Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
Đến tháng mười, thời tiết trở nên âm u lạnh lẽo hơn, khắp nơi đều là sương mù ẩm ướt. Mấy bồn hoa lầy lội bùn sình, lâu lâu lại nghe thấy tiếng rống của thầy Flitch mỗi lần có người làm dây bùn lên trước cửa Đại sảnh đường. Phu nhân Pomfrey trong vai trò y tá trường cũng bắt đầu bận rộn không kém bởi có rất nhiều người bị cảm, những người đã uống thuốc ai cũng có hai cột khói bốc lên cao cao từ hai lỗ tai, thật chẳng khác gì đoàn tàu tốc hành Hogwarts.
Wood vẫn kiên cường gia tăng các đợt tập luyện cho đội Gryffindor bất chấp thời tiết khiến cho chúng thành viên than khổ không ngừng. Đối với Harry mà nói, luyện tập Quidditch trong thời tiết khốc liệt thế này cũng không hẳn là một điều đau khổ, bởi vì cũng chỉ có những lúc như thế nó mới có thể không cần kiêng nể gì mà tập trung ánh nhìn của mình vào một điểm đen nho nhỏ trên khán đài – hình ảnh Tom đang che dù. Khi đó sẽ không có ai biết nó đang làm cái gì, bởi nhiệm vụ của Tầm thủ không phải là luôn bay cao hơn những thành viên khác để tìm kiếm trái Snitch sao?
Trên thực tế nó đã cố gắng tránh việc tiếp xúc lâu với Tom. Mỗi lần tụi nó nói chuyện, Harry luôn là người dời tầm mắt đi trước; những lần cả đám cần lên thư viện học nhóm nó cũng viện cớ để tránh đi cùng Tom và Hermione. May mắn là còn có mấy đợt huấn luyện Quidditch, ít nhất là thứ ba mỗi tuần nó cũng có lý do chính đáng để không phải lên thư viện. Tuy vậy, cứ mỗi lần đáp chổi xuống mặt đất là y như rằng nó phát hiện thân ảnh của Tom đã biến mất một cách rất đúng giờ.
Chuyện này đã từng khiến nó kích động một trận, cứ tưởng là Tom cũng hiểu được nỗi lòng của nó chút ít, nhưng đến lần nói chuyện sau giữa hai người thì ánh mắt cậu ta vẫn bình tĩnh thản nhiên, chẳng có gì khác biệt với mọi lần nói chuyện trước đây cả, làm cho Harry cảm thấy đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình.
Cũng còn may là bên phía giáo sư Rold nó dễ dàng che dấu hơn, dù sao thì mỗi tuần hai người tiếp xúc với nhau không quá một buổi chiều, Harry chỉ cần làm tốt công việc nó được giao rồi thì thời gian qua cũng nhanh thôi. Hơn nữa, y chang những gì thầy ấy đã nhắc trước, những buổi bổ túc tốn sức lực cực kì, cho nên cứ đến tối thứ bảy là Harry lại ngủ ngon nhất. Đây cũng là một chuyện tốt, bởi nó giúp Harry quên đi hết những phiền muộn trong lòng.
Mãi đến khi ngày lễ Halloween tiến tới Harry mới nhận ra một sự khác biệt lớn: nó không nghe thấy tiếng thì thầm của Xà quái nữa. Dù sao thì đối với điều này Harry có thể lý giải: đầu sỏ gây nên mọi chuyện là quyển nhật kí – thứ hiện tại đang bị nhét dưới gầm giường của nó trong phòng ngủ nam sinh trên tháp Gryffindor. Mà nhắc đến chuyện này mới nhớ, nó quên béng mất Voldemort và mấy cái Trường Sinh Linh Giá của hắn lâu quá rồi!
