Chương 54
Trong nhóm bạn của Cố Anh Kiệt nhanh chóng truyền ra chuyện Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi.
Ngày đó, chuyện Tần nữ vương đại chiến Abby nhiều người đều đã chứng kiến. Trong lúc bọn họ nhận được cuộc điện thoại gấp của Cố Anh Kiệt, cho rằng có người gây chuyện với Cố Anh Kiệt, bất cứ giá nào anh em đều tham gia, phải cùng lưu manh đánh nhau một trận, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Kết quả, đến đó đã thấy Tần nữ vương đánh tên lưu manh. Đánh xong rồi còn chửi nam mắng nữ, cuối cùng ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang rời khỏi, trước khi đi còn cười nhạo bọn họ một phen, mắng luôn cả Cố Anh Kiệt.
Cho nên mấy người bọn họ được gọi qua không phải là đi giúp đỡ, mà là đi xem trò vui.
Xem xong rồi nhất định buôn chuyện giống mọi người nói, vì vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh trong nhóm bạn của Cố Anh Kiệt đều biết, bạn gái bí mật trong truyền thuyết của Cố Anh Kiệt chính là Tần Vũ Phi.
“Khó trách cậu ấy chưa bao giờ dám đưa cô ta đi chơi với chúng ta.”
“Cách giữ bí mật này đúng là làm rất đúng chỗ, hoàn toàn chặt chẽ, chúng ta một chút tin tức cũng không nghe thấy.”
“Cuộc sống của James nhất định rất khổ sở, cũng không thể nào ra ngoài.”
“Sao lại tìm Tần Vũ Phi nhỉ? Thật sự không thể tưởng tượng. Chẳng lẽ có điểm yếu nào lọt vào tay cô ta rồi?”
“Rất có thể, nếu không thì sao phải cùng một chỗ với cô ta.”
“À, lần du thuyền đó, hôm sau cũng không nhìn thấy hai người bọn họ, có phải là đêm trước bọn họ say rượu loạn tính, James không có cách nào, đành phải phụ trách.”
“Cậu vừa nói như vậy, ngược lại thực sự là rất có khả năng. Dựa theo cái tính tình người tốt của James, lại gặp phải Tần Vũ Phi, cô ta một khóc hai nháo ba đe dọa, nhất định James chịu không nổi, vì vậy đã đồng ý. Dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp, lại có tiền, không tính là chịu thiệt gì.”
“Vừa xinh đẹp lại có tiền thì làm được gì. James thiếu tiền sao? Cậu ất tùy tiện tìm một chút, còn có thể tìm được bạn gái không xinh đẹp? Tớ cảm thấy cậu ấy lỗ lớn rồi. Cho nên nói James mềm lòng chính là không tốt, mỗi lần đều là phụ nữ một khóc một náo loạn cậu ấy đều mềm lòng mà chịu trách nhiệm, một ngày nào đó cậu ấy sẽ ch.ết dưới tật xấu trong tay mình.”
“Bây giờ điều này cũng không tệ, Abby và Tần Vũ Phi ầm ĩ một trận như vậy, James cắt bỏ hai thứ phiền toái trong một lúc, thật tốt.”
“Vì vậy, Tần Vũ Phi và James chia tay sao?”
“Chắc chắn chia tay. Hôm đó tất cả mọi người đều nghe thấy, Tần Vũ Phi nói muốn chia tay.”
“Không phải đâu, tớ nghe cô ấy nói chính xác là anh đừng tới tìm tôi, nếu không thì chia tay.”
“Đó không phải là chia tay sao?”
Sau cùng mọi người kết luận là bọn họ đã chia tay. Cuối cùng, mọi người cảm thấy Cố Anh Kiệt rốt cuộc lại được hồi sinh lần nữa.
Chỉ có điều rốt cuộc là ai đá ai, mọi người vẫn còn tranh luận. Bởi vì “Nếu không thì chia tay” sau đó nói không chừng là “Chia tay thì chia tay”, thái độ của nhân vật nam chính cũng rất quan trọng. Nhưng cuối cùng là như thế nào, không ai dám hỏi người trong cuộc.
