Chương 4: Lừa đảo hay sự tự tin?

Đồng hồ đánh thức tôi dậy lúc bảy giờ sáng. Trời đã tờ mờ tỏ. Tôi lao nhanh vào phòng tắm rửa, và chọn một bộ váy ưng ý nhất. Tôi vốn không biết trang điểm, nên chỉ tô một chút son hồng cho tươi tắn. Nhìn ngắm một lúc trong gương, tôi thấy mình giống như búp bê barbie được trưng bày trên các cửa tiệm lộng kính. Lúc tôi đến nhà ăn thì Lance và Nelson đã ở sẵn đó. Nelson mặc một cái áo sơ-mi trắng, đi giày đen bít mũi. Tôi vốn thích đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nên với tôi, Nelson trông giống như một người mẫu nam với số đo thân hình cực chuẩn. 


- Tâm, hôm nay cô đẹp lắm – Lance ngắm nhìn tôi một cách chăm chú. 


- Cám ơn – Tôi nói và chẳng buồn nhìn Lance. So với Nelson, trông Lance thật kịch cỡm, cho dù anh ta có ăn mặc sang trọng đến mức nào đi nữa. Thực ra tôi không ghét anh ta bởi vì anh ta xấu. Bạn bè tôi không có mấy người đẹp. Nhưng điều tôi không thích ở Lance là anh ta quá khoe khoang và ích kỉ. Tôi đã từng nhìn thấy Lance giấu tiền boa của khách mặc dù anh ta cần phải chia đều với bồi bàn. Lance cho rằng anh ta có quyền làm vậy vì anh ta đã làm ở đây lâu năm. Và có một điều tôi ghét hơn ở Lance là vì anh ta đeo bám tôi mọi lúc mọi nơi. Lance giống như một cái u nhọt mà tôi chỉ muốn nhổ đi ngay lập tức. Anh ta thường nói với giọng cao ngạo rằng tôi sẽ yêu anh ta, không sớm thì muộn bởi vì tôi là người châu á và con gái châu á rất tham tiền. Thậm chí anh ta thể hiện tình yêu đối với tôi bằng cách la hét trong bếp “Anh yêu em, Tâm”. Những ấn tượng tốt còn sót lại từ ngày đầu gặp của tôi đối với anh ta bỗng nhiên tan biến hết, chỉ còn lại một sự chán ghét đến cùng cực. 


Bình minh đã lấp ló sau những hàng thông xanh. Những tia nắng đầu tiên đang rọi sáng cả vùng núi. Những dãy núi chuyển dần từ màu đỏ sang màu vàng sóng sánh trông rất thích mắt. Tôi có cảm giác như đang đứng trước một mỏ vàng của thiên nhiên. Bầu trời giống như một bữa tiệc đủ màu sắc, có màu vàng cam của ánh mặt trời, màu xanh trong biên biếc và màu trắng của những đám mây trôi lững lờ, tất cả tạo nên một bức tranh đa sắc đẹp đến kì lạ. 


- Chúng ta đi được chưa? 
Tôi cố tình hỏi Nelson nhưng Lance đã nhanh chóng trả lời. 


Nelson không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn tôi cười. Tôi nghĩ mình hình như đã trông chờ ở anh ta một lời khen. Có một điều thật kì lạ là phụ nữ thường rất thích được những người đàn ông đẹp trai khen ngợi, cho dù có thể cô ấy không có tình cảm gì với người đàn ông ấy. 


available on google playdownload on app store


- Chúng ta đi đâu đây? – Tôi hỏi 
- Cứ đi theo chúng tôi rồi biết. – Nelson trả lời. 
Nơi chúng tôi đến là một nơi bán xe ôtô. 
- Chúng ta tới đây làm gì? – Tôi ngạc nhiên 


- Cứ làm theo những gì tôi bảo. Lance, anh chờ ở đây nhé. Còn Tâm, nhớ lời tôi nè. Chúng ta sẽ đi vào đó mua xe. 
- Mua xe? 
- Đúng vậy. Thực ra chúng ta không mua xe mà chỉ thử xe. Nghe tôi nói này, cô hãy tỏ ra là một người giàu có, cư xử đúng chuẩn mực. 


Tôi đi theo Nelson vào trong. Ở đây có rất nhiều chiếc xe đẹp, những loại xe tôi chưa từng thấy bao giờ, và cũng chưa từng lái xe một lần trong đời. Các loại xe được xếp theo từng dãy rất thẳng hàng, chia đều ra từng ô. Có một đường lát thảm màu đỏ ở giữa các hàng xe, đủ để cho xe chạy vào đường chạy thử. Tôi chưa bao giờ được đến một nơi bán xe như thế này. Đường xe chạy trông giống như những con đường tôi thường thấy trên các trò chơi điện tử. Ở hai bên đường chạy là những bãi cỏ được cắt tỉa trên rất mát mắt. 