Thôi kệ… dù sao thì bây giờ cho dù Voldemort muốn làm gì chăng nữa nó cũng chưa đủ thực lực để ngăn cản… hơn nữa dựa theo những cảnh tượng nó bất giác thấy được thì có vẻ như hắn cũng chưa có kế hoạch cụ thể gì. Voldemort đã trở lại, nói thế nào thì việc đầu tiên làm cũng là tìm kẻ thù lớn nhất của hắn mà báo thù chứ [Harry tạm thời tự nhận nó là người có tư cách làm kẻ thù lớn nhất của Voldemort], thế nhưng hắn lại chẳng ra tay động thủ! Hơn nữa, nó nghe rõ hắn đã nói loại chuyện này sẽ tự mình đi làm, vậy vì cái gì mà đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh nào thế?
Thật sự là chẳng hiểu… Harry lại một lần nữa phát hiện ra rằng mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề này nó đều cảm thấy phí công vô lực, cho nên nó quyết định đặt toàn bộ tâm tư của mình lên việc học. Tốn nhiều tinh lực nhất đương nhiên là mấy buổi bổ túc của Giáo sư Rold, giờ thì nó đã có thể nắm vững bùa Tan ảo ảnh, và có thể tiếp cận con thú tàng hình trong vòng bán kính khoảng một trăm thước Anh mà không bị nó phát hiện. Harry không hài lòng lắm với kết quả này, nhưng giáo sư Rold thì nói là nó đã tiến bộ rất tốt.
Hermione đặc biệt hâm mộ Harry, sau khi biết nội dung chương trình học của nó thì liền chuyển sang ghen tị: “Thú tàng hình!” Cô bé kích động nói: “Tin tớ đi, có thể lông tóc vô thương bắt giữ một con thú tàng hình thì cả cái lịch sử pháp thuật này không quá vài người làm được.”
Trong thư, chú Sirius cũng tỏ vẻ đồng ý duy trì việc này, theo những gì chú ấy viết thì là tụi nó cực kì may mắn, gặp phải một pháp sư thực lực hùng mạnh làm thầy giáo. Chú còn giải thích với Harry rằng “gần đây có nhiều chuyện phát sinh” nên chưa thể đến thăm nó được.
Harry đọc đến đấy mới chợt nhớ ra: chú Sirius đúng là có dặn sẽ lén đến thăm nó. Mặc dù vậy chú ấy không đến cũng tốt, hiện tại nó đang phiền não khá nhiều thứ cho nên cũng không muốn chú ấy nhìn ra.
Lại một mùa Quidditch mới bắt đầu. Harry là Tầm thủ mới của đội Gryffindor, ngoại trừ mấy thành viên trong đội cùng với Tom và Hermione ra thì thực lực của nó vẫn còn được giấu kín. Đây là trận đấu đầu tiên của nó, đối đầu với đội Slytherin, cho nên hi vọng gửi gắm của cả nhà Gryffindor vào nó rất là cao.
Có vẻ như Lucius Malfoy vẫn vui vẻ tài trợ cho đội Slytherin mỗi người một cây chổi Nimbus 2001 sáng loáng khiến người ta nhìn mà phát thèm. Draco Malfoy là tầm thủ đội Slytherin, không khiêu khích hoặc khiến người khác chán ghét như lúc trước, cũng không cố ý tiếp cận nó như năm ngoái nữa, hiện tại Harry cảm thấy trong đôi mắt máu xám kia mỗi lần nhìn nó đều tràn ngập thận trọng và nghi ngờ, những lúc nó ở gần Tom và Hermione thì lại càng đặc biệt rõ ràng.
Nó thật sự không biết thứ gì có thể khiến cho Malfoy thay đổi đến vậy. Nhưng nó cũng không rảnh rang mà ngồi nghiên cứu thái độ khác thường của Malfoy, tự nó đã có cả một sọt lo lắng rồi.
