Chương 17: Trứng Phục Sinh
Editor: Chương này với chương sau có thơ =.=” mọi người đọc rồi thấy dở đừng ném dép ta ngar. Nếu muốn hiểu nghĩa ta khuyên mọi người nên đọc phần tiếng Anh, trong bản raw có cả Trung + Anh, nhưng hình như tiếng Trung là do tác giả dịch lại hay sao ấy, nghe thấy hơi kì kì…
Harry đem trả tất cả số sách cấm nó đã chôm trong thư viện về vị trí cũ, hi vọng việc mình làm tương đối kín đáo. Bởi vì cho dù ai phát hiện việc nó đọc số sách về Nghệ thuật Hắc ám ấy cũng tạo ra kết cục nó không muốn đối mặt.
Nó đã buông tha cho công cuộc tìm ra manh mối từ việc tạo thành Trường Sinh Linh Giá hay tìm hiểu về tử chú. Xem ra, Voldemort lại lần nữa thể hiện tri thức cùng kĩ xảo thực hiện pháp thuật hắc ám cao siêu của hắn. Từ tin tức thu lượm được trong lần nói chuyện với quyển nhật kí, việc nó nên làm nhất hiện giờ chính là học Bế quan bí thuật cho thật tốt. Nó cần biết Voldemort đang làm cái gì và ngăn chặn những lần Voldemort truyền kí ức giả vào đầu nó như lúc trước.
Đã không có Quirrell, cũng không có Norbert, năm thứ nhất của nó sẽ kết thúc một cách hoàn toàn bình thường. Vết sẹo cũng không đau – trên thực tế nó chưa từng phát đau lần nào kể từ khi trọng sinh – làm Harry cảm thấy rất không quen thuộc với loại không khí thanh bình này. Trừ bỏ lần sinh bệnh chẳng biết vì cớ gì lúc trước, còn lại thì đây chính là năm học hoà bình viên mãn đầu tiên của Harry ở trường Hogwarts.
Đương nhiên là vào thời điểm học kì kết thúc Harry sẽ không còn nghĩ như vậy nữa, bất quá hiện tại nó còn không hề hay biết về những chuyện sắp sửa phát sinh trong tương lai.
Từ sau cuộc thảo luận với Tom [Harry cho rằng cuộc nói chuyện đó chưa được tính là cãi nhau] nó liền chú ý bản thân, không còn biến mất tăm sau mỗi khoá học nữa mà thành thành thật thật hoà nhập sinh hoạt của mình với Hermione và Tom. Mới đầu Hermione còn trưng ra khuôn mặt lạnh băng với nó, nhưng nó biết cô bé luôn vụng trộm khẽ nhếch khoé môi biểu thị sự hài lòng của mình khi Harry rốt cuộc quay lại tổ ba người bọn họ. Tom vẫn chẳng nói chẳng rằng, thái độ cậu ta ngược lại rất tự nhiên, căn bản nhìn không ra Harry đã từng hò hét gì đó với cậu.
Cả học tập lẫn sinh hoạt của nó đều yên ổn. Trong trận Quidditch lần trước nhà Gryffindor đã có một chiến thắng sát nút đánh bại nhà Hufflepuff, điều này làm nhóm sư tử con hân hoan cả một thời gian dài sau đó. Tuy vậy trong lòng Harry lại rất rõ ràng, không có Tầm thủ thích hợp, cơ hội cho Gryffindor chiến thắng nhà Ravenclaw trong trận đấu chung kết là rất nhỏ.
Trong lúc đó, Bế Quan Bí Thuật của nó đang tiến triển rất nhanh, đến dịp nghỉ lễ Phục Sinh thì Harry đã có thói quen thanh không đại não trước khi đi ngủ. Quả nhiên quyết định để thầy Snape dạy nó của cụ Dumbledore đời trước là cực kì sai lầm, khi đó hai người đang là đối địch, chỉ nhìn nhau đã thấy chán chứ nói gì đến dạy và học. Trong sách có nói trạng thái lý tưởng nhất để người khác rơi vào cạm bẫy lí trí là cho hắn thấy cái mà hắn muốn thấy, không cần chống cự, chỉ cần giả tạo một ít trí nhớ, hoặc là dẫn đường cho hắn tiến đến những hồi ức khác không mấy quan trọng. Cho nên công việc hiện tại của Harry chính là đem kí ức có liên quan đến đời trước của nó nhét sâu vào trong não, sau đó đem mấy hình ảnh linh tinh vụn vặt về quá trình lên lớp hoặc đồ ăn trong đại sảnh đường nhồi vào tầng ngoài.