Nelson tiếp cận một người đàn ông to béo, rồi trở lại, hỏi tôi: 
- Cô thích chiếc nào? 
- Tôi thích chiếc màu đỏ. Trông rất bắt mắt và sang trọng. 
- Vậy chúng ta sẽ thử chiếc xe đó trước tiên. 


Lần đầu tiên tôi được ngồi trên một chiếc xe ô tô đắt tiền đến vậy. Cảm giác thật kì lạ. Nelson hỏi tôi có muốn lái thử không. Tôi ngập ngừng: 
- Nhưng tôi không biết lái xe. 
- Có khó gì đâu. Tôi sẽ tập cho cô. 


Chúng tôi đã thử hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, cho đến lúc cả hai đều cảm thấy chán ngán. Người chủ vẫn không một chút phàn nàn khó chịu. Nelson vứt trả lại chiếc chìa khóa xe và kéo tôi đi. Người đàn ông to béo vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. 


- Cô thích chứ? Lái xe rất tuyệt đúng không? 
- Đúng vậy. Cảm ơn anh. Mặc dù tôi hơi run. Mà anh đã nói gì với người đàn ông ấy vậy? 
- Lúc nào? 
- Lúc mới đến. 


- Ồ, tôi đã chủ động tiếp cận ông ấy, và nói rằng “Nghe này. Tôi là Jacob, còn cô gái đằng kia là bạn gái tôi. Tôi mới có bằng lái xe tuần trước, (mặc dù rằng tôi chưa hề có bằng lái xe) và tôi đang có một tài khoản lớn trong ngân hàng. Tôi muốn mua một chiếc xe của ông, được chứ”. Ông ta thấy tôi và cô ăn mặc sang trọng, và điều cốt yếu là tôi không cố gắng để làm cho ông ta tin rằng tôi nói thật, mà là tôi cư xử để ông ta nghĩ rằng điều đó hiển nhiên thật. Cô hiểu không? Có vẻ hơi rắc rối một chút. 


- Tôi hiểu. Nghĩa là cái sự thật rằng anh có tiền, có bằng lái xe và có một khoản tiền lớn là một điều hiển nhiên, cho dù rằng đó không phải là sự thật? 


- Đúng vậy. Nói tóm lại khi cô nói dối thì cần phải tự tin và bình tĩnh, đừng cố gắng tỏ ra rằng mình muốn người ta tin mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi dạy cô nói dối. Cũng giống như những người kinh doanh, có thể họ không có nhiều tiền đến vậy, nhưng họ sẽ làm cho người khác nghĩ rằng họ có rất nhiều tiền. Điều đó sẽ làm cho công việc của họ dễ dàng hơn. Để làm được vậy, cô cần tự tin, không được sợ sệt bất kì một điều gì cả. Chỉ cần cô tin rằng mình làm được thì những người khác sẽ tin như vậy. 


- Tôi hiểu.
-Chơi vui chứ? – Nelson cười cười. 
-Khá vui – Tôi đáp một cách thành thật. 
-Cô có muốn đi dạo phố không?
-Có, nhưng mà chúng ta bỏ rơi Lance nhé. 


Tôi nhìn Nelson dò hỏi. Tôi không thích cái anh chàng có đôi mắt không mấy trung thực và nụ cười ám ảnh kinh dị ấy. Nếu đi dạo phố cùng anh ta thì có lẽ tất cả cám hứng của tôi biến mất. Nelson nheo mắt nhìn tôi, khóe môi lại cong lên một nụ cười. 
- Ok. Vậy hẹn cô ở quán Starbucks trong vòng nửa tiếng. 


Tôi bước lại gần Lance, giữ cho mình một gương mặt thật tươi tắn. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi cười với Lance. 
- Lance này 
- Gì Tâm? 
Gương mặt anh ta cười trông thật ngu xuẩn và ngớ ngẩn. 


- Ngày mai là sinh nhật tôi. Tôi cần đi mua một số thứ. Nhưng có lẽ tôi sẽ về muộn. Anh sẽ chờ tôi ở đây, lúc 6h chiều chứ? 
- Tâm đi đâu, tôi đưa Tâm đi. 
- Không cần đâu. Anh có thể dùng thời gian đó để làm một việc gì đó, chẳng hạn mua quà cho tôi? 