Cái hôm trận đấu diễn ra, trời vô cùng oi bức và ẩm ướt. Cả bầu trời xám xịt nặng nề, lâu lâu còn nghe thấy một vài tiếng sấm. Trước khi Harry vào phòng thay đồ, Tom và Hermione đã chạy đến chúc nó may mắn. Chuyện này chỉ khiến cho tâm tình Harry vui vẻ trong chốc lát, bởi khi vừa đặt chân vào phòng nó đã thấy mấy thành viên nữ trong đội nhoài cả người ra ngoài cửa sổ chỉ để ngắm Tom thì tâm trạng nó lập tức không khác bầu trời bên ngoài là bao.
Tuy rằng lần này Harry với Draco Malfoy cũng không gây sự quá trớn nhau lần nào – tụi nó thậm chí còn chào hỏi nhau đàng hoàng vào đầu năm học, nhưng hai nhà Gryffindor và Slytherin vĩnh viễn vẫn đối đầu nhau, anh Wood lúc ủng hộ sĩ khí đội nhà đã nhắc nhở cả đám bắt buộc phải thắng rồi. “Trông cậy vào em đó, Harry!” Câu cuối cùng anh ấy nói là vậy.
Lúc cả đội ra sân thi đấu, ngoại trừ tiếng la ó phô trương từ phía nhà Slytherin, cả ba nhà còn lại đều cùng nhau hoan hô ủng hộ. Đội Slytherin đã bảy năm liên tiếp giành được cúp Quidditch, cả hai nhà Ravenclaw và Hufflepuff đều hi vọng lần này bọn họ sẽ bị đánh bại. Trọng tài chính là bà Hooch, và khi bà yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau, Harry có thể thấy rõ gân xanh đang nổi lên ở cả tay anh Wood lẫn Flint.
Tiếng còi vang lên, cả hai đội lập tức vọt lên trời. Harry bay hẳn lên thật cao, còn Malfoy thì bay lòng vòng ngay dưới chân, sẵn sàng chú ý nhất cử nhất động của nó. Harry nheo mắt nhìn khắp bốn phía tìm kiếm trái Golden Snitch. Xa xa vang lên tiếng cổ vũ từ đám đông nhà Gryffindor, nó bỗng có một chủ ý. Nếu tụi nó giành chiến thắng, giữa những tiếng reo hò hân hoan và cảm xúc chiến thắng thế kia, kế hoạch của nó có lẽ sẽ dễ thành công hơn…
Harry xoay vòng vòng trên không trung, cố gắng tìm kiếm tung tích cái ánh vàng nhỏ nhoi ấy. Draco Malfoy chắc cũng chưa thấy gì, cả Harry lẫn cậu ta đều đang quay ngang quay ngửa khắp sân. Phía bên dưới, hai đội Gryffindor và Slytherin cũng đấu đến 20:60 rồi, chổi bên đội Slytherin nhanh hơn đội của nó nhiều lắm, bây giờ nhìn xuống quả thật chỉ có thể thấy được mấy cái bóng xanh lá mờ mờ.
Trời bắt đầu mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Harry làm cho mắt kính của nó trở thành một mảnh mơ hồ. Harry đã hoàn toàn không thể quan sát trận đấu được nữa, nó chỉ có thể thông qua những bình luận của Jordan mà phán đoán tiến độ trên sân. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đội Slytherin đã quăng thêm được ba trái Quaffle qua vòng rồi. Như vậy không được! Nó phải nhanh lên, bằng không sẽ thất bại mất… Không có trái Bludger điên kia quấy rối, nó phải dễ dàng tìm được trái Snitch mới đúng.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió, một thứ gì đó hình cầu bay vút qua mặt nó. Harry hoảng sợ, nhưng rồi nó nhận ra trái Bludger đó không phải hướng nó mà đến. Vừa mới thở ra một hơi xong thì nó nhận ra một ánh vàng nhỏ xíu ngay phía sau trái cầu đen, thế là nó vội vàng thúc chổi đuổi theo. Truy thủ đội Slytherin bay tới đúng lúc thấy Harry đang rượt theo trái Bludger, ngẩn người mất một lúc mới nhận ra trái Snitch.