Bất quá kể từ khi bọn nó tiến vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị thi cuối kì thì thời gian rảnh rỗi của Harry bị thu hẹp đi đáng kể. Nếu có Hermione ở một bên ngâm nga mười hai công dụng của máu rồng hoặc luyện tập cách điều khiển đũa phép thì nó căn bản không thể tĩnh tâm để mà sửa sang lại đầu óc. Hơn nữa các Giáo sư cũng ra cả núi bài tập đồ sộ, Harry không thể không dành hết thời gian của mình vào việc cày xới cái thư viện để hoàn thành công khoá nặng nề đó.
Trước đêm Phục Sinh, đám học trò có được một ngày thời tiết sáng sủa đầu tiên trong mấy tháng qua: bầu trời tươi sáng và trong vắt, một màu xanh thiên thanh như sắc hoa lưu ly, trong không khí hiện rõ dấu hiệu mùa hè đã sắp đến.
Phần lớn học sinh trường Hogwarts đều nhận được trứng màu gia đình gửi đến. Cha mẹ Hermione gửi cho cô bé một quả trứng lớn chứa đầy các loại bánh kẹo không đường, chú Sirius thì gửi cho nó cả đống thứ thú vị: pháo sáng nổ không tiếng, nón phù thuỷ chóp nhọn biến ra cả đám chuột bạch chạy lúc nhúc, có vẻ như cái trứng màu của nó đã bị chú ấy ếm lên bùa mở rộng vô hạn. Trong bức thư gửi kèm chú còn biểu đạt rất rõ ràng tiếc nuối của mình khi Harry không thể đến căn nhà ở Quảng trường Grimmauld làm khách lần nữa – “Chú rất muốn thử cái niềm lạc thú khi chơi trò săn tìm trứng màu…”
Ở bên cạnh, Tom trưng ra khuôn mặt thờ ơ. Hermione sau một hồi chịu không nổi đã cứng rắn chia một nửa cái trứng của cô bé với cậu, Harry cũng làm theo. Tom đính chính rằng cậu ta thật sự không có để ý đến việc mình có nhận được quả trứng nào hay không, thế nhưng cả Harry lẫn Hermione đều nhất trí cho rằng cậu ta chẳng qua chỉ làm bộ không thèm mà thôi. Harry để tay lên ngực tự hỏi, một cậu học trò giống nó trước kia chưa từng mong nhận được món quà nào cả, nay lại có người nhớ thương cậu quan tâm cậu thì bất luận có nhận được cái gì cũng đều cao hứng.
Còn về phần chú Sirius có tặng thêm cho nó một con thỏ đồ chơi lông xù trắng muốt – khi Harry mở cái gói đó ra đã gây ra một vụ náo động nho nhỏ – thì thôi quên đi vậy. Con thỏ trắng lông xù kia vừa mới được Harry sờ một cái xong đã bị hàng loạt cánh tay nữ sinh nhà Gryffindor giành nhau mà ôm ôm bế bế, làm cho Harry ra cả một thân mồ hôi lạnh. Cuối cùng phần thắng đương nhiên thuộc về Hermione, phần mấy nữ sinh kia thì hối hận gần ch.ết, ai kêu bọn họ bình thường không chơi thân với Harry Potter làm chi…
Hermione đối với con thỏ nhỏ là yêu thích không buông tay, cho nên cô nàng rất hào phóng tặng cho nó một cái ôm nhiệt liệt. Dù thế chẳng có cách nào mang theo con thỏ đi đến thư viện, cho nên Hermione ngấu nghiến mấy miếng điểm tâm rồi trước ánh mắt ghen tị của đám nữ sinh kia ngang nhiên ôm con thỏ về phòng ngủ của mình trên tháp Gryffindor.
Thế giới rốt cuộc đã an tĩnh. Harry tự biết nếu nhóm nữ sinh kia chuyện bé xé ra to nó cũng chẳng làm gì được. Mai mốt viết thư cho chú Sirius phải dặn dò kĩ lưỡng để chú đừng có gửi mấy thứ dễ thương khả ái gì đó nữa. Harry ngồi xuống, dọn dẹp bớt cái đống giấy bao đang bày bừa trên bàn ăn qua một bên thì phát hiện vẫn còn một gói nhỏ chưa được bóc.