Lúc này Cố Anh Kiệt vô cùng buồn bực, căn bản chẳng quan tâm điều gì khác. Từ Ngôn Sướng gọi cho anh nhắc đến hai câu nói không được dễ nghe được truyền ra trong đám bạn, anh chỉ “À” một tiếng không quan tâm.
Nhưng có người rất quan tâm đến việc này, ví dụ như Tôn Diệc Tuyết.
Cô nghe bạn bè của anh trai nói Cố Anh Kiệt thật sự có bạn gái, trong lòng rất không dễ chịu, lại nghe nói người bạn gái đó là Tần Vũ Phi, còn dùng cách đó để trở thành bạn gái của Cố Anh Kiệt, liền cảm thấy không đáng thương thay cho Cố Anh Kiệt. Thật ra cô không biết Tần Vũ Phi, chỉ là nghe nói qua tên của cô ta, biết mọi người đánh giá cô ta cũng không cao, cho nên trong lòng cô, tự nhiên cảm thấy người phụ nữ Tần Vũ Phi này không tốt. Lại nghe nói Cố Anh Kiệt và cô ta đã chia tay, cô lại trở nên vui vẻ.
Lúc Tôn Diệc An đang trò chuyện với bạn bè nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt em gái mình, đã biết cô đang nghĩ gì. Anh bảo em gái chạy đi lấy rượu mua đồ ăn vặt, muốn giúp cô thông suốt, làm cho Tôn Diệc Tuyết rất mất hứng. Sau đó Tôn Diệc An nói với em gái: “Những tin tức này cũng không đúng hết. Đàn ông và phụ nữ đều thích buôn chuyện như nhau, huống chi sau vài chén rượu, gần đây lại không có chuyện gì để nói, việc của James đúng lúc để mọi người có cái để tán gẫu, đa số đều là đoán mò nói lung tung. Em đừng để trong lòng, James đang đau đầu vì việc này, em dù sao cũng đừng dính vào.”
Tôn Diệc Tuyết không cho là đúng, ngược lại hỏi anh: “Anh, lần trước anh giúp James nhanh chóng giải quyết vấn đề nguồn cung cấp kia, không phải anh ấy nói muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn sao, thế nào vẫn chưa có động tĩnh?”
“Tình cảm của bọn anh, còn cần một bữa cơm cảm ơn sao?” Tôn Diệc An vỗ đầu Tôn Diệc Tuyết: “Bây giờ không phải là lúc nói đến những chuyện này.”
Bên này Cố Anh Kiệt đã trải qua một ngày dày vò. Tần Vũ Phi không đánh, không mắng anh, nhất định không gặp anh không để ý tới anh.
Sau khi Tần Vũ Phi mất tích một ngày chủ nhật, thứ hai đã đi làm bình thường. Điều này làm cho Cố Anh Kiệt cảm thấy rất có hy vọng, có lẽ cô đã không còn giận như vậy nữa. Nhưng mỗi ngày anh tặng hoa, đưa quà cho cô, cô lại không bao giờ trả lời. Mỗi ngày anh gửi cho cô một tin nhắn, không dám gửi nhiều, cô cũng không trả lời. Một lần anh đi qua văn phòng của Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi hỏi anh: “Anh muốn chia tay sao?” Cố Anh Kiệt nhanh chóng rút lui. Sau khi rời khỏi vẫn còn bực bội, như bây giờ có khác gì chia tay đâu?
Như vậy, ngày qua ngày, Cố Anh Kiệt cảm thấy sự kiên nhẫn của anh càng ngày càng ít.
Doãn Đình cũng biết chuyện của Tần Vũ Phi và Cố Anh kiệt, chẳng qua không phải biết từ nhóm bạn, mà là từ Cừu Chính Khanh. Thứ sáu cô chạy tới văn phòng của Tần Vũ Phi nói chuyện phiếm với cô ấy.
“Cậu nói xem, xảy ra chuyện này cậu cũng không tới tìm tớ nương tựa. Sao lại tự mình tới khách sạn ở chứ?”
“Yên tĩnh.”
“Có lý.” Doãn Đình luôn dễ dàng bị thuyết phục.
“Cậu nói xem, cậu đã bắt được bạch mã hoàng tử rồi, tớ đang vui mừng cho cậu, sao cậu lại chia tay với anh ta?”