Draco Malfoy đang ở nửa sân bên kia, cho dù nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của đồng đội mà chạy tới ngay lập tức thì cũng không thể vượt qua Harry được. Harry cách trái Snitch càng ngày càng gần, nó dùng sức vươn tay, đã sắp chạm đến rồi…
Đột nhiên sau đầu truyền đến tiếng xé gió, Harry không chút nghĩ ngợi mà rướn người chộp lấy, sau đó cúi người cuộn mình lại, dùng một bàn tay khác nắm chặt lấy cán chổi, cả người treo lơ lửng trên không trung. Đám người bên dưới phát ra tiếng kinh hô, mọi người đã đứng hết cả lên. “Bắt được rồi!” Nó nở một nụ cười không rõ lý do: “Tôi bắt được trái Snitch rồi!”
Nhóm Gryffindor sôi trào. Đội Gryffindor đang bị thua đến bảy mươi điểm, nhưng Harry đã bắt được trái Snitch. Hành vi phạm quy của đội Slytherin quá lộ liễu: Truy thủ bên đó đã giựt cây gậy Tấn thủ ý đồ đánh vào sau gáy Harry khi mà nó đang đuổi theo trái Snitch, gần một nửa khán giả đều thấy được, cho nên đối với việc Harry có thể thành công bắt được trái Snitch đồng thời tránh thoát đòn chí tử hồi nãy mọi người đều chân thành thán phục.
Harry vừa mới đặt chân xuống mặt đất đã bị mấy thành viên khác trong đội ôm đến nghẹt thở. “Làm tốt lắm, Harry!” Fred nói: “Vừa rồi anh rất sợ em bị đánh trúng… Tụi anh hẳn là nên đoán trước chuyện này mới phải!” Còn anh Wood thì đã quá kích động đến lắp ba lắp bắp: “Tốt… thật là quá… quả nhiên không nhìn nhầm…” Alicia Spinnet ôm chầm lấy nó, khiến cho Harry thiếu chút nữa đã chết vì hít thở không thông.
Càng ngày càng có nhiều người từ trên khán đài chạy xuống gia nhập vào đội quân chúc mừng. Harry nhận thấy Hermione đang cố chen vào giữa đám đông để đến gần nó mà không được nên cô bé chỉ có thể giơ tay lên vẫy, còn người bên cạnh cô thì đang mỉm cười. Nó cảm giác lòng mình nóng lên, liền vội vàng lách người ra bên ngoài. Dọc theo đường đi có rất nhiều người chạy đến bắt tay, ôm chầm lấy hay nói nói gì đó với nó, nhưng Harry hoàn toàn không chú ý đến. Trong khi mắt kính nó còn đang mơ mơ hồ hồ, chân nó lại dẫm lên một vũng bùn nhỏ, may mắn là xung quanh có rất nhiều người chen chúc nhau muốn bắt tay với nó mới giúp cho Harry giữ được thăng bằng không ụp mặt xuống đất.
Vất vả lắm nó mới chen ra ngoài được. “Đại anh hùng của Gryffindor, huh?” Tom vẫn dùng điệu cười khúc khích thường ngày của mình mà nói, tay lại chụp lấy gọng mắt kính của Harry: “Chẳng lẽ cậu không biết làm bùa chống nước cho mắt kính trước khi thi đấu sao?” Trả lại cho Harry cái gọng mắt kính đã được làm phép, cậu ta mới chú ý đến lớp áo chùng ướt đẫm dính sát lấy người cậu bạn, lúc này vẫn đang nhỏ vài giọt nước, không nhịn được mà nhíu nhíu mày: “Còn có đống quần áo này của cậu nữa…”
Cậu ta thấy nó suýt ngã hồi nãy sao? Hermione không thấy đâu, chắc lúc nó đang chen ra thì cô nàng đã đợi không nổi mà chen vào rồi. Harry nhìn Tom vừa rút đũa phép ra còn đang định làm phép lên cái áo chùng ướt nhép của nó thì dứt khoát cầm lấy bàn tay đang nắm đũa phép của cậu ta kéo đi một mạch.
