Chương 22: Thơ trong tuyết

Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Phủ Cạnh Lăng vương.
Tống Thái Vi ngồi trước cửa sổ, ngón tay nghịch ngợm sợi tóc của mình.


Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu không có ở đây. Mấy tỳ nữ vẫn thường hay cười nói ồn ào cũng đã ra ngoài hết, vương phủ đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi khe khẽ.


A Như ôm đầu gối, cuộn tròn người ngủ trên chiếc ghế tựa. Mái tóc nâu rối bù trên đỉnh đầu nàng ta giống như bộ lông bù xù của một chú mèo hoang xinh xắn vừa đùa nghịch trong tuyết.


Nếu là những người khác thì làm gì có chuyện tỳ nữ ngủ trước mặt chủ tử cơ chứ, nhưng Tống Thái Vi luôn khoan dung và dịu dàng với A Như, nàng chẳng bao giờ để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Tống Thái Vi nghe tiếng tuyết rơi, mò tìm cây lược gỗ trên bàn rồi nhẹ nhàng chải tóc.


Lược còn chưa chạm vào tóc đã bị người khác lấy đi.
Đầu ngón tay trở nên trống không, Tống Thái Vi sửng sốt.
Là Phó Huy.


Phó Huy và Tống Chẩm Hà luôn có thể tự do ra vào vương phủ. Tống Thái Vi sống ở viện Đông, Phó Huy thường xuyên đến viện Đông thăm nàng, người làm trong phủ đã không còn thấy kinh ngạc với chuyện này nữa.


available on google playdownload on app store


Phong tục nước Ngụy khá cởi mở, góa phụ có thể tái hôn và phụ nữ kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Cho nên chuyện nam nữ hẹn hò riêng cũng chẳng phải hiếm. Nếu hai người kết hôn vì thật lòng thương yêu nhau, đó còn có thể trở thành một câu chuyện khiến người đời ca tụng. Thậm chí dù họ không thành phu thê thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, cùng lắm thì chia tay, mỗi người một ngả.


Lúc này, một tay chàng trai tóc đen anh tuấn cầm chiếc lược gỗ, tay còn lại thì nâng một lọn tóc của Tống Thái Vi lên. Bên hông của hắn đeo một chiếc túi thơm. Mùi của cây tế tân quyện với hương địa liền (1) tạo thành một mùi thơm dịu nhẹ, thoang thoảng rất dễ chịu.


“Lần này Phó đại ca đến lúc nào thế? Muội chẳng nghe thấy tiếng bước chân của huynh.” Hai tay Tống Thái Vi nắm chặt tay áo, trên môi nở nụ cười ngây ngô.


“Huynh mới đến không lâu.” Phó Huy để tay lên mái tóc đen dài của nàng, cầm lược chải nhẹ lên những sợi tóc như mây: “Huynh thấy A Như ngủ rất ngon, không muốn đánh thức nàng ấy nên cố tình đi nhẹ một chút.”
Ngón tay đang vén lọn tóc của Phó Huy có quấn một miếng băng trắng.


Hắn từ từ chải tóc cho cô nương trước mặt rồi đặt lược lên bàn. Sau đó, hắn lấy ra một chiếc trâm cài bằng gỗ từ trong tay áo, định cài lên tóc Tống Thái Vi.
Ngón tay thon dài của Phó Huy bỗng dừng lại trên tóc mai của nàng.
Lúc này thân thể Tống Thái Vi đột nhiên trở nên cứng đờ.


Nàng lo lắng đẩy tay Phó Huy ra, sau đó cẩn thận sờ vào búi tóc của mình.
Trên tóc nàng vốn cài cây trâm quấn tơ hình lá chuối mà Khương Linh Châu đã giúp nàng tìm lại trong rừng, cũng là di vật mà mẫu thân để lại.


Giờ đây, nàng đang dùng tay sờ cây trâm trên tóc của mình, xấu hổ giải thích: “Phó đại ca, đây là cây trâm mà mẫu thân muội để lại, bà ấy muốn muội luôn mang nó bên người. Cho nên muội…”


“Thế à, là do huynh quá vội vàng rồi.” Phó Huy hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại cười nhẹ nhõm: “Nếu là di vật mà mẫu thân muội để lại, muội bảo vệ nó cẩn thận như vậy cũng phải thôi… Huynh thấy muội thường chỉ cài một cây trâm đơn điệu nên mới làm một cây trâm khác cho muội.”


