Chương 9: Chữ Nghi Quan
Editor: Tịch Yên Vũ
Beta: Tửu Thanh
Tại quận Cạnh Lăng.
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến, vạn vật chìm trong sự u ám và buồn bã.
Một lúc sau, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Làn mưa phùn mỏng manh như một dải lụa trắng vắt ngang phủ Cạnh Lăng vương.
Phó Huy đứng dưới mái hiên chăm chú nhìn những hạt mưa lăn từ trên mái xuống.
Tuy hắn là người Ngụy nhưng lại không hề cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu như những người Ngụy khác, thậm chí thân hình của Phó Huy còn hơi gầy gò. Hắn mặc y phục màu trắng, vạt áo được trang trí bằng những đám mây bằng chỉ kim tuyến màu vàng đậm, bộ đồ giản dị ấy càng làm tôn lên vẻ ngoài hào hoa, cử chỉ dịu dàng, nhã nhặn và giong nói ấm áp như ngọc thạch của hắn.
Một chiếc lá rơi xuống lan can, Phó Huy đưa tay đỡ lấy chiếc lá xanh màu ngọc bích ấy, hắn cuộn ống tay áo lên cẩn thận lau đi những giọt nước đọng trên lá, rồi đặt chiếc lá lên môi thử thổi vài tiếng.
Âm thanh trong trẻo vang lên vừa đủ nghe, hắn cũng không có ý định thổi thành bài hoàn chỉnh.
Phó Huy buông chiếc lá xuống, ngẩng đầu lên thì vừa hay nhìn thấy sắc áo đỏ tươi ở đình viện, hắn lau miệng một cái rồi tung người nhảy qua đó.
Dưới làn mưa phùn, vạt áo đỏ ẩn hiện đằng xa kia mang vẻ đẹp trong trẻo và ướt át như một đóa sen nở rộ giữa hồ. Mặc dù người đó đã kịp trốn sau tường nhưng sắc đỏ ấy khiến người khác không thể không chú ý tới.
Phó Huy nhẹ nhàng mỉm cười, nói thầm bằng một giọng nói rất dịu dàng.
“Sao cứ chạy ra ngoài suốt vậy… Cẩn thận không nhiễm lạnh bây giờ.”
Phó Huy vừa nói xong câu này thì cánh cửa phía sau hắn bị đẩy ra. Tỳ nữ Bạch Lộ của Khương Linh Châu cầm một bức thư, giận dữ nói: “Các người thật là quá đáng!”
Phó Huy nghi ngờ thả lá trúc xuống, xoay người hỏi: “Bạch Lộ cô nương, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Công chúa chúng ta gả tới nước Ngụy vì sự thái bình của hai đất nước. Dù Cạnh Lăng vương kiêu ngạo đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm nhục công chúa đại Tề như vậy được!” Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ lên, tức giận giậm chân: “Công chúa ở nước Tề chưa từng bị người ta bắt nạt như vậy, dù bây giờ phải gả đi xa nhưng người vẫn là công chúa của Đại Tề… Vậy mà Cạnh Lăng vương lại đối xử với người như vậy ư…?”
Bạch Lộ dừng lại thở một chút rồi tiếp tục chất vấn Phó Huy.
Khương Linh Châu vừa tức giận vừa buồn cười, nói vọng ra từ trong phòng: “Bạch Lộ… Nghỉ ngơi một chút đi, chỉ là một bức thư thôi, công chúa của em không quan tâm đâu mà.”
Gương mặt dịu dàng của Phó Huy mang đầy vẻ nghi hoặc.
Tuy Vương gia chưa bao giờ gần nữ sắc nhưng cũng không đến nỗi “phũ phàng” như vậy. Không biết trong thư có gì mà lại khiến cho cung nữ bên cạnh Hà Dương công chúa tức giận đến vậy.
Bên kia tấm rèm, Khương Linh Châu lấy một bức thư từ trong tay áo ra rồi đứng dậy. Nàng sai Kiêm Hà đưa bức thư này cho Phó Huy, cười nói: “Phó tướng quân, ngươi hãy chuyển lời đến Vương gia giúp ta, Hà Dương cảm ơn ý tốt của hắn. Chẳng qua là Hà Dương không thích con gái, cũng không hiểu mấy chuyện tình cảm nam nữ, xin Vương gia cất danh sách này đi.”
Nghe Khương Linh Châu nói như vậy, Phó Huy càng thêm nghi ngờ.
Hắn nhận thư từ tay Kiêm Hà, tò mò nhìn lén nội dung trong thư. Từng câu từng chữ lọt vào mắt hắn… Yến Xuân lâu có một cô nương tên Hàm Yên, dáng người đẹp đẽ, mắt như lưu ly, chỉ cần bỏ ra hai mươi ngân lượng là có thể chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nhân…
Phó Huy là người bình tĩnh và trưởng thành mà cũng cảm thấy kinh ngạc vì bức thư này.
Khó trách Bạch Lộ cô nương lại tức giận đến vậy!
Bức thư này rõ ràng là danh sách những kĩ nữ thanh lâu nổi tiếng!
Nhưng Vương gia không bao giờ viết những thứ này.
Ở nước Ngụy, ai cũng biết rằng Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì chưa bao giờ gần nữ sắc. Thậm chí mấy năm gần đây, hắn còn chẳng để tỳ nữ hầu hạ mình. Hàng ngày, hắn không ở trong quân đội thì lại vào cung, đâu có thời gian rảnh để đến quán rượu hay thanh lâu mà viết bản danh sách này cơ chứ?
“Công chúa, người nghe thần nói đã! Vương gia tuyệt đối không…”
Phó Huy vừa định thanh minh cho Tiêu Tuấn Trì thì Kiêm Hà đã khép cửa, không ngần ngại cho Phó Huy ăn canh bế môn (1) luôn.
Hắn cất bức thư nóng bỏng tay ấy đi, bất lực thở dài một cái.
“Vương gia ơi…”
***
Phủ Cạnh Lăng vương vô cùng rộng rãi, đếm sơ từ trong ra ngoài cũng phải có khoảng hai mươi phòng. Tuy rộng rãi nhưng trong phủ lại khá ít người. Theo tin tức mà Bạch Lộ có, cả vương phủ chỉ có một mình Khương Linh Châu là chủ tử, còn lại là vài đầy tớ và ma ma.
Khương Linh Châu đứng trong một khoảng sân nhỏ, chính xác là Xoan Hoa viện, bởi vì trong sân trồng rất nhiều cây hoa xoan nên người ta mới đặt tên như vậy, khu đình viện này được bao quanh bởi bốn bức tường vững chắc, đằng sau có một vườn hoa. Để đến được phòng khách thì phải đi qua hai hành lang nối thẳng vào phòng. Khu vực hành lang được sơn đỏ thắm, đỉnh ngói tạc hình rồng, thấp thoáng dưới mái hiên là mấy chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Khương Linh Châu nghĩ, chắc chắn đầu mùa hè năm sau tới kì hoa xoan nở, nơi này sẽ biến thành một khu vườn rực rỡ và tuyệt đẹp.
Nàng vịn tay tỳ nữ đi xuyên qua hành lang rồi dừng lại ngay dưới một chiếc đèn lồng.
Bạch Lộ vẫn chưa nguôi giận về chuyện công chúa của mình bị Cạnh Lăng vương kia sỉ nhục.
Khương Linh Châu thấy thế đành dịu dàng an ủi: “Dù sao cũng chỉ là một bức thư thôi mà. Nhỡ Vương gia chỉ vô tình gửi nhầm thì sao?”
“Công chúa!” Bạch Lộ hết ầm lên: “Sao người lại… có thể…!!!”
Bạch Lộ nói không nên lời, nàng ấy chỉ cảm thấy thắc mắc sao Công chúa nhà mình lại trở nên mềm yếu đến thế? Rõ ràng Khương Linh Châu vốn là một nàng Công chúa mạnh mẽ lắm cơ mà. Thậm chí lúc quyết định đi hòa thân, Công chúa vẫn vô cùng thẳng thắn và dứt khoát.
“Bạch Lộ, không phải là Công chúa không dám nói.” Kiêm Hà chậm rãi cất lời: “Chẳng qua Công chúa đã được gả đến đất Ngụy. Đối với Công chúa, cả bức thư đó và Cạnh Lăng vương cũng chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi. Công chúa đâu cần phải buồn rầu hay tức giận vì những chuyện không đáng quan tâm kia, đúng không?”
Nghe Kiêm Hà nói, Bạch Lộ cũng không còn cảm thấy quá tức giận nữa.
Khương Linh Châu thấy Bạch Lộ hết giận, lập tức kéo các nàng ấy đi sắp xếp lại đống hành lý mà họ đã chuẩn bị ở nước Tề.
Đêm xuống, sau khi ăn tối xong, cả cơ thể Khương Linh Châu đều mệt mỏi rã rời.
Nàng đang định sai người chuẩn bị nước nóng để tắm thì có người báo, Phó Huy và Tống Chẩm Hà cầu kiến.
“Hai vị tướng quân tới đây làm gì?” Nàng buồn bực sai Vi Sương ra mở cửa: “Nếu hai người ấy đến đây để giải thích hộ Vương gia thì mời họ quay về đi.”
“Hình như tối nay Tống tướng quân sẽ lên đường về Thái Diên nên ngài ấy muốn tới đây để từ biệt công chúa.” Vi Sương đáp: “Tống tướng quân là người bảo vệ chúng ta trong Trần Vương cốc, chúng ta cũng chưa nói lời cảm ơn với ngài ấy. Công chúa, hay người cứ gặp Tống tướng quân một lát xem sao ạ?” Đến bây giờ, Vi Sương vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại trận chiến ác liệt trong Trần Vương Cốc, giọng nói của nàng ấy hơi run rẩy.
Khương Linh Châu thấy Vi Sương nói cũng có lý, nàng bèn sai tỳ nữ buông bức rèm ở phòng lớn trong Xoan Hoa viện xuống rồi gọi hai vị tướng quân vào.
Ai ngờ, ngay khi hai vị tướng quân vừa bước vào phòng thì đều khom người, đồng thanh hô to: “Công chúa! Chắc chắn bức thư này không phải do chính tay Vương gia viết đâu ạ!”
Không phải do chính tay Vương gia viết…
Vương gia viết…
Chính tay viết…
Viết…
Âm thanh vang vọng hòa vào tiếng mưa đêm, liên miên không dứt.
Khương Linh Châu giật mình buông tách trà xuống, xoa nhẹ lỗ tai. Nàng bực bội nói: “Ta còn đang thắc mắc sao ban ngày, Phó tướng quân lại bỏ cuộc nhanh như thế, hóa ra là đi tìm đồng minh… Được rồi, hai người nói đi?”
Phó Huy và Tống Chẩm Hà quay ra nhìn nhau rồi cung kính nói.
Tống Chẩm Hà: “Công chúa, từ xưa đến nay Vương gia vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ thân thiết với bất cứ một người phụ nữ nào.”
Phó Huy: “Đúng vậy.”
Tống Chẩm Hà: “Đừng nói là kĩ nữ, ngay cả tỳ nữ và thị thiếp cũng chẳng có.”
Phó Huy: “Đúng vậy.”
Tống Chẩm Hà: “Không chỉ thế, ngay cả trong tiệc rượu, ngài ấy cũng không cho ca cơ hay vũ nữ tiếp cận mình!”
Phó Huy: “Đúng vậy.”
Tống Chẩm Hà: “Nha hoàn thông phòng cũng không có nốt!”
Phó Huy: “Đúng vậy”
Tống Chẩm Hà: “Không giấu gì công chúa, thật sự là Vương gia không thích lại gần phụ nữ khiến các binh sĩ trong quân đội đồn rằng… Vương gia thích đàn ông.”
Phó Huy: “Cái này… Cái này… cũng có thể coi là thật.”
Tống Chẩm Hà: “Cho nên, bức thư đó… có lẽ là do Vương gia quá bận rộn mà vô tình gửi nhầm thôi.”
Phó Huy: “Chắc chắn là như vậy!”
Hai vị tướng quân kẻ tung người hứng, vội vàng giải thích hộ Tiêu Tuấn Trì. Sau khi nói xong, bọn họ nhìn chằm chằm tấm rèm trước mặt với ánh mắt bất lực và rầu rĩ.
Khương Linh Châu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi làm làn khói vấn vít, lượn lờ. Nàng nói bằng một chất giọng thoải mái: “Hai vị tướng quân, đương nhiên là ta tin Vương gia rồi.”
Hai người nào đó thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đã từng được thấy lá thư do chính tay Vương gia viết, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, trong nhu có cương, ngài ấy quen dùng chữ Nghi Quan (2) “Tự như điêu sí vị tức” (3). Mà lá thư này lại được viết bằng chữ Văn Tú mỏng manh, mềm mại, quyến rũ nên bức thư đó không thể là do Vương gia viết được.” Khương Linh Châu uống một ngụm trà, nhẹ nhàng giải thích.
Phó Huy nghe vậy liền mỉm cười: “Đúng vậy. Phó Huy tận mắt thấy Vương gia tự tay viết thư cho Công chúa, có lẽ người lỡ để lẫn phong thư ấy trong đống giấy tờ trên bàn rồi. Việc trong quân đội hơi phức tạp, thỉnh thoảng ngài ấy cũng nhận được mấy thứ đồ kì quái của binh lính.”
Hai người thấy Khương Linh Châu không nói gì thì lòng như trút được gánh nặng.
Tống Chẩm Hà ôm quyền, khom người: “Công chúa, vậy tiểu tướng phải về Thái Diên đây. Mong Công chúa hãy giữ bí mật giúp thần, đừng nói cho Vương gia biết chuyện thần lén chạy tới quận Cạnh Lăng. Theo kế hoạch thì hôm nay thần vẫn còn đang ở quận Giao Châu cơ.”
Khương Linh Châu đáp: “Được. Coi như ta đang báo đáp ơn cứu mạng của Tống tướng quân vậy.”
Tống Chẩm Hà tạm biệt Khương Linh Châu rồi bước ra khỏi Xoan Hoa viện với Phó Huy. Tống Chẩm Hà nhìn chăm chú vào làn mưa đêm, lười biếng nói: “Đã đi đêm lại còn gặp phải trời mưa. Phiền phức thật đấy.”
“Hà đệ, đệ có muốn đến chào Thái Vi cô nương một tiếng không?” Phó Huy nhắc nhở.
“Hả?” Tống Chẩm Hà bóp trán, chọc vào bụng Phó Huy trêu đùa: “Sao lại không nhỉ? Thái Vi là muội muội của đệ, đương nhiên là đệ sẽ đến chào tạm biệt muội ấy rồi. Thế huynh hỏi làm gì? Quan tâm đến giang sơn đất nước chưa đủ, giờ lại còn quan tâm cả muội muội của đệ đấy à? Phó đại ca?”
Phó Huy đỏ mặt im lặng. Hắn vốn có một gương mặt dịu dàng, nhã nhặn mà giờ lại đỏ lựng lên khiến Tống Chấm Hà bật cười vui vẻ.
Tống Chẩm Hà cười một lúc rồi mới thoải mái nói: “Không đùa nữa. Phó đại ca, đệ giao Thái Vi cho huynh. Muội ấy suốt ngày chỉ thích chạy ra ngoài chơi, đệ không khuyên nổi nữa, mà đệ cũng không thể ở lại Cạnh Lăng, đành phải nhờ Phó đại ca… để ý muội ấy giúp đệ vậy.”
Phó Huy im lặng gật đầu một cái.
Mưa càng lúc càng nặng hạt khiến trời đêm trở nên mênh mông và mịt mờ.
***
Trong phòng, Kiêm Hà đang gỡ búi tóc cho Khương Linh Châu rồi giúp nàng thay y phục, hầu hạ nàng tắm rửa.
Bạch Lộ đứng bên cạnh vừa vắt khăn vừa hỏi: “Công chúa từng thấy nét chữ của Vương gia ở đâu vậy ạ?”
“Ở đâu ư?” Khương Linh Châu cúi đầu nghịch một lọn tóc đã ướt, đáp: “Trên bàn của Phụ hoàng.”
Vì muốn cưới được Khương Linh Châu, Tiêu Tuấn Trì đã tự tay viết hết một trang giấy, trước là khen nho giáo nước Tề, tiếp đến là khen Hà Dương hiền thục, lễ độ. Hắn viết từng câu từng chữ một cách nghiêm túc và đàng hoàng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy người viết bức thư ấy phải chân thành và nỗ lực đến nhường nào. Trong khắp thiên hạ này, có lẽ chỉ có mỗi chuyện đó mới có thể khiến người quyền thế ngập trời như Tiêu Tuấn Trì phải đích thân viết ra những câu từ như vậy mà thôi.
Chỉ dựa vào chuyện ấy cũng đủ để Khương Linh Châu kiêu hãnh ngẩng cao đầu mười năm không chán rồi!!
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Đâu chỉ mười năm, kiêu hãnh đến một trăm năm sau cũng được…