Chương 27: Cung điện ở Thái Diên

Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Trong thành Thái Diên, nơi nào cũng rất náo nhiệt.


Những tòa nhà, những lầu các nối tiếp nhau không dứt. Đường phía Nam, đường phía Bắc đâu đâu cũng rất rộn ràng. Một nửa lớp tuyết tan thành những giọt nước trong như ngọc, một nửa vẫn vương trên mái hiên. Trên phố rất đông người qua lại, có những quý nhân đeo vàng bạc, cưỡi ngựa quý, cũng có cả người Hồ mắt xanh tóc vàng. Bánh xe ngựa lăn trên đường phát ra tiếng ken két hòa với âm thanh ồn ào của biển người như thủy triều.


Con đường mà Tiêu Tuấn Trì đi chính là đường giữa của vua nên dọc đường không ai dám đến gần. Dòng người ở phía trước đều vội vàng tản ra, mau chóng tránh đoàn người của Tiêu Tuấn Trì. Chẳng bao lâu sau, xe ngựa cũng đến thành Tây.


Những người sống gần con đường này đều là con nhà quyền quý, không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là quan lớn. Từ xa nhìn lại, những tòa nhà tạo nên một dải trắng đỏ đan xen vô cùng hùng vĩ và tráng lệ. Trong các tòa nhà liền kề nhau đó thì phủ Nhiếp Chính vương có kết cấu lớn nhất.


Tiêu Tuấn Trì vừa vào cửa thành thì phủ Nhiếp Chính vương đã nhận được tin tức. Ngay lúc này, đám người hầu đứng trước cửa phủ từ sớm, đồng đều khom lưng cung nghênh Tiếu Tuấn Trì và tân Vương phi hồi phủ.
Khương Linh Châu bước xuống xe ngựa, Kiêm Hà đỡ nàng.


Tiêu Tuấn Trì thấy sắc mặt nàng vẫn tốt bèn hỏi: “Vương phi có mệt không? Hôm nay còn phải vào cung gặp bệ hạ nữa đấy.”
Khương Linh Châu lắc đầu trả lời: “Thiếp không