Nghe Phó Huy nói xong, Tống Thái Vi cảm thấy hơi bất ngờ.
Nàng dè đặt hỏi: “Phó đại ca làm trâm cho muội ạ?”


“Ừ.” Phó Huy cười dịu dàng, đặt cây trâm gỗ vào tay Tống Thái Vi: “Nhưng huynh rất vụng về, không khắc được mấy hoa văn phức tạp, kiểu dáng của cây trâm cài cũng hơi ngốc nghếch một chút.”


Đôi mắt luôn nhắm lại của Tống Thái Vi hơi cử động, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng sờ chiếc trâm gỗ trên tay mình, mò mẫm từng hoa văn xù xì trên đó.
Hình như Phó Huy khắc một bông hoa mai đang nở, nhụy hoa được tỉa tót rất tỉ mỉ.


Ngón tay của Tống Thái Vi lướt từ nhành mai khắc ở đuôi cây trâm qua đầu trâm, sau đó dừng lại trên ngón tay của Phó Huy. Tống Thái Vi không ngờ lại chạm vào băng vải trên ngón tay hắn.
Nàng nhẹ nhàng thốt lên: “Phó đại ca, tay của huynh bị thương à?”


“… Đúng vậy.” Phó Huy lúng túng cười: “Do huynh vụng về quá, khắc trâm không đúng cách nên mới làm tay bị thương.”


Tống Thái Vi nghe thế thì đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại. Nàng nhẹ nhàng trách cứ: “Lần sau huynh phải cẩn thận hơn nhé.” Nhưng chẳng bao lâu sau nàng lại mỉm cười hạnh phúc như vừa được nếm một thứ gì đó vô cùng ngọt ngào.


Phó Huy nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn.
Tiếc rằng cô nương ấy không thể nhìn thấy ánh mắt rực rỡ tựa gió xuân của hắn.
***
Ở Chung phủ, Tiêu Tuấn Trì đỡ Khương Linh Châu ngồi xuống.


Chung gia quả không hổ danh là gia tộc có tiếng, nhà cửa cực kì lộng lẫy, phòng khách được trang trí bởi rất nhiều châu báu, sáng chói lạ thường. Tám tủ đựng châu báu làm bằng gỗ đàn hương, bên cạnh đó còn có một gốc san hô đen lộng lẫy tuyệt đẹp, tựa như báu vật của Long cung vậy.


Tiêu Tuấn Trì nhìn lướt qua chậu cây san hô, khen ngợi: “Chậu báu vật Long cung này rất đẹp.”


Chung Hiền vô tâm, cảm thấy tỏ ra giàu có trước mặt Tiêu Tuấn Trì chẳng có gì sai cả, thậm chí gã còn nói một cách tự hào: “Vương gia quá khen rồi. So với người được sở hữu tất cả vật báu của thế gian như người, chậu cây san hô nho nhỏ của Chung mỗ chẳng đáng là bao.”


Tiêu Tuấn Trì khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì.
Hắn ngồi xuống, Khương Linh Châu ngồi bên cạnh hắn.
Khương Linh Châu cẩn thận quan sát người Chung gia, sau đó vội cúi đầu, tập trung chú ý vào mấy món ăn trên bàn.


Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn nàng lần thứ nhất, nàng đang nghiên cứu đĩa táo đỏ cuốn chỉ bạc. (2)
Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn nàng lần thứ hai, nàng đang nghiên cứu đĩa bánh uyên ương hoa nở. (3)
Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn nàng lần thứ ba, nàng đang nghiên cứu bánh đậu son. (4)


Trong mắt Khương Linh Châu chỉ có đồ ăn, không có Vương gia.


Bình thường Khương Linh Châu luôn thận trọng đoan trang, vẻ uy nghiêm của một Công chúa không bao giờ giảm, nhưng sự nghịch ngợm trong tính cách cũng chưa từng mất đi. Lúc trước, nàng chẳng mấy khi nghe phụ hoàng và huynh trưởng, cũng thường làm những chuyện trái lễ nghi, ví dụ như việc chơi cùng Lưu Tông lúc nhỏ, hay nghe lén phụ hoàng bàn chính sự ngoài điện Sùng Chính.


