Chương 1: Vụ Ma Đài
Trong đêm dài cô tịch, tiếng gió rít gào, tiếng cành cây va đập bị át đi bởi tiếng hoang thú gầm rú điên cuồng.
Từ phía xa, một lão già chân đi dép rơm, tay chống gậy trúc, hông đeo hồ lô nghênh ngang đi tới. Nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ có thể hình dung bằng hai chứ “rách nát“. Một tay lão cầm cái đùi gà vung vẩy. Một miếng... lại một miếng... quẳng xương ra sau đầu... chùi tay. Khi đến dưới gốc cây ngô đồng dán đầy bùa tróc quỷ, trên tay lão bỗng dưng lại xuất hiện một cái đùi gà khác.
Lão vừa cắn vừa lẩm bẩm:
“Vụ Ma Đài! Oán khí nặng gớm nhỉ?”
Vụ Ma Đài là một vùng đất kín gió. Âm khí quá nặng khiến những linh hồn ở đây bị chướng khí nơi này giam giữ, mãi mãi không thể siêu sinh.
Lão nhân ăn mày nhìn quanh một hồi mới nhận ra những mảnh xương người bị vỡ vương vãi khắp nơi. Có thể thấy, người này khi ch.ết, không chỉ tay chân đứt lìa, mà còn bị đập nát cả xương. Phải nói là quá tàn nhẫn. Đến nỗi, chướng khí nơi này có lẽ chẳng mấy chốc cũng không giam giữ nổi linh hồn kia.
Lão vứt chiếc xương gà theo một đường cung hoàn hảo, bấm đốt tay tính thấy chướng khí đã tan đi bảy tám phần, oán khí bốc cao ngùn ngụt như muốn thiếu rụi hết thảy. Nếu thả nó ra, hẳn đại họa gieo xuống nhân gian cũng không ít.
Lão sơn nhân thò tay vào cái áo rách, lấy ra một lá bùa xỉn màu rồi rì rầm đọc. Tiếng khổ tự chú vang vọng khắp nơi như tiếng tụng niệm của hàng trăm vạn đệ tử Phật môn.
Từ dưới đáy vực sâu hun hút đằng xa, một bóng dáng mặc y phục trắng chậm rãi đi đến. Nàng ta đến trước mặt sơn nhân, nụ cười nhẹ nhàng giương ra, chắp tay khom người cúi chào lão đạo, rồi mở miệng nói:
“Linh hồn ta bị giam giữ nơi này đã lâu, chấp niệm quá sâu nên mới sinh ra oán khí chứ không hề có ác ý, mong tiền bối không đuổi tận giết tuyệt”
Lão sơn nhân thu lại lá bùa, mới đánh giá một lượt. Nàng ta mới chỉ 18 tuổi, khuôn mặt có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, trên người mặc một bộ bạch y vẫn còn lưu lại vài đóa hoa máu đã thẫm lại. Nhìn qua có thể thấy là một nữ tử giản dị nhưng ánh mắt lại sáng ngời không hề chứa oán hận ngập trời như cái âm u quanh quẩn nơi đây.
Lão hắng giọng lấy hơi rồi mới lên tiếng:
“ Sơn nhân ta đi ngang qua đây, thấy oán khí của ngươi quá nặng sắp phá trận mà ra. Vụ Ma Đài bị phá đi âu cũng là phúc của chúng sinh nhưng chỉ e… oán hận của ngươi sinh ma gây ra lầm than”
Nữ tử nghe xong mới quay người nhìn một vùng trời trước mặt, nàng ta nói nghe như tiếng gió thổi qua rồi tan vào hư vô:
“ Ta không muốn làm hại ai. Nhưng nếu không có oán niệm này, biết bao giờ ta mới có thể rời khỏi đây. Không muốn nhớ nhưng phải nhớ. Không muốn hận nhưng không thể không hận. Nếu ngài vẫn muốn giam giữ ta lại đây, có lẽ chúng ta vẫn nên chiến một trận”
Mấy chữ cuối nàng ta nói ra nhẹ bẫng, nghe chỉ như một câu: “Chẳng mấy khi có duyên gặp gỡ, chúng ta có nên ăn với nhau bữa cơm?”
