.”
Mấy thái giám lập tức chạy đến chế trụ Lý An Nhã, Tiêu Bình ở bên cạnh Lý An Nhiên được Lý ma ma bảo hộ trong lòng lớn tiếng khóc thét.
“Nương!”
“Thuần mẫu phi!”
Tiêu Diệp thần sắc lo lắng nhìn Lý An Nhiên, Tiêu Minh không biết từ lúc nào cũng đã chạy sang bên này, hắn vốn dĩ ngồi ở bên cạnh Tiêu Diệp, lúc Tiêu Diệp chạy đi hắn cũng nhìn thấy.
Tình hình trong phòng nhất thời rối loạn, chúng phi tần kinh sợ lùi hẳn về một phía sợ bị ngộ thương, phải một khắc sau mới tạm lắng lại, ngay cả hai thái hậu đang được hai vị vương gia che ở phía sau đều phải ôm ngực sợ hãi, không ai có thể ngờ Lý An Nhã cư nhiên dám cầm hung khí muốn giết Lý An Nhiên như thế.
Cũng may đúng lúc ba vị thái y có mặt, vết thương của Lý An Nhiên nhanh chóng được băng bó, Lý An Nhiên từ đầu đến cuối không có lên tiếng, thần sắc có chút ngơ ngác, hoàng thượng trong lòng khó chịu cùng cực, nhất là khi nhìn vào sắc mặt hơi tái của nàng, hắn không thể kềm chế lửa giận trong lòng được nữa, trước mặt nhiều người thì thế nào chứ?!
Lạnh lùng đưa mắt nhìn Lý An Nhã đang bị trấn áp một góc, giọng nói của hoàng thượng cực độ âm trầm:
“Mang xuống, ban rượu độc.”
Chúng phi tần trong điện đồng loạt run lên, hoa dung thất sắc, ai ai cũng câm như hến không dám nói lời nào, hoàng thượng thịnh nộ, ai dám đến khiêu khích, ngay lúc này, Lý An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, xin chờ đã, xin hoàng thượng cho thần thiếp được nói chuyện với nàng ta vài câu.”
Hoàng thượng nhíu mày nhìn Lý An Nhiên, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh khác thường của nàng, hắn hơi do dự một giây, nhưng Lý An Nhiên đột nhiên đưa tay âm thầm kéo kéo tay hắn, hoàng thượng thở dài một hơi, phất tay một cái, Lưu công công lập tức hiểu ý, để cho hai thái giám kéo Lý An Nhã đến, Lý An Nhiên phức tạp nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên cười mà như khóc hỏi:
“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như vậy, từ nhỏ đến lớn, ngươi hết lần này đến lần khác muốn dồn ta vào chỗ ch.ết, lúc vào cung, ngươi vẫn không chịu buông tha, ban đầu muốn nhảy hồ hãm hại ta, sau đó cấu kết với Trần Tú Linh muốn vu oan cho ta hãm hại Anh phi, tuy không có chứng cứ nhưng ta biết, ngươi cũng có phần, tuy vậy ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ trả thù ngươi, Lý An Nhiên ta tự nhận từ trước đến giờ chưa làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với ngươi, chỉ có ngươi có lỗi với ta mà thôi, ngươi nói, vì cái gì? Vì cái gì hả?”
Lý An Nhiên kích động đến phát run, hoàng thượng lập tức ôm lấy nàng, chúng phi tần nhìn thấy hành động của hắn, ánh mắt đều che dấu một tia ghen ghét, nhưng lúc này, không ai dám nói gì.
Lý An Nhã bị trói quỳ ở đó, nghe Lý An Nhiên hỏi, nàng ta đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia có chút thê lương, nhìn cực kỳ dữ tợn.
“Sự tồn tại của ngươi đã là có lỗi với ta rồi.”
Câu trả lời của nàng ta trực tiếp làm Lý An Nhiên phẫn nộ. Nàng trọng sinh năm Lý An Nhiên chín tuổi, Hứa Minh Nguyệt ch.ết năm nàng lên mười, một năm kia đối với nàng chính là một năm tràn đầy biến cố, ngày ngày phải nhẫn nhịn hai mẫu tử Lý An Nhã, nghĩ cách trấn áp chúng hạ nhân trong phủ đang chuẩn bị làm loạn vì chủ mẫu bệnh nặng sắp ch.ết, còn phải chịu đựng bộ mặt đê tiện đáng khinh của Lý Trường Kha, không chỉ vậy, đám thân thích Lý gia cũng không phải là dạng tốt lành gì.
Hỏi Lý An Nhiên nàng có hận hay không ư, đương nhiên là hận chứ, nàng căm hận, chán ghét, chối bỏ và khinh thường Lý gia, đồng thời nàng còn cảm thương và bất bình thay cho chính chủ đã ch.ết vì cái muội muội độc ác ích kỷ này, hiện tại lại nghe Lý An Nhã nói lời như vậy, sự phẫn nộ của Lý An Nhiên đã lên đến cùng cực, đột nhiên nàng cảm thấy thực bi thương, bi thương cho chính chủ, bi thương cho chính mình vì những bất công mà nàng phải gánh chịu đến từ cái gia tộc đã sinh ra thân thể này.
Lý An Nhã thấy Lý An Nhiên im lặng nhìn mình đâm đâm, nàng ta đột nhiên nhẹ giọng gọi.
