Quyển 1 - Chương 14: Liên minh hoa lệ chim sẻ xuất kích 2
Chủ Nhật ngày hôm sau, từ sáng sớm mẹ đã qua bờ sông bên kia thăm bà con, ba phải tăng ca, hai ông anh lại chuồn đi chơi mất, chỉ còn mình tôi ngủ khì khì mãi đến giữa trưa
Không phải đến trường, tâm tình tôi có chút tốt, nhưng lại chạm đến cái ví không tiền, thì toàn bộ kế hoạch của tôi đều bị hủy bỏ. Nhàm chán ngồi ở nhà xem TV , nghe nhạc là toàn bộ lịch trình của tôi
Vất vả trông mong đến thứ hai, tôi phải nhanh tìm Mông Thái Nhất để đòi lại số tiền đó, nếu không thì tôi sẽ trở thành kẻ trắng tay. Còn không biết các tên ngang ngược kia có chịu trả tiền cho tôi không, tôi vẻ mặt như đưa đám hoàn toàn không phát hiện đã bắt đầu đi học
Chỗ ngồi của Mông Thái Nhất vẫn trống trơn, riêng Kim Ánh Minh từ sáng sớm đã ngồi trầm ngâm như suy nghĩ cái gì đó, im lặng đến nỗi khiến cho người nhìn thấy cũng bất an…………..
Chuông vào tiết vang lên, Mông Thái Nhất vẫn chưa tới
Tan học, Mông Thái Nhất vẫn không đến
Tan học, Mông Thái Nhất vẫn không đến…………..
Không ai biết vì sao hôm nay hắn không đến lớp, càng không ai biết tại sao hắn nghỉ học
Liên tục 3 ngày, cũng không gặp qua bóng dáng Mông Thái Nhất, ngày ngày yên tĩnh khiến cho người cũng có chút hốt hoảng
Kim Ánh Minh, có vẻ cũng không nói chuyện, càng lúc càng trầm tư
Hôm nay là ngày tôi và Mông Thái Nhất cùng nhau trực nhật, nhưng hắn không đến, cho nên chỉ có một mình tôi. Lau đi danh sách trực nhật trên bảng đen tôi có chút khổ sở….Tên kia cho dù có sợ tôi đòi nợ hắn, cũng không cần sợ đến mức không xuất hiện a, vả lại hắn cũng không cho người khác có cơ hội nói hắn
Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tôi căn bản cũng không phát hiện sắc trời đã tối, trường học lúc này trở nên thập phần im lặng
“Meow……..meo……………”
A? Mèo kêu? Mông Thái Nhất?!
……………………………………
Hay là tôi gặp ảo giác
“Meo…..meowww…..”
Hả?! Đúng là tiếng mèo kêu! Chẳng lẽ là…….Kí ức về lần đầu tiên tôi gặp Mông Thái Nhất chợt hiện ra trong đầu, chẳng lẽ là tên ngốc đó
Tôi không kịp nghĩ nhiều, đã chạy vội đến chỗ phát ra tiếng kêu đó
Bãi đổ xe trường học trước kia là một sân bóng rổ, nghe đồn là nơi hay xảy ra mấy cái truyện ma quái , vẫn hoang phế
Hiện tại trời đã tối đen, tìm kiếm tiếng mèo kêu, tôi đứng bên ngoài cái cửa gỗ nhỏ của bãi đổ xe , do dự mãi vẫn không bước vào
“Meo……..meo…………………”
Tiếng mèo kêu vẫn kéo dài, khiến cho lòng tôi sờ sợ, bởi vì quá căng thẳng, mà bàn tay nắm nắm cánh cửa càng chặt, kết quả không ngờ tới , tôi lại đem cửa đẩy ra
Tôi cảm giác toàn thân phát run, chân giống như dính chặt vào mặt đất, không thể bước đi
Một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt, dụng cụ thể dục được chất đống bên trong, tất cả đều đã cũ kĩ, rỉ sét. Mà mấy cánh cửa sổ lại mở rộng cùng với tiếng xào xạc của đám lá cây bên ngoài, nửa mở nữa khép, trên mặt đất lại ẩn hiện một cái bóng
Một cái bóng?!
“A………………”
“Ầm ỹ ch.ết được” Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang tiếng la của tôi
Kim Ánh Minh?
Khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc, không phải hắn thì là ai vào đây? Hắn ở đây làm gì? Ở trong lòng hắn là một cục bông đang run run
“Dọa nó” Hắn không chờ tôi mở miệng đã nói
Nó? Thì ra trước mặt hắn là một con mèo nhỏ chỉ hơn một tháng tuổi đang phát ra tiếng kêu thật đáng thương
Hiển nhiên, hắn nói chuyện với tôi làm cho tôi có chút giật mình, mà tâm tình tôi lúc này lại phức tạp: thấy Mông Thái Nhất thất vọng thì hoảng sợ sau lại an tâm, thấy Kim Ánh Minh lại giật mình
Ô ô ô……………….tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, có vẻ như tôi muốn đem tất cả mọi lo lắng , sợ hãi và ủy khúc gom lại lúc này khóc hết ra
Thật xấu hổ! Cư nhiên lại bị một siêu hotboy nhìn mình khóc đến thất điên bát đảo, tôi vội nhanh tay lấy khăn quàng cổ không khách khí lau mặt mình
Kim Ánh Minh đầu tiên là ngẩn người sau đó lại “phì” một tiếng nở nụ cười
Kim Ánh Minh nở nụ cười! Là Kim Ánh Minh! Kim Ánh Minh!! Không ngờ hắn sẽ cười…………….
Tôi dùng sức dụi dụi con mắt,miêng mở to thành chũ O!! Hắn tựa hồ thấy tôi có chút mất tự nhiên, liền trở về làm đầu gỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mèo con
“Nó bị thương…………..” Tôi theo tầm mắt của hắn nhìn qua, mới phát hiện bên cạnh mèo con có vết máu
Không để ý đến hắn, tôi nhẹ nhàng đem mèo con ôm vào ngực, một bên không ngừng lẩm bẩm “Ngươi xem, ngươi thật bướng bỉnh, một chút cũng không ngoan. Ta đến xem miệng vết thương của ngươi, ngoan a, sẽ không đau…………..trên đùi có chút máu, ngươi bị thương ở đâu a?…………Ta sờ xem thử………..may mắn, xương cốt vẫn không có gãy, nếu không thì ngươi phải chịu nằm một chỗ”
Không xong, không ngờ tôi lại phạm vào bệnh cũ, chỉ cần nhìn thấy động vật nhỏ thì sẽ không ngừng lầm bầm
“Có………..có tiền không?” Tôi ngượng ngùng nhìn về Kim Ánh Minh bên cạnh, bị hắn nhìn , tôi ngay cả nói cũng không nên lời “Tôi tôi………tôi muốn………..”
“Có” Tuy rằng bị tôi đột ngột hỏi, hắn có chút kì quái, nhưng hắn lại ngay lập tức lấy ví tiền ra đưa cho tôi. Người này hôm nay làm có thể làm một chuyện tốt như thế, khiến tôi có chút không dám tin
“Tôi…………tôi tôi lập tức…………trở về”
Thở hồng hộc cầm thuốc và đồ an chạy về thì Kim Ánh Minh hiển nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn mèo con, cũng không vì tôi đã trở về mà ngẩng đầu
“Chỉ chỉ…………có………thuốc chống …..chống viêm” Tôi ngồi xổm xuống, đem đống đồ đưa qua cho Kim Ánh Minh, còn mình lấy mèo con, hắn vẫn nhìn hành động của tôi, không nhúc nhích
“Đưa thuốc cho tôi……………..” Tuy rằng không học qua băng bó, nhưng mấy cách xử lý vết thương đơn giản thì không thành vấn đề, từ trong tay tôi lấy ra một ít thuốc chống viêm, thoa cho mèo con. Tên kia tựa hồ như còn lo lắng hơn cả tôi………..
“Phù…………” Thở nhẹ một hơi, rốt cuộc tôi cũng làm xong, im lặng nhìn mèo con, tôi đột nhiên cảm thấy rất hài lòng. Tôi đem nó ấp vào trong ngực, sau đó lấy móng vuốt của nó đặt ở trước ngực, sau đó hướng sang bên cạnh vung lên
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kim Ánh Minh, tôi hướng hắn giải thích “Đây là cách tôi nói cảm ơn. Nè, trả lại bảo bối……………..”
Tôi đưa nó cho Kim Ánh Minh, hắn hiển nhiên động cũng không dám động
“Như vậy, ừ ,như vậy……………”
Hắn làm theo cách thức cảm ơn tôi vừa dạy, con ngươi im lặng luôn bị hàng lông mi thật dài che khuất, hiện tại lại lòe ra một chút ánh sáng chói mắt, khiến tôi không thể dời đi ánh mắt mình
“Linh!” Kim Ánh Minh nhìn vào mèo con trong tay
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
Hắn là đang nói đến tên của mèo con sao? Linh….lông vũ…………lông vũ thuần khiết ,mỹ lệ lại phiêu dật, mềm mại…..Tuy rằng dùng tên này đặt cho một con mèo có chút kỳ quái, nhưng mà cái tên này cảm giác cũng khá đặc biệt, hơn nữa rất thích hợp cho mèo con vừa trắng lại vừa nhẹ
“Nó…….sao lại…………….sao lại ở…………..”