“Còn chưa chia tay đâu.” Tần Vũ Phi tức giận. Hôm chủ nhật cô một mình trốn trong khách sạn khóc, thật sự xúc động có ý nghĩ chia tay. Cô cảm thấy mọi thứ đều giống như cô dự đoán, cô ghen tuông nhạy cảm, anh dịu dàng đa tình, đây là khúc mắc giữa họ. Hiện giờ có thể như vậy, sau này vẫn có thể như vậy, lần này không chia tay, sau này vẫn sẽ cãi nhau.
Cho nên ý nghĩ chia tay này quanh quẩn trong đầu cô rất lâu. Thậm chí lúc cô gọi điện mắng Cố Anh Kiệt cũng thiếu chút nữa đã buột miệng nói: “Chúng ta chia tay đi.” Một câu rất đơn giản, cô đã sẵn sàng để nói.
Nhưng cô không nói nên lời.
Lúc muốn nói, nghĩ đến việc anh ngớ ngẩn lần lượt thay đổi số điện thoại gọi cho cô thì lời đến bên miệng lại thay đổi.
Thứ hai cô đi làm bình thường, thật ra cô không muốn đi làm chút nào, cô muốn ở lại một mình. Nhưng cô cảm thấy nên đánh cược một lần, phải chứng minh cho anh thấy cô cũng không bị anh ảnh hưởng quá nhiều, thời gian trôi qua như thường ngày, cuộc sống rất bình thường. Có lẽ cũng là muốn để bản thân thấy thật ra cô cũng là một người rất kiên cường. Cô biết rõ như vậy vừa trẻ con lại buồn cười, nhưng cô vẫn muốn như vậy.
“Cho nên cậu và anh ta sẽ không chia tay phải không?” Doãn Đình nói: “Dù sao cũng đừng chia tay nha, tớ theo đuổi anh ta, cuối cùng anh ta rơi vào tay cậu, đây là cơ hội tốt để lên mặt với bạn bè. Không thể để cho các cô ấy lại chê cười tớ.”
Tần Vũ Phi hoàn toàn không hiểu được: “Tớ và Cố Anh Kiệt thành đôi, liên quan gì đến chuyện cậu bị chê cười?”
“Chính là nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.”
“…”
“Anh ta là bạn trai cậu, tớ cũng vẻ vang.”
Tần Vũ Phi thở dài: “Tiểu Đình, cậu thật sự không ngại sao?”
“Ngại cái gì?”
“Thì là, cậu đã từng thích Cố Anh Kiệt, sau đó anh ta với bạn của cậu cùng một chỗ.”
“Nhưng mà Cố Anh Kiệt không thích tớ, anh ta có quyền lựa chọn mà. Loại chuyện này không nên để bụng.” Doãn Đình vung tay. “Vì vậy từ lâu tớ đã buông tình cảm này xuống, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Cậu và anh ta cùng một chỗ, rất tốt đó. Tớ vui mừng còn không kịp, sao lại ngại chứ?”
“Nếu như, tớ nói là nếu như.” Tần Vũ Phi hỏi: “Bạn trai của cậu vẫn luôn liên hệ với cô gái khác, cậu phải làm sao bây giờ?”
“Cố Anh Kiệt ngoại tình sao?”
“Không có.”
“Vậy anh ta nhập nhằng với cô ta sao?”
Tần Vũ Phi ngẫm lại: “Cũng không có.”
“Vậy tớ sẽ nói cho anh ta biết, anh không được như vậy, phát triển thêm nữa không phải mập mờ thì cũng là ngoại tình.”
“Nếu anh ấy không nghe thì sao?”
Doãn Đình nghĩ: “Cách cha tớ dùng để đối phó với anh tớ chính là không nghe thì đánh. Chẳng qua dùng để đối phó bạn trai dường như không được. Đầu óc tớ tương đối chậm chạp, chờ tớ nghĩ ra cách sẽ nói cho cậu biết.”
Đêm đó Doãn Đình, Cừu Chính Khanh và Cố Anh Kiệt mở một cuộc họp nhỏ.
Không sai, Cố Anh Kiệt rất có thể hạ mình để xin người bên cạnh Tần Vũ Phi giúp đỡ. Doãn Đình báo cáo với anh: “Vũ Phi nói, còn chưa chia tay đâu.”
Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Vậy đi.
Cừu Chính Khanh rất không hài lòng: “Cô có biết cô ấy tỏ ra thất tình ảnh hưởng rất lớn tới công việc không?”
Cố Anh Kiệt và Doãn Đình trăm miệng một lời: “Còn chưa thất tình đâu.”
Doãn Đình nói như thật: “Cái này gọi là chút thử thách trong tình yêu.”
Cố Anh Kiệt cảm động dạt dào: “Tiểu Đình cô thật sự là thiên sứ.” Đây mới gọi là an ủi người khác.
Doãn Đình bĩu môi: “Thiên sứ đều không tìm được bạn trai, thiên sứ rất không vui.”
Cố Anh Kiệt vội vã nói: “Đợi qua việc này, tôi nhất định sẽ giới thiệu bạn trai cho cô, cho đến khi cô thấy hài lòng, bảo vệ cô đến khi kết hôn luôn.”
“Một lời đã định.”
Cừu Chính Khanh cau mày: “Các người muốn giải quyết vấn đề tình cảm của người phụ nữ Tần Vũ Phi kia, hay là muốn giải quyết vấn đề kén vợ kén chồng của Doãn Đình?”
“Cả hai đều không được chậm trễ.” Doãn Đình tiếp tục báo cáo: “Vũ Phi còn nói, Cừu Chính Khanh kia, lúc nhiều chuyện thì không nhiều chuyện, lúc không nên nhiều chuyện lại cứ nói lung tung là sao?”
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?”
“Cậu ấy nói anh nói chuyện của cậu ấy cho tôi biết. Cậu ấy nói lúc trước muốn anh nói cho cha cậu ấy biết, cuối cùng anh kín miệng giống như gì, nhưng bây giờ lại nói cho tôi nghe, cậu ấy đã phê bình anh rồi.” Doãn Đình báo cáo tình hình thực tế, cái người lắm lời bị phê bình rồi, người nghe chuyện là cô vừa thỏa mãn lòng hiếu kỳ lại không xấu hổ chút nào.
“Vậy cô nói với cô ấy thế nào?”
“Tôi đương nhiên nói với cậu ấy là anh nói. Anh muốn đi hẹn hò với bạn gái, hỏi tôi chuyện nhà hàng, chúng ta trò chuyện, tôi hỏi anh chuyện của Vũ Phi, anh đã nói. Thật hợp tình hợp lý, thật tự nhiên mà vậy.”
Cố Anh Kiệt bên cạnh liên tục nhịp chân, có thể dựa vào Doãn Đình sao? Cảm thấy hoàn toàn không đáng tin cậy.
“Chúng ta tám chuyện, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”
Có đúng vậy không? Cố Anh Kiệt tiếc không thể tóm lấy Cừu Chính Khanh nhanh chóng tiếp tục nói về chuyện này.
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi, lần trước giúp tôi công việc bề bộn, tôi phải mời cô ấy ăn một bữa cơm. Là cô nói, tôi chọn chỗ vừa đắt lại ăn không ngon, tôi mới thuận miệng hỏi cô một chút.”
“Cái đó không phải là tương lai có khả năng sao, tin tức của tôi cũng không sai, chỉ là chênh lệch thời gian.”
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, trước hết đừng quan tâm đến bạn gái cậu ta, cô nói sau đi, Vũ Phi còn nói gì nữa?” Cố Anh Kiệt lo lắng chuyện này.
Doãn Đình một năm một mười nói nói tất cả lời của Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt bỗng nhiên có chút thông suốt, đây không phải vấn đề tha thứ hay không tha thứ, vấn đề là phải làm sao để cô tin anh sẽ không liên lạc với bạn gái cũ hoặc là các cô gái khác làm cô không yên tâm.
“Chính là làm cho cậu ấy tin tưởng anh chứ sao.” Doãn Đình gật đầu.
“Tôi đã hứa lần nữa rồi.” Cố Anh Kiệt nhíu mày: “Tôi thật sự nói rất chân thành.”
“Lời hứa của đàn ông mà có tác dụng, heo cũng lên cây rồi.” Doãn Đình vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói. Lời này làm cho hai người đàn ông đều trừng mắt với cô.