Lại là một món quà không có kí tên.
Harry nhất thời có dự cảm chẳng lành, nó quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cảm tạ chú Sirius mà mọi người vẫn đang thảo luận về con thỏ đồ chơi kia, thế là nó nhét cái gói vào trong túi áo, dốc sạch ly nước chanh rồi vơ lấy hai miếng bánh mì nướng. “Gặp lại cậu với Hermione ở thư viện nhé.” Sau khi quăng cho Tom một câu lầm bầm không rõ nó sải bước ra khỏi đại sảnh đường, hiện tại nó cần một địa phương thanh tĩnh không có người lui tới.
Xuyên qua mấy dãy hành lang phức tạp của Hogwarts, lại băng qua hai bức tượng thú bằng đá, Harry cuối cùng dừng lại trước một bức tường trơn nhẵn bóng.
Tôi cần một địa phương không người nào biết đến… Tôi cần một địa phương không người nào biết đến… Tôi cần một địa phương không người nào biết đến…
Lẩm nhẩm trong đầu vài lần, sau đó một cánh cửa thình lình xuất hiện, Harry khẽ lắc người bước vào. Nó vốn không nhất thiết phải phiền phức đến như vậy, nhưng rất có khả năng cái gói kia là do Voldemort gửi đến cho nó, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Bên trong là một căn phòng to lớn và trống trải, trên trần là chiếc đèn treo khổng lồ gắn đầy những ngọn nến sáng rực một mảnh. Căn phòng không có cửa sổ, bốn phía đều là bức tường thẳng tắp xám xịt, kết hợp với ánh sáng của nến tạo nên một không khí đặc trưng rất riêng. Harry sau khi xác định nó đã đóng cửa cẩn thận mới lôi cái gói quá ra khỏi túi.
Bên trong lớp giấy da là một chiếc hộp, khi ánh mắt liếc đến lớp hoa văn điêu khắc thô ráp trên bề mặt gỗ trắc thì Harry biết ngay lập tức: quả nhiên là hắn! Voldemort đưa cho nó cái gì trong ngày lễ Phục Sinh này chứ? Chẳng lẽ là trứng màu? Harry hoang mang nghĩ thầm trong lòng.
Kết quả… bên trong quả nhiên có một vật thể hình trứng.
Cả quả trứng thuần một màu đen thui, bề mặt cũng chẳng có hoa văn hoạ tiết gì cả, kích thước lại nhỏ hơn rất nhiều so với những quả trứng bình thường khác, chắc chỉ cỡ một đầu đạn. Giơ nó lên ngang tầm mắt mình mà săm soi, Harry phát hiện một đường rãnh rất nhỏ chạy dọc theo bên sườn quả trứng. Khi thọt móng tay mình vào cái rãnh nó không ngờ quả trứng lại có thể dễ dàng mở ra đến như thế, cho nên lúc một cái đầu rắn tí ti chui ra từ trong lòng quả trứng, Harry run tay quăng luôn cả quả trứng ra ngoài.
Một con rắn đen tuyền chậm rãi bay lên từ lòng quả trứng, thân thể nó gần như trong suốt, lúc này Harry mới phát hiện đó không phải một rắn thật sự mà chỉ là một bùa biến hình tương đối lợi hại. Con rắn mở miệng và Harry thậm chí nhìn thấy được mấy cái răng nanh be bé đang lập loè dưới ánh nến:
“Lạnh lùng thờ ơ [Cast a cold eye,]
Mặc sinh, mặc tử [On life, on death]
Kỵ sĩ, tiến lên! [Horseman, pass by!]”
…… Đây là cái gì
Harry trợn mắt há mồm nhìn con rắn nhỏ biến mất trong không khí. Nếu vừa rồi không phải cái tai đang chơi khăm nó thì chính là nó vừa được nghe một con rắn đọc thơ diễn cảm? Cái này cũng có khả năng sao?
Harry đứng như trời trồng mất một lúc lâu mới sực tỉnh, sau đó nó vội vàng chạy đi nhặt lại hai nửa quả trứng. Lật qua lật lại một hồi, Harry xác định lại trên bề mặt quả trứng không hề có một chút hoa văn hay câu chữ nào… Voldemort không phải là quá rảnh rỗi nên mới gửi cái trứng này đến cho nó chơi đấy chứ?