“Tan học đã thấy” Kim Ánh Minh hiển nhiên có thể nghe hiểu được ý câu của tôi
Lúc tan học? Tôi làm vệ sinh đến cả một giờ, sao tôi ở đây trước hắn một giờ lại không thấy mèo con
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, thật sự không rõ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì
“Run………..” Kim Ánh Minh hoàn toàn không để ý đến thắc mắc của tôi
Tôi đón lấy mèo con, cảm giác xác thực nó run run, nhất định là do thời tiết quá lạnh “Nó nó………..cần………….chỗ ở”
“Chỗ ở” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, nghĩ nghĩ , đột nhiên lại mở túi xách của mình ra, đổ tất cả sách ra bên ngoài…………..
“Bỏ vào đi”
Tôi ngẩng người, hiểu rõ hắn muốn nói đến mèo con. Vì thế tôi đáp ứng, đem Linh bỏ vào trong túi xách. Mèo con cuộn người lại thành một cục bông. Kim Ánh Minh cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó, liền đem khăn quàng cổ của mình cởi ra, quấn lên người Linh
………………………….
Hành động của người này luôn nằm ngoài ý tưởng của tôi
“Đồ ăn?”
“À, khô bò…………..sữa, bánh mì…………bánh bao…………” Tôi chỉ mua cho mình một ít đồ ăn vặt, sau đó lại lấy ra một ít đặt ở trước mặt Linh
“Cũng vậy?” (Ý Minh hỏi là mèo cũng ăn như vậy? >-< anh này nói chuyện vắn tắt ác)
“Ừ”
Tuy rằng là một chuyện rất đơn giản, nhưng lại không ngờ đến Kim Ánh Minh lại hỏi nhiều như vậy, hắn lúc này đem so với một hắn cao ngạo, lạnh lùng thường ngày thật khác biệt, khiến tôi có chút không quen
Tên bên cạnh không chờ cho ta ngẩn người xong đã gom gom sách rồi hướng ra cửa trước mà đi. Không phải chứ? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có , đúng là người không có cảm xúc a, tôi nói thầm trong lòng
Hắn tựa hồ như nghe thấy lời nói thầm của tôi, lúc gần ra cửa thì ngừng lại, xoay người nhìn tôi
Đem tay phải đặt ở lồng ngực của mình…………Sau đó, lại ung dung hướng sang bên cạnh vung lên
Không, không phải chứ? Tôi không nhìn lầm đi? Người kia cư nhiên lại dùng cách thức cám ơn ta dạy cho hắn nói cám ơn với tôi. Làm ơn đi, đó chỉ là lời nói đùa, hắn cũng tin tưởng!?
Tôi liếc mắt nhìn mèo con đang an ổn ngủ, nhìn sang bốn phía rồi cụng chạy nhanh ra ngoài. Dọc đường đi, tâm tình đặc biệt tốt, có lẽ là vì trận khóc lớn vừa rồi,cũng có lẽ vì vừa cứu mèo con, cũng có lẽ………………
Về nhà, cúi đầu gọi Ma Hạ Sinh một tiếng “Anh” , sau đó lại cho Ma Tích Xuân một nụ cười sáng lạn, khiến hai người bọn họ sợ tới mức ngây người 10 phút
Nhưng mà chuyện đó căn bản tôi cũng không để ý tới, chạy nhanh về phòng mình, mở đèn, tôi ngồi trước gương
Là hắn sao………………..Cái người ngẫu nhiên làm tôi cảm thấy tính tình hắn có chút trẻ con…………người khiến tôi bắt đầu hạ quyết tâm thi đậu Hayakawa
Đôt nhiên, cái cảnh Mông Thái Nhất muốn hôn tôi lại hiện ra trong đầu, tôi chợt lạnh cả người
Trời ạ! Mông Thái Nhất ……………..cái tên Mông Thái Nhất đó còn nợ tôi 250 tệ………….
Đêm nay, tôi lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, hình ảnh của Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất không ngừng xoay quanh, tâm tình phập phồng bất định, tôi xem tôi đúng là thần kinh thác loạn rồi