Sở dĩ nàng dám làm vậy vì nàng biết phụ hoàng và huynh trưởng luôn nuông chiều vô điều kiện. Vậy mà hôm nay, không biết tại sao nàng lại có ý muốn được nổi loạn như thế trước mặt Tiêu Tuấn Trì. Rõ ràng hắn không phải là người thân của nàng và nàng tuyệt đối không thể làm bừa trước mặt hắn.


Tiêu Tuấn Trì nhìn về phía Vương phi rất nhiều lần, dĩ nhiên là Chung Hiền đã thấy. Gã vỗ tay rồi sai người khiêng một chiếc bàn hoa đến. Trên bàn đã đặt sẵn giấy, mực, bút, nghiên, tất cả đều được chuẩn bị cho tiệc thưởng tuyết ngày hôm nay.


“Đã mời Vương gia đến thưởng tuyết, đương nhiên không thể thiếu tiết mục ngắm tuyết làm thơ của mọi người rồi.” Chung Hiền vuốt chòm râu dài, cười ha hả nói: “Xin thứ cho thần mạo phạm. Không biết hôm nay vi thần có may mắn được ngắm chữ của Vương gia không?”


Tiêu Tuấn Trì đang nhìn đĩa bánh trước mặt Khương Linh Châu, nghe đến đây, hắn lập tức ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Các ngươi cứ chơi đi. Bổn vương không giỏi làm thơ lắm, ngay cả đoạn thơ tặng Vương phi đêm động phòng, bổn vương cũng phải dùng Kinh Phật cho có, hay là thôi đi.”


Chung Hiền vâng dạ.
Khương Linh Châu ngồi cạnh khẽ mỉm cười, nói: “Nếu Vương gia đã không muốn làm thơ, vậy thì để thiếp làm thay chàng nhé.”
Tiêu Tuấn Trì gật đầu: “Cũng được. Vương phi thông minh hơn ta nhiều.”


Chung Hiền nghe Tiêu Tuấn Trì nói xong thì khuôn mặt co rúm lại, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Không ngờ Nhiếp Chính vương lại yêu thương Hà Dương công chúa đến vậy.


Cũng may gã có dụng ý khác, làm thơ chỉ là cái cớ để giúp Chung Tiểu Yến nổi bật hơn thôi. Hơn nữa từ trước đến giờ nước Tề vẫn có câu “Con gái không có tài mới là có đức” hay sao, đa số phụ nữ ở nước Tề chỉ biết vài ba chữ vớ vẩn là cùng, chắc Hà Dương công chúa này cũng chẳng thể làm ra được bài thơ nào tử tế đâu nhỉ? Có khi lúc ấy lại làm trò cười cho thiên hạ ấy chứ.


“Con cháu Chung gia thi làm thơ với Vương phi, Vương gia làm trọng tài được không ạ?” Chung Hiền đề nghị.
“Được.” Tiêu Tuấn Trì nói: “Ai làm hay nhất, bổn vương sẽ ban thưởng.”


Thời gian một nén nhang bắt đầu, con cháu Chung gia lần lượt bước đến trước bàn, vén ống tay áo cầm bút viết. Lúc đến lượt Chung Tiểu Yến, nàng ta suy tư nhìn Tiêu Tuấn Trì một cái, chậm chạp chưa chịu đặt bút. Một lúc lâu sau, Chung Tiểu Yến mới làm xong một bài thơ.


Sau tầm bảy tám người, cuối cùng cũng đến lượt Khương Linh Châu.
Nàng là Cạnh Lăng Vương phi, không cần phải tự bước ra bàn, tỳ nữ sẽ cầm giấy và bút đến cho nàng.


Khương Linh Châu suy nghĩ rồi đặt bút viết một bài thơ. Vừa nhấc bút, nàng bỗng cảm thấy mấy hàng chữ trên giấy chưa hợp ý mình lắm, vì vậy lập tức bỏ bài thơ đầu tiên đi. Sau đó, nàng lấy thêm một tờ giấy khác, lại làm một bài thơ mới, lúc này Khương Linh Châu mới hài lòng.


Tỳ nữ dâng xấp thơ được hoàn thành vào tay của Tiêu Tuấn Trì, hắn lật từng trang từng trang ra xem.