Lão sơn nhân trợn mắt, lão bằng này tuổi mà lại có đứa con nít bảo lão “chiến một trận”. Lại còn là cái linh hồn bị giam giữ suốt mấy trăm năm. Nói ra có mất mặt không cơ chứ?
Chiến chiến cái rắm. Mẹ nó chứ cái lúc sơn nhân đức cao vọng trọng như ta đây tung hoành thập địa cửu châu, cái nha đầu này không biết đã được nặn chưa ấy chứ! Đúng là thời thế ngày càng thay đổi, bọn hậu bối cũng quên hết cái gọi là “kính lão đắc thọ” rồi.
Càng nghĩ lại càng sôi máu, tay lão cầm cái đùi gà, chỉ thẳng vào mặt nàng ta mà mắng:
“ Nha đầu kia, có tin sơn nhân ta hỉ mũi một cái là ngươi ngay cả hồn cũng không còn không hả”
“ Tin, đương ta tin. Nhưng đôi khi, lưỡng bại câu thương cũng là điều khó đoán định”
Nàng ta vẫn điềm tĩnh, đáy mắt không một gợn sóng, mái tóc dài phía sau bị gió thổi tung lên. Lão nhân ăn mày vẫn đang mải nghĩ xem tại sao linh hồn mà tóc cũng bị gió thổi bay được. Lão lấy chân chà mặt đất rồi đặt mông ngồi xuống. Dựa lưng vào thân cây ngô đồng, hai chân vắt hình chữ ngũ, miệng vừa ăn vừa lấy giọng nghiêm nghị nói:
“ Coi như ngươi cũng có ít bản lãnh nhưng sơn nhân ta từ xưa đến nay luôn hành thiện tích đức. Yêu ma quỷ quái ch.ết trong tay không một ngàn thì cũng một vạn. Ta thấy tâm tư ngươi quả không xấu. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đuổi hết oán khí rồi giúp ngươi đi vào luân hồi. Nếu ngươi không nguyện ý, ta vẫn đuổi hết oán khí của ngươi”
Nữ tử váy trắng xoay người, trong mắt lộ ra vẻ kích động. Nàng tin lão đạo trước mắt có thể cứu nàng ra khỏi đây, hai tay chắp lại bái một bái mới nói:
“ Vệ Tước xin đa tạ ân nhân”
Nói đoạn lùi về sau, thả toàn bộ oán niệm trong người ra. Sương mờ lan tỏa khắp nơi. Vụ Ma Đài bị bao trùm bởi sát khí ngất trời. Tiếng trẻ già than khóc, tiếng binh đao hỗn loạn, tiếng chửi rủa, tiếng cười than. Lão sơn nhân giật mình, thật không biết khi sống nữ tử này đã chịu đựng những gì mà chấp niệm sâu đến thế. Lão thật chưa từng gặp!
Khi oán niệm tản mạn khắp nơi, bao vây, vẫn vít rồi xông thẳng lên trời, linh hồn Vệ Tước bỗng nhạt nhòa hẳn đi. Hóa ra linh hồn này tồn tại và ngưng thực cũng bởi những cố chấp nhân sinh ấy.
Lão sơn nhân đứng dậy, lấy cây gậy trúc nát cắm xuống đất, hai tay thủ Phật ấn, tiếng kinh kệ lầm rầm như mảnh lưới đan vào nhau, ánh vàng lóe sáng cả một vùng trời.
Đến tận giờ ngọ ngày hôm sau, Khổ tự chú mới dứt. Phiến đá khắc hàng chữ “Vụ Ma Đài” cũng thế mà biến thành bột phấn.
Linh hồn Vệ Tước trôi lơ lửng, nàng tiến lại gần, cánh tay run rẩy dần dần đưa ra khỏi ranh rới mà chướng khí trước kia bao phủ.
Không có gì ngăn cản, nàng đi xuyên qua, một luồng khí lạnh đánh thẳng vào hai hồn sáu vía còn sót lại. Luồng khí chạy qua xoa dịu những đau đớn khi linh hồn bị chướng khí làm bỏng, và cả những vết cắn mà hoang thú gây ra.