Chương 12: Bạch Thanh sơn

Phong Thần ung dung đưa đũa lên gắp mỳ ăn. 
Con mẹ nó chứ có những loại người giơ tay nhấc chân đều là quý khí, đến ăn mà cũng phải tao nhã. Vệ Tước đã đói thì chớ, còn phải chia miếng cơm manh áo cho kẻ khác, tức khí bưng cả bát mỳ lên, ngửa cổ húp một hơi dài. 


Tao mới chả nhã, ta quản cái khỉ gì! 
Nghe tiếng “sụp” một cái phía đối diện, Phong Thần giương mắt lên nhìn, đúng lúc vài giọt nước “có mắt không tròng” bay ra, chọn đúng nơi da dẻ mịn màng của hắn mà đáp xuống. 


Phong Thần đầu tiên là sững lại rồi nhẹ nhàng mà ôn nhuận giơ tay lau mặt, không hề có một biểu cảm dư thừa. 


Vệ Tước cũng chỉ nặn ra một nụ cười ngu muội tỏ ý áy náy. Bao nhiêu năm sống trong cung cấm, thứ nàng giỏi nhất chính là năm chữ: “phẫn trư ăn thịt hổ”. Bây giờ không dùng thì thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Lý:
“Ôi ôi đại sư huynh, đệ thật không cố ý”


Khuôn mặt tội lỗi lo lắng nhìn thiếu niên trước mặt, lại nhanh tay cầm ngay cái “khăn” bên cạnh đưa lên lau mặt giúp Phong Thần.
Vị Phong sư huynh vốn cũng chẳng tính đếm nhưng giờ mặt đã đen lại như đít nồi. Hắn đứng bật dậy:
“Sư đệ chờ ở đây một lát, ta quay lại ngay”


Nói đoạn bước nhanh ra khỏi cửa, biến mất.
Vệ Tước liếc mắt, vứt cái “khăn” trong tay xuống bàn. Lúc nãy nàng thấy cái giẻ, tiện tay mới lau qua mặt bàn có vài vòng. 
Vệ Tước rũ mắt, chậm rãi ăn nốt chỗ mỳ trong bát.
“Ha ha ha…
Ha ha ha…
Ha ha ha…”


available on google playdownload on app store


Nghe tiếng cười đã biết đức hạnh của kẻ này dù có đổ ra chậu cũng không quá hai giọt. 


Phía trước cửa, ánh sáng bị che khuất bởi một thiếu niên mặc trường bào đỏ chói. Trên dưới Bạch Thanh, kẻ dám mặc màu đỏ lồng lộn như vậy đi ra ngoài mà không thấy xấu hổ cũng chỉ có vị tứ sư huynh Vỹ Khôi. Hắn đang bám tay vào cánh cửa cười đến oằn cả người.


Có cái gì đáng cười sao?
Vị sư huynh này không phải có bệnh không tiện nói chứ? Nghĩ thì nghĩ nhưng Vệ Tước cũng ăn xong phần của mình, nhìn đi nhìn lại, vẫn quyết định dọn cả bát của Phong Thần đi.
Khi nàng quay trở lại, vị tứ sư huynh đã cười đến mặt cũng đỏ như màu áo của hắn. 


Vỹ Khôi nén hơi, chỉ vào Vệ Tước mà nói:


“Ha ha… Cả Bạch Thanh này đều biết Phong Thần đích xác là một tên đại ma đầu, đến ta cũng không dám trêu chọc hắn. Cũng chỉ có sư đệ mới dám dùng cái giẻ lau mặt cho hắn thôi. Thật là sảng khoái… Ta thích. Hê hê lần này thực sự phải chữa cái bệnh sạch sẽ quá mức của đại sư huynh… Á há há” 


Không nhịn được nữa hắn lại ôm bụng cười sung sướng.
Vệ Tước cũng không quan tâm. Nàng ngồi xuống đợi Phong Thần, dù sao vẫn còn nhiều thứ ở đây nàng cần biết.
“Này sư đệ… Sao ngươi không nói chuyện với ta?”
“Ta không phải nữ đệ tử, nói chuyện chỉ sợ làm tứ sư huynh tụt hứng”


Vỹ Khôi chạy lại ngồi vào cái ghế còn trồng, hai tay chống cằm:
“Không sao… Ta coi ngươi như tiểu sư muội mà đối đãi cũng được”
Giọng nói thật chân thành! 
Coi một cái sư đệ như sư muội mà đối đãi sao?


Vệ Tước không nhịn được nhìn sang mặt vị tứ sư huynh. Mắt phượng hẹp dài, làn da trắng mịn. Ngũ quan của tên này cực kì tinh xảo. Hắn không mang nét yêu diễm như Phong Thần, cũng không khí khái như Bá Uông Gia mà lại đẹp tà mị. Kết hợp với bộ hồng y lại càng tăng thêm phần yêu dã. Bây giờ nàng mới thấy, đúng là chỉ có màu đỏ mới hợp với hắn.