Tôi nháy mắt cười. Lance dường như nghĩ rằng tôi đã bật tín hiệu cho anh ta. Anh ta cười lớn, để lộ hàm răng trắng bóc 1 cách rợn rợn. Và không chờ anh ta trả lời, tôi bước đi thật nhanh, tuy rằng không quên ngoái đầu lại và nói: 


- Nhớ đấy. 6h chiều anh đến đây đón tôi – Bởi vì tôi biết nếu không có chiếc xe của anh ta thì tôi sẽ không thể nào lên núi trở về khu nghỉ mát được. 


Nửa tiếng sau. Tôi uống vừa xong một ly Ice Latte thì Nelson cũng vừa tới. Chúng tôi đi ăn trưa, rồi đi dạo dưới những tán lá cây rợp bóng cả con đường. Gío mát và phong cảnh yên bình. Nelson kể cho tôi nghe về một thời thơ âu không mấy tươi đẹp với những trận đòn mỗi lúc bố uống rượu say và những trận cãi vã liên miên. 


- Tôi cũng không biết tại sao tôi kể cho cô những điều ấy. Tôi chưa từng kể với ai, bởi vì tất cả như một sự ám ảnh. Đôi lúc tôi hận cái xã hội vớ vẩn này. Những cơm gạo áo tiền, những danh vọng làm cho con người dần xa nhau. Mà ba mẹ cô còn sống với nhau chứ? 
- Còn. Rất hạnh phúc. Còn anh? 


- Đã ly hôn. Nhưng tôi nghĩ điều đó tốt cho họ. Không nên níu kéo những gì đã vỡ. Sau khi bố mẹ tôi li hôn, bố tôi mới cảm thấy mất mát và bắt đầu thức tỉnh. Giờ ông sống khá tốt ở Việt Nam với người vợ mới. Tôi chưa gặp bà ấy bao giờ. – Ánh mắt anh phảng phất một nỗi buồn trông lại càng quyến rũ hơn. 


Ngừng một lúc, Nelson hỏi: 
- Tại sao cô đến đây làm việc? 
- Để chạy trốn quá khứ. 
Nelson không hỏi gì thêm. Có lẽ anh ta không muốn khơi gợi lại vết thương trong lòng tôi. 
- À, cô có thích thiền học không? 
- Có chứ. Tôi rất thích. 


- Tôi sẽ dạy cho cô học thiền. Khi cô đạt đến một trình độ nào đó, cô sẽ cảm thấy như vạn vật đều có linh hồn, có sức sống. Một bà cô già ở trường đại học đã dạy tôi điều đó 
- Thật chứ? Anh sẽ dạy tôi nhá. Nghéo tay nào. 


Nelson nhìn tôi, gật đầu. Bàn tay anh chạm lấy bàn tay tôi. Nóng ấm. Và có một chút run rẩy trong tôi. 


Tôi chia sẻ với Nelson về những giấc mơ, những ước muốn. Và Nel kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của anh. Hồi ấy, anh rất thích học lịch sử, và rằng anh muốn đến đất nước Việt Nam, nơi có những con người anh hung đã chiến đấu chống lại một thế lực hùng mạnh. Và một ngày nào đó, anh sẽ đến Việt Nam để cưỡi trên những chiếc xe máy chạy dọc ngang đất nước. Dù gì trong anh cũng có một nửa dòng máu Việt Nam. 


Tôi thật sự đã có một buổi chiều thú vị. Tôi nhận ra trong cuộc sống, có những lúc mình sẽ cảm thấy ngột ngạt, những lúc ấy, hãy tìm một việc gì đó để làm và tự làm thú vị hóa cuộc sống của mình. Và tôi dường như cảm thấy ở Nelson một sự đồng cảm kì lạ. Tôi tin rằng trên thế giới này, có những người dù chỉ mới gặp nhau nhưng cảm thấy như là đã rât quen thuộc từ thời nào. 


Chúng tôi quay lại chỗ hẹn với Lance đúng 6h chiều. Lance đang đứng đợi, đi tới đi lui, trong rất nóng lòng. Xe bon bon chay lên núi. Ánh trăng vừa lên, mát dịu và soi sáng con đường. Tiếng nhạc vang lên dìu dịu và nhẹ nhàng, khiến tôi có một cảm giác thật thanh thản. Hôm nay là một ngày rất vui đối với tôi. Từ lâu lắm rồi tôi không thấy mình vui vẻ đến vậy, kể từ khi tôi rời xa Quân






Truyện liên quan