Quyển 1 - Chương 11: Xoáy nước mãnh liệt bermunda 4

“Xem kìa……………….là cô ta, thật không biết xấu hổ, diện mạo xấu xí như vậy còn dám quấn lấy Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất”


Cả đêm viết kiểm điểm, mang theo 2 con mắt thâm quầng đi học, buổi sáng lại còn bị các bạn học chỉ trỏ nói tới nói lui . Tất cả bạn học đều ngưỡng mộ hai vị ngồi gần tôi, một vị nghe nói là xuất thân từ “tứ đại gia tộc” nổi tiếng của Hayakawa, một vị khác lại là đại thiếu gia thừa kế gia tộc hắc đạo (*hắc đạo: xã hội đen)


“Hi! Chào …………….buổi sáng tốt lành………..ha ha……………..” Tôi một đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy buông túi xách xuống, ngồi vào chỗ của mình
Tôi cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn


May mắn cô đã ngay lập tức đến giải cứu tôi, nhưng suốt cả buổi sáng tôi luôn có cảm giác thân mình đang phải chịu một áp lực rất lớn


“Được rồi, buổi chiều hôm nay như thường lệ sẽ được nghỉ,tôi hi vọng mọi người có thể nắm bắt thời gian học tập thật tốt” Cô Trầm vừa nói xong đã vội vàng rời khỏi lớp, có phải cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này?
“Hắc hắc hắc hắc………………”


Một trận cười khiến lòng tôi xót xa bùi ngùi đột nhiên vang lên, tiếng cười kia giống như là từ Địa ngục truyền tới. Lòng tôi kinh sợ dựng cả tóc gáy
Má ơi!!!!Quỷ!!!!


available on google playdownload on app store


Chỉ thấy Mông Thái Nhất mang theo gương mặt sưng phù giống hệt đầu heo, hai con ngươi trừng lớn dò xét Kim Ánh Minh. Đôi mắt của hắn bị sưng nên trở thành một con mắt nhỏ một con mắt lớn, bên mắt trai còn bị bầm xanh một khối lớn! Má phải sưng phù còn cao hơn so với má trái nhìn qua cứ như hắn đang ngâm một quả cam ở trong miệng! Khủng bố nhất là, hắn còn bày ra một khuôn mặt cực kì âm hiểm, nên kết quả càng thêm khủng bố!


“Hắc hắc hắc hắc…………….Kim Ánh Minh…………..Cậu dám đắc tội tôi! Nói cho cậu biết, cậu nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ đem bản mặt xinh đẹp của cậu đánh thành mặt heo……………….”
“Đừng…………..”


Tôi cũng không biết đầu mình có bị thần kinh không, cư nhiên ngay tại nơi sóng gào gió nổi như thế này, lại đi giơ tay , bật ra một chữ như vậy! Bạn học trong lớp cũng bị hành động khó tin này của tôi làm cho sợ tới mức phải hít sâu vào một hơi


Ô ô ô ô……………….. lời nói này của tôi cũng không thể thu hồi lại được!! Cái chữ này vừa ra khỏi miệng đã khiến cho tôi lập tức liền hối hận. Muốn rút lại thì đã quá muộn rồi!
“Sẻ con! Cô bị thần kinh a! Đừng cái gì mà đừng!”


Mông Thái Nhất cực kì khó chịu cắt ngang lời tôi, hướng vào đầu tôi vỗ một cái
“Tôi tôi……….tôi…….” Đau quá, ôi! Đầu tôi
“Tôi tôi tôi, tôi cái đầu cô, lần sau cô còn dám cắt lời tôi thì……………”
“Kim Ánh Minh!”


“Tôi nói rồi không được phép cắt lời tôi!” Mông Thái Nhất hung dữ quay đầu, nhìn thấy người tới lập tức đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt còn là ra vẻ vô tội “Tử Lôi!”


Là nàng!? Là nữ sinh bị quấy rối ở trên xe điện, sau khi rời phòng giám thị vẫn đi theo Kim Ánh Minh, nàng và Mông Thái Nhất hình như là đã quen từ trước, nhưng mà……………..
“Mông Thái Nhất , tránh ra! Tôi không phải đến tìm cậu!”


“Cậu không tìm tôi thì tìm ai?” Mông Thái Nhất xem ra rất không vui , luôn luôn đứng cạnh nhảy nhảy như con ếch
“Cô có thể tránh đường ra một chút được không?” Nàng nhìn chằm chằm tôi, mặc dù có ý là muốn hỏi nhưng thái độ lại khó chịu vô cùng


Tôi còn chưa kịp phản ứng , đã bị một vị nữ sinh cơ bắp đứng bên cạnh lôi ra khỏi chỗ ngồi. Nàng có vẻ như muốn kiếm chuyện…………Giác quan thứ sau lại một lần nữa báo động cho tôi là có bão sắp đến.