Harry vẫn chưa cam lòng từ bỏ ý định mà lắc lắc gõ gõ quả trứng, thế nhưng một chút manh mối gì cũng tìm không ra. Cuối cùng nó còn thử dùng xà ngữ nói câu “Mở ra!” với quả trứng, vậy mà vẫn không ngăn được bộ dạng ngốc nghếch của một kẻ đang cố gắng nói chuyện với một quả trứng vô tri. Ấy vậy mà có một tờ giấy cũng làm từ khói bỗng nhiên xuất hiện từ trong quả trứng, trôi lơ lửng cách chóp mũi nó không quá một tấc Anh…
Harry trừng mắt mà nhìn tờ giấy kia – thoạt nhìn rất giống loại giấy trong quyển nhật kí nọ – vẫn cái loại nét chữ cứng cáp mà hoa lệ: “Thoạt nhìn thì hình như ngươi không hứng thú mấy với món quà lần này của ta nhỉ, lần sau ta sẽ cố gắng khắc phục. Nó chính là một chiếc Khoá cảng tính khí thất thường, khi nó chịu hoạt động thì hoan nghênh ngươi đến tìm ta.”
Tờ giấy hoàn thành xong sứ mạng liền biến mất. Harry nhíu mày, Voldemort hình như không thèm quan tâm nó đồng ý hay phản đối, dù sao thì nó phản đối cũng đâu có tác dụng… Bất quá lá gan của Voldemort cũng thật lớn đi, hắn ta không sợ bị lộ thân phận sao? Hắn không sợ nó đem hết thảy bí mật đều công bố ra ngoài hay đơn giản là kể hết mọi chuyện cho cụ Dumbledore sao?
Harry nghĩ đến phản ứng của Bộ Pháp Thuật lúc trước, lại không kìm được lòng cũng nhớ đến khả năng ứng đối linh hoạt của cụ Dumbledore, thì ảo não phát hiện nó thực tế chẳng nên nói kế hoạch cho bất kì ai cả. Cái loại cảm giác làm một con cờ mặc kẻ khác bày binh bố trận thật là khó chịu, nó oán hận ghép hai mảnh vỏ trứng lại rồi nhét cái vật tròn tròn ấy vào sâu trong túi tiền.
Còn có một khả năng khác, đó là Voldemort muốn dụ nó ra khỏi trường Hogwarts để mà dễ dàng thanh toán tư thù. Vừa đi vừa suy nghĩ, Harry không để ý mình đã ly khai Phòng Cần thiết từ lúc nào. Nếu vậy hắn đâu cần nhọc lòng phiền sức đến như vậy, khoảng thời gian nó đến làm khách ở Quảng trường Grimmauld không phải là cơ hội trùng trùng sao? Không đúng, nếu nói thế thì cả mười năm nó ở nhà dì dượng mình mới là thời cơ tốt nhất…
Voldemort đến bây giờ vẫn chưa chịu động thủ, hắn đang chờ cái gì? Harry cách lớp áo chùng sờ sờ quả trứng trong túi, trong đầu quyết định sẽ làm một việc mà chính nó cũng cảm thấy là rồ dại. Nó sẽ đi, chờ đến lúc quả trứng này nóng lên hoặc là có những dấu hiệu khác, nó sẽ đến chỗ Voldemort xem xem hắn rốt cuộc đang trù tính cái gì.
Khi Harry chạy đến thư viện thì Tom và Hermione đều đã có mặt. Hermione không hỏi nó vừa đi đâu về, trên thực tế thì Harry cảm thấy tâm tư cô nàng hình như chưa từng rời khỏi con thỏ bông lông xù trong phòng ngủ kí túc xá. Tom có vẻ cũng chung suy nghĩ với nó, mặc dù cậu chàng chưa mở miệng nói lời nào.