“Đa tạ sư huynh” 
Tứ sư huynh lại xua xua tay:
“Không cần, không cần. Này cho đệ”
Hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc giản, bên trên khắc hai chữ “Vỹ Khôi”, gãi gãi đầu giải thích:


“Thực ra cái ô lúc ta tặng đệ chỉ che nắng được thôi, cũng chẳng phải pháp bảo gì. Thật ngại quá! Đệ không tu luyện được nên ắt ở môn phái sẽ gặp ít khó khăn. Có gì cứ giơ miếng ngọc giản này ra, tất cả đã có sư huynh bảo vệ đệ”


Vệ Tước đang nghĩ tứ sư huynh đột nhiên có lòng như vậy, không phải hắn mong có sư muội đến phát điên rồi đấy chứ!


Nhưng nói gì thì nói, không nhận thật quá thất lễ rồi. Nàng mỉm cười vui sướng giơ hai tay thu miếng ngọc giản về. Nàng là đệ tử chưởng môn, chắc cũng không ai đi gây phiền phức, nhưng dù sao, có vẫn hơn không.


Sau một khắc, Phong Thần trở lại với bộ bạch y làm lộ ra vẻ tuấn lãng như trích tiên. Vệ Tước không nói gì nhưng trong mắt tràn đầy ý cười. 
Đại sư huynh đúng là ưa sạch sẽ quá mức!
Phong Thần tiếp tục đưa Vệ Tước đi tham quan Bạch Thanh. 


Vòng qua võ đài phía Bắc, nàng thấy một hàn đầm thật lớn. Trên hồ, có duy nhất một cái lá sen đang lững lờ trôi, cùng một đàn gà đang đứng rỉa lông. 
Phong Thần nhìn hàn đầm phía dưới, lên tiếng:
“Đây là  hồ Vọng Nguyệt, phía trên là Diệp Liên Đài”


Nhìn cái đàn gà đang tỏ ra cao quý cứ như loài tiên hạc, thỉnh thoảng hất cái chân ngắn ngủn, đưa cái mỏ cùn vục vào nước rồi cũng ưỡn diều rỉa rỉa lông cánh. Nàng không ngờ Bạch Thanh phái đất rộng người đông mà lại có cái thú chơi tao nhã như vậy. 


Phong Thần thờ ơ nhìn đàn gà, buông một câu:
“Của sư phụ”
Nàng hiểu!
Đúng là chỉ có gà của lão mới mang cái đức hạnh này.
Lại nhớ đến những cái đùi gà không dứt trong miệng sư phụ, hóa là từ đây mà có.


Tiếp tục trông đến cái lá sen dập dình chìm nổi, Vệ Tước không hiểu võ đài trong tưởng tượng của nàng ở đâu.  
“Bao giờ có tỉ thí, nó tức khắc to ra”
Cuối cùng cũng thông.


Phía sau lôi đài là một mật thất dài trong lòng núi, đi khoảng hai trăm thước thì ra khỏi mật thất. Đập vào mắt nàng là sự kì vĩ của tạo hóa mà cho đến mãi về sau, khi chuẩn bị rời khỏi môn phái, nhìn lại, Vệ Tước vẫn có cùng một tâm trạng y như bây giờ.


Những ngọn núi triền miên nối tiếp như nét bút không dứt trên bức tranh thủy mặc. Có năm ngọn núi xếp thành hình ngũ giác, bao vây ở giữa là một vùng băng tuyết lạnh thấu xương. Trên đỉnh núi, năm thác nước trút xuống ầm ầm, phía dưới, hàn khí bốc lên trắng xóa. Nước và băng, chạm vào nhau nhưng nước không đóng băng mà băng cũng chẳng tan ra thành nước. Ngước mắt nhìn trông cũng chỉ thấy tuyết trắng một màu, trải dài vô tận.


Nàng vô thức đưa hai tay bao lấy mình, có da thịt, cảm nhận hơi lạnh rõ rệt, không giống như khi nàng vẫn chỉ còn mấy phần hồn phách trên Lạc Nhai sơn.
Phong thần vẫn điềm tĩnh, không nhanh không chậm vừa chỉ vừa giới thiệu:


“Năm ngọn núi này là nơi phân bố các điện. lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Ngọn núi kia là Luyên đan đường. Bạch Thanh sở dĩ có địa vị cao, ngoài sức mạnh tu luyện thuần túy,  còn bởi chúng ta có thể luyện được đan dược cấp 7. Đối với tu hành, đan dược là thứ không thể thiếu. Phía trước là Băng nguyên, là nơi tu luyện riêng biệt của những đệ tử có thiên phú biến dị hệ băng”


Rời khỏi mật thất, cơ bản nàng cũng có cái nhìn cụ thể hơn về Bạch Thanh. Phong Thần vẫn trưng lên vẻ hữu lễ nho nhã đưa nàng về phòng nghỉ ngơi rồi mới cáo từ. 


Nằm trên giường, Vệ Tước nhắm mắt, đem tất cả những gì đã xảy ra ghi nhớ lại một lượt. Sâu sắc cảm nhận những thay đổi trong vận mệnh chính mình.






Truyện liên quan