“Cái gì! Cậu sao lại chỉ tìm đến con chuột ch.ết kia!” Mông Thái Nhất còn đắm chìm trong vui sướng, lại phát hiện ra Tử Lôi hiện tại cũng không phải là hướng về hắn
“Anh nói ai là chuột!”
“Kim Ánh Minh là con chuột thối!”
“Mông Thái Nhất! Anh câm miệng lại cho tôi!”


“Tử Lôi! Không ngờ cậu lại như vậy……………” Mông Thái Nhất tổn thương nhìn Tử Lôi ngay cả một cái liếc mắt cũng không giành cho hắn, còn Kim Ánh Minh lại có vẻ như hoàn toàn không cảm nhận được những dao động chung quanh, vẫn ung dung nhắm mắt nghe nhạc


Tôi không thể không thừa nhận trong những nữ sinh mà tôi gặp qua thì Tử Lôi đây đúng là nữ sinh can đảm nhất, dám cố tình liều ch.ết gây sự với Mông Thái Nhất


“Chủ nhất tuần sau là sinh nhật của tôi, nhà tôi sẽ mở Party, hi vọng cậu có thể đến tham gia!” Nói xong nàng lại đưa ra một tấm thiệp hồng đặt thật mạnh lên bàn của Kim Ánh Minh
Phương thức trực tiếp bày tỏ thật tốt, tôi ở trong lòng chợt hô lên một tiếng, đây cũng có thể coi như là một lời tỏ tình


Kim Ánh Minh rốt cuộc cũng có phản ứng, mở mắt nhìn Tử Lôi. Ách, tôi không có nhìn lầm chứ, sao tôi có cảm giác như hắn vừa mới tỉnh dậy vậy
“Tử Lôi!! Không cho phép mời hắn!!!!!” Mông Thái Nhất tức giận gần như phát điên , ra sức nắm tóc mình
“Cậu có đi hay không?”


“Hả?” Xem ra là hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, hắn…..,tôi thực bó tay!!
“Tôi nói hắn là đầu gỗ, chuột……………Cậu xem, cậu xem, ha ha ha…………..” Mông Thái Nhất cực kì đắc ý với phát hiện của chính mình


“Mông Thái Nhất, anh câm miệng cho tôi, không liên quan đến chuyện của anh, cút ngay cho tôi…………..” Lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh dám đối xử với Mông Thái Nhất như vậy, mọi người ở đây đều phải hít vào một lượng khí lớn


“Cậu mắng tôi, hơn nữa là vì con chuột ch.ết này, cậu đã quên thời điểm câu hôn tôi trước đây…………”
“Chát………” Cả lớp im lặng trong giây lát


Tất cả mọi người đều biến thành người gỗ (*nguyên văn: mộc đầu nhân), chỉ có Mông Thái Nhất biểu đạt vẻ mặt không rõ là phẫn nộ hay bi thương mà tôi chưa từng gặp qua, năm dấu ngón tay hồng hồng rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt co quắp
Tử Lôi ngây người, tay vẫn còn đặt giữa không trung


Ánh mắt Kim Ánh Minh lúc này cũng bắt đầu xuất hiện tia nhìn sắc bén, song cuối cùng lại thanh tĩnh , minh bạch trở lại


Nữa phần sau, Tử Lôi tái nhợt cả mặt, lao ra phòng học cũng không quay đầu lại. Các bạn học xem kịch cũng lập tức trở “con mồi yếu ót” sợ hãi hắn trút giận lên thân mình. Mông Thái Nhất lại nhìn không rõ khóc hay cười, Kim Ánh Minh thì tỏ ra không có gì sợ hãi, còn tôi ngay cả thở cũng không dám thở


Mông Thái Nhất ngày thường tràn ngập anh hùng hào khí, giờ phút này ánh sáng trong mắt chỉ lập lè yếu ớt, làm cho tôi cảm thấy hắn thật giống như một đứa con nít bị bỏ rơi
Làm sao đây? Làm sao đây? “Bermunda” cho tới bây giờ vẫn chưa bình lặng làm tôi hít thở không thông


“Kim Ánh Minh! Cậu nhớ kỹ cho tôi!!”
Mông Thái Nhất cũng không có làm gì khác, chỉ bỏ lại những lời này rồi chạy ra khỏi phòng học






Truyện liên quan