“Cậu làm sao vậy?” Sau khi bị Harry kéo đi ba tầng lầu và chạy qua hai hành lang, Tom rốt cuộc nhịn không nổi mà đặt câu hỏi. Đây đâu phải đường về tháp Gryffindor…
Harry đánh giá xung quanh: bốn phía yên ắng, cả con đường ngay cả một con ma cũng không thấy bóng dáng. Có vẻ như tất cả mọi người trong toà thành còn đang ở ngoài sân Quidditch… nó mở đại cánh cửa một phòng học trống, đẩy Tom vào trong, khoá cửa, sau đó tựa lưng vào cửa mà thở.
“… Cậu có chuyện muốn nói với tớ à?” Tom kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt lại trượt xuống dưới chân Harry, nơi đã tích một vũng nước kha khá. Hắn xắn tay áo, chuẩn bị hong khô áo chùng cho Harry: “Trước tiên phải làm khô quần áo cái đã, bộ cậu không thấy khó chịu à? Chống nước…”
Không đợi cậu ta đọc cho xong bùa chú, Harry lại lần nữa bắt được tay Tom. Tom lúc này đã thật sự ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm đến ánh mắt Harry nhìn hắn. Trong đôi mắt xanh biếc kia là cảm xúc cuồn cuộn mà hắn nhìn không thấu, từ trước tới giờ chưa có ai dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn cả. Phần lớn mọi người đều nhìn hắn với vẻ thất kinh hoặc sợ hãi, còn có hoài nghi và không tín nhiệm, chưa một ai với ánh mắt như vậy, khiến hắn cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo của mình đã bắt đầu có một chút ấm áp, hình như còn nghe được cả tiếng tim đập. Hắn chưa bao giờ có cái loại cảm giác như thế, giống như là… Chết tiệt! Rủa mạnh trong lòng một câu, không cần nhìn hắn như vậy, bởi nó sẽ sinh ra những ảo tưởng hắn không nên có.
Nhưng Harry vẫn cầm lấy tay hắn, hơn nữa đứng càng ngày càng gần. Tầm mắt tương giao, nghe được cả tiếng hô hấp của đối phương. Tom lùi ra sau một bước, bởi Harry đứng quả thật quá gần hắn rồi, hơn nữa biểu tình trên mặt cũng… nói như thế nào nhỉ, giống như đã hạ quyết tâm phải làm cho được một việc gì đó. “Trên mặt tớ có cái gì à?” Cuối cùng nhịn không được nữa, hắn mở miệng. Bầu không khí sao có cái gì đó là lạ? Tuy nhiên lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy hối hận, nghe như cái phương pháp nói lảng sang chuyện khác rách nát nhất.
Harry nhìn vào đôi mắt đen thật gần kia, nơi đó có thứ gì đó vụt qua thật nhanh, nó chưa kịp nắm bắt. Nhưng có thứ không thể nghi ngờ, chính là không có sự chán ghét, hình như còn thêm chút chờ mong? Hay là kích động? Chậc, coi như xong đi, bây giờ nó đã không còn biết mình đang nghĩ gì nữa rồi, chỉ còn một giọng nói cứ thôi thúc trong đầu nó: phải hành động đi…
Tom cao hơn nó. Harry hơi kiễng chân, dùng bàn tay còn rảnh của nó mà khẽ ấn lên gáy, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của người đối diện, cứ thế nhắm mắt lại, chạm môi mình lên. Ngay trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, con dã thú trong lòng nó ngẩng phắt đầu dậy, ngửa cổ lên trời thét một hơi dài thoả mãn…