Trong ngày hôm ấy hiệu suất học tập của cả bọn cực kì xuống thấp: Hermione luôn theo bản năng vẽ mấy vòng tròn trên tấm da dê của cô nàng, để rồi sau khi phát hiện lại phiền táo bôi bôi xoá xoá; Harry lại đặt tâm tư mình lên quả trứng còn nằm trong túi tiền dưới lớp áo chùng, suy nghĩ lơ mơ về địa điểm bên kia của cái Khoá cảng cùng mấy thứ nên chuẩn bị phòng thân; Tom lại thường xuyên nhìn ra cửa sổ mà ngẩn người, giống như trên bầu trời có một con Đản Bạch Nhãn châu Úc tuỳ thời có thể bay đi mất. [Đản Bạch Nhãn là một loại rồng lửa sinh trưởng ở New Zealand, có thể tham kiến thêm trong quyển
Động vật thần kì ở nơi nào
]
Đến thời gian bữa tối, tổ ba người cùng nhau rời khỏi thư viện. Vừa qua khỏi khúc quẹo thứ nhất, khi Harry còn chưa định thần được là chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe được thanh âm kinh ngạc của Hermione: “Giáo sư Dumbledore!”
Harry ngẩng đầu, phát hiện thầy hiệu trưởng đang nhìn tụi nó mà tủm tỉm cười, thầy ấy có vẻ đang muốn đến thư viện: “Tiểu thư Granger, hình như trò đang nghĩ là ta không nên đến nơi này, đúng không?”
Gương mặt Hermione đỏ ửng lên: “Không… con chỉ là kinh ngạc…” Cô nàng lắp bắp.
Thoạt nhìn cụ Dumbledore chỉ là thuận miệng chêm một câu vui đùa, ánh mắt xanh lam của cụ đảo qua Hermione rồi rơi xuống trên người Tom: “Thầy chú ý thấy rằng mấy trò thường xuyên xuất hiện cùng nhau, chăm học tập là một đức tính tốt.” Sau đó cụ chuyển hướng sang Harry: “Đúng không, Harry? Sáng nay thầy thấy trò như một trận gió lốc thổi qua trước cửa văn phòng, may mắn là thầy vừa mới bước vào cửa, không là trò đã đụng trúng cái mũi của thầy rồi…”
“Ơ…” Harry ấp úng, buổi sáng? Đó không phải là thời điểm nó chạy như bay đến Phòng Cần Thiết đó sao? Đến lúc này bộ não của nó mới nhớ đến chuyện văn phòng hiệu trưởng nằm cùng một tầng lầu với Phòng Cần Thiết, vậy buối sáng nó ắt hẳn là bị thầy Dumbledore tia được rồi. Vừa cẩn thận ngẫm lại xem mình có biệu hiện ra bất kì cảm xúc khác thường nào lúc đó không, nó vừa vận dụng đầu óc nhanh chóng kiếm ra một câu trả lời thích hợp: “Con chạy sai tầng lầu a, lúc đó con đang vội đến thư viện…”
Nó nghênh chiến với ánh nhìn cụ hiệu trưởng, cố gắng điều khiển bản thân hướng về cảm giác ảo não, đồng thời nhớ lại những kí ức khi lạc đường trong Hogwarts. Trong đầu nó xen vào một chút ý vị dò hỏi, tâm Harry nhất thời trầm xuống.
“A ha, chúng ta đều có lúc gặp phải những chuyện như vậy.” Cụ Dumbledore thoạt nhìn rất cao hứng, nói xong cụ đưa tay chỉ phía Đại sảnh đường: “Các trò sao còn chưa đi ăn tối thế? Ta nghe nói tối nay có món thịt sơn dương đặc biệt mỹ vị đấy nhé!”
“Vậy thầy thì sao ạ, thưa Giáo sư?” Harry nhịn không được mà vụt miệng hỏi, đồng thời cụ Dumbledore cũng chăm chú đánh giá nó sau cặp kiếng nửa vầng trăng, khoé miệng lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt: “Trò muốn biết sao, Harry? Trò nên biết là làm hiệu trưởng cũng phải có một chút đặc quyền nho nhỏ đấy.”
Ba đứa cáo từ cụ Dumbledore xong vội càng chạy về phía Đại sảnh đường. Cùng một vị pháp sư nổi tiếng tiếp xúc khiến Hermione hưng phấn thật lâu. Tom vẫn như cũ nhìn không ra biểu tình gì, còn Harry lại không biết nó là đang cao hứng hay thương tâm. Nó biết nó không bị lộ tẩy, nhưng nó không biết nguyên nhân là do nó đã vận dụng Bế Quan Bí Thuật đúng cách hay là do cụ Dumbledore hoàn toàn không ngờ được nó đã học xong Bế Quan Bí Thuật nữa. Đến bây giờ Bế Quan Bí Thuật nó học mới có công dụng, thế nhưng cái công dụng này làm nó không vui chút nào.