“Danh tiếng doanh nghiệp bị suy giảm, muốn gây dựng lại danh tiếng doanh nghiệp, phải tạo ra nhiều thành thích, đồng thời nhượng lại chút lợi ích, sẵn sàng ký kết hợp đồng với các điều khoản nghiêm ngặt hơn.” Cừu Chính Khanh nói.
Lúc này đổi thành Doãn Đình và Cố Anh Kiệt trừng mắt với anh ta.
Cừu Chính Khanh mặt không đổi sắc, anh ta sẵn lòng tham gia đề tài này hoàn toàn là vì vấn đề của Tần Vũ Phi cũng rất nghiêm trọng, làm ảnh hưởng đến không khí làm việc trong công ty. Anh ta rất muốn đề nghị cô hay là đừng đi làm. Nếu không thì đồng nghiệp trong công ty thấy, học theo, công ty này sẽ phải quản lý như thế nào?
Cố Anh Kiệt cảm thấy mọi lời nói hiện nay đều hiểu được, nhưng tình hình hiện nay hoàn toàn không có cách khắc phục. Không có lợi ích gì có thể nhượng lại, tặng quà cô không thèm nhìn, xin lỗi cô cô cũng không có phản ứng, hứa với cô thì cô không tin. Còn có thể làm gì?
“Dù sao, tình huống xấu nhất, tôi sẽ lần nữa theo đuổi cô ấy là được. Trước kia không từ bỏ, có kiên nhẫn, có thể theo đuổi.”
“Tốt quá, Cố thiếu, anh đừng nản lòng, nhất định có thể thành công.” Doãn Đình động viên hắn. Trong lòng Cố Anh Kiệt rất biết ơn, trong khoảng thời gian này nói chuyện với nhiều người, Doãn Đình là tri kỷ đáng yêu nhất. Thật sự là thiên sứ, anh nhất định phải giới thiệu bạn trai cho cô.
“Cậu nghĩ thật tốt nhỉ.” Cừu Chinh Khanh lên tiếng: “Có thể theo đuổi thành công không phải dựa vào kiên nhẫn và nghị lực, hoặc là trên người cậu có lợi ích mà đối phương muốn, hoặc là đối phương yêu cậu. Lợi ích à, đại tiểu thư không thiếu, còn yêu hay không yêu cậu thì bây giờ khó mà nói được. Nếu không đã lâu như vậy, sao cô ấy còn không quan tâm tới cậu.”
Doãn Đình và Cố Anh Kiệt không không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta.
Người này thật sự là không khiến người ta vui nổi.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Cừu tổng à, đến đây, chúng ta nói tới vấn đề thái độ của cậu.
Cừu Chính Khanh: Thái độ tôi thế nào?
Tác giả: Cậu không thể quá kiêu ngạo.
Cừu Chính Khanh: Tôi cũng không phải không có lý, tôi chỉ nói sự thật.
Tác giả: Vậy cậu phải học được cách nói chuyện khéo léo uyển chuyển một chút, như vậy mới có thể làm người khác yêu thích.
Cừu Chính Khanh: Tại sao phải làm người khác yêu thích?
Tác giả: Rốt cuộc cậu có muốn làm nam chính không hả?
Cừu Chính Khanh: Ngoài tôi bà còn có thể dựa vào người khác sao? Bà nói quyển cổ đại đó viết không nổi nữa, cảm thấy không có ý tưởng? Quyển huyền huyễn đó tình tiết không thông, không có cách nào đào hố? Còn nữa, trong máy tính của bà còn hơn một chục ý tưởng cho cốt truyện, có cái nào có thể viết ra sao?
Tác giả: …
Cừu Chính Khanh: Cho nên tại sao tôi phải khéo léo uyển chuyển? Bà ngẫm lại xem, còn mấy cái họa cụ trong giỏ hàng bà không nỡ mua không.
Tác giả: …
Cừu Chính Khanh: Cho nên bà chỉ có thể hợp tác với tôi cho tốt, không phải sao? Vậy đi, trò chuyện kết thúc.
Tác giả: …
Doãn Đình: …
Tác giả: Tiểu Đình à, nếu như nam chính của cô ngay khúc dạo đầu đã ch.ết, cô không ngại chứ?