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ đáng tự hào của ta, từ nhỏ ngươi đã là sự tự hào của Lý phủ, ngươi có một người mẫu thân có địa vị, ngươi xinh đẹp lại giỏi giang, mọi người đều tâng bốc ngươi vì ngươi là đích nữ, còn ta… Mẫu thân ta chỉ là một nữ nhân nhà nghèo, ta sinh ra là thứ xuất, không ai khen ngợi ta dù ta có cố gắng như thế nào, bởi vì sẽ chẳng có ai thèm nhìn đến ta khi đã có tỷ tỷ ngươi nổi bật chắn phía trước.
Mỗi khi nhà khác tổ chức yến hội, ngươi sẽ được mặc những y phục xinh đẹp nhất cùng mẫu thân ngươi vinh quang ra ngoài giao thiệp với danh nghĩa Lý phủ, những lúc đó mẫu tử ta chỉ có thể thẫn thờ ngồi ở tiểu viện hẻo lánh nhìn hiên trước lặng lẽ, không một ai bén mãn đến, những tiện nhân kia nhìn ngươi đều là ánh mắt ngưỡng mộ, ngược lại bọn chúng nhìn ta đều bằng ánh mắt kinh thường, ngươi là đích nữ cho nên ngươi có được tất cả, thậm chí ngay cả sau khi nhập cung, ngươi được làm ngũ phẩm tần còn ta chỉ là lục phẩm lương nghi chỉ vì mẫu thân ngươi là huyện chủ, ta không cam tâm, nếu không có ngươi, sẽ chẳng ai cướp mất phong quang của ta, nếu không có mẫu thân ngươi, mẫu thân ta cũng không phải khốn khổ như thế.
Nói cho ngươi biết, sự thật mẫu thân của ta mới là chủ mẫu thật sự, mẫu thân của ta và phụ thân là thanh mai trúc mã, vốn đã thành thân ở quê nhà, nhưng chỉ vì mẫu thân của ngươi là một ả tiện nhân dùng quyền lực mê hoặc phụ thân, tổ mẫu và Lý gia ham vinh hoa phú quý, mẫu thân của ta mới phải khốn khổ từ chính thê biến thành tiểu thiếp, vị trí đại tiểu thư Lý phu đáng lẽ phải là của ta, ta mới chính là đích nữ.”
Lý An Nhiên trợn mắt, ngay cả nàng cũng không biết sự thật kinh người này.
“Không thể nào, năm xưa phụ thân nói ông ấy chưa có thê tử, ngoại tổ phụ mới gã mẫu thân cho hắn, vốn dĩ không đúng như ngươi nói.”
“Ha ha… Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, hắn chỉ là muốn lợi dụng mẫu thân ngươi mà thôi.”
Lý An Nhiên máy động trong lòng, lúc này nàng đã bình tĩnh lại, làm ra vẻ khó tin.
“Nhưng mà…Chẳng lẽ phụ thân đã lừa dối mẫu thân ta.”
“Hừ!”
Lý An Nhã nhìn Lý An Nhiên bằng ánh mắt kinh thường, không chỉ Lý An Nhiên, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì thông tin bọn họ vừa nghe, ánh mắt tràn đầy châm chọc, mọi chuyện không ngờ tất cả đều bắt nguồn từ một gã nam nhân phụ bạc.
Ngay lúc này, nhị vương gia mặt lạnh đột nhiên lên tiếng.
“Hoàng huynh, nếu lời của nàng ta là thật, Lý Trường Kha người này đáng bị trừng trị, còn có bình thê của hắn ta cũng cần phải chịu tội trước vương pháp.”
“Hoàng đệ nói phải, chuyện này trẫm giao cho ngươi.”
“Thần đệ tuân chỉ.”
Hoàng thượng nhìn đến Lý An Nhiên, thấy nàng đã bình tĩnh lại đôi chút, liền ra lệnh Lưu công công đưa nàng trở lại Trường Lạc Cung, Lý An Nhã tạm thời được đình chỉ án tử, bị đưa đến lãnh cung, chờ Lý Trường Kha và Thẩm thị bị giải đến kinh thành rồi xử lý một lượt.
Thọ yến của Triệu thái hậu vì chuyện lần này mà kết thúc sớm vì Triệu thái hậu nói mệt muốn nghỉ ngơi. Hoàng thượng cùng hai vị vương gia trở lại ngự thư phòng bàn chính sự, cuối cùng ngoài ba người bọn họ và Ngô thái y thì không ai biết bức thư kia viết cái gì. Chúng phi tần rời khỏi Từ Ninh Cung với rất nhiều suy nghĩ riêng.
Rất nhanh Từ Ninh Cung trở về không khí yên tĩnh bình hòa, Triệu thái hậu ngồi trên ghế uống trà, Diệp ma ma đứng phía sau xoa bóp cho Triệu thái hậu, cuối cùng bà không kềm được lên tiếng hỏi:
“Thái hậu, lão nô… Lão nô thấy thái độ của hoàng thượng đối với Thuần phi có hơi khác thường.”
Triệu thái hậu đặc ly trà lên bàn, đưa mắt nhìn ra cửa lớn, ánh mắt đột nhiên lộ ra một tia hoài niệm cùng bi ai, giọng nói bình thản của Triệu thái hậu như một trận gió phiêu hốt bay xa.
“Tình yêu chính là thứ dễ thay đổi nhất, chỉ có quyền lực mới là trường tồn, đúng không?”
VntHoaTinhKhoi.