“Bổn bương chỉ là một kẻ thô lỗ, thực sự không biết được thế nào là hay, thế nào là không hay.” Hắn tự giễu: “Bổn vương cảm thấy bài nào cũng hay, không thể phân cao thấp. Nếu bắt buộc phải nhận xét, có vẻ như câu “Vạn bông tuyết xinh đẹp dao động trên bầu trời, những mối tình nhạt nhòa bạc bẽo rồi sẽ trở nên cô quạnh” này không tệ chút nào.”


Chung Tiểu Yến hất cằm nói: “Tạ ơn Vương gia khen ngợi.”
“Ồ? Bài thơ này do Chung tiểu thư làm à?” Ánh mắt Tiêu Tuấn Trì đầy suy ngẫm: “Chung tiểu thư quả thật rất tài năng.”
Chung Hiền vô cùng hài lòng, cười nói: “Vậy tiểu nữ cũng mặt dày xin một phần thưởng từ Vương gia.”


“Chung tiểu thư muốn gì?” Tiêu Tuấn Trì hỏi.
“… Tiểu Yến…” Chung Tiểu Yến cụp mắt, lời trong miệng không biết có nên nói ra không.


Chung phu nhân vốn đã dặn nàng ta phải tự xin được gả cho Tiêu Tuấn Trì làm Trắc phi. Nhưng khi nàng ta thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hà Dương công chúa thì lại không muốn xin gả làm thiếp nữa.
Thiên hạ to lớn, gả cho những người đàn ông khác có gì không tốt, sao cứ phải cố gả làm thiếp cho người ta cơ chứ?


Đúng lúc Chung Tiểu Yến đang do dự thì Chung phu nhân vui vẻ cười bảo: “Từ nhỏ Yến Nhi đã rất mến mộ một người đàn ông. Ước nguyện cả đời của con bé là được gả cho người đàn ông đó. Không biết Vương gia có thể…”


Chung phu nhân chưa nói xong, Tiêu Tuấn Trì đã lạnh nhạt ngắt lời: “Không thể.”
Đôi mắt của Chung phu nhân mở to.
“Ý Vương gia là sao ạ?” Chung Hiền hỏi.
“Ồ, bổn vương cảm thấy ở đây có một bài thơ hay hơn.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Bài… bài nào ạ?” Chung Hiền chột dạ.


Chung Hiền bình tĩnh, nghĩ lại: Nếu như một người khác của Chung gia đạt hạng nhất, vậy thì để người đó xin vị trí Trắc phi cho Chung Tiểu Yến cũng được.


“Là câu này.” Tiêu Tuấn Trì từ tốn lấy ra một tờ giấy, chậm rãi đọc to: “Tâm vô quản ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố. Viễn ly điên đảo mộng tưởng cứu cánh niết bàn… Hay lắm, hay lắm.”
Toàn bộ Chung gia yên lặng.
…“Bát Nhã Tâm Kinh”


Đây là bài thơ ngắm tuyết của con nhà ai? Là ai, ai đã làm?


Lúc đó, Tiêu Tuấn Trì đã quyết định: “Vậy ta chọn bài này. Nếu trái tim đủ lí trí và thanh tịnh, gặp ngũ sắc ngũ dục (5) nhưng không vấn vương lo lắng thì đây chính là cảnh giới vượt ra ngoài luân hồi, quả thật khiến bổn vương tâm phục khẩu phục.”


“Nhưng mà Vương gia…” Chung Hiền cố gắng vùng vẫy giãy ch.ết: “Bài thơ này không phải là thơ ngâm tuyết…”
“Bổn vương nói bài thơ nào hay nhất thì bài thơ đó hay nhất.” Tiêu Tuấn Trì nói: “Chung đại nhân có ý kiến gì không?”


… Ai lại dám có ý kiến với Cạnh Lăng vương cơ chứ.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Khương Linh Châu & Tiêu Tuấn Trì: Cho phu thê chúng ta một cái micro, chỉ cần một câu thơ trong “Bát Nhã Tâm Kinh”, chúng ta có thể đánh bại cả thiên hạ.


P/s: Bài thơ mà Chung Tiểu Yến viết dựa vào tác phẩm “Hòa phạm tiên chi tuyết”.






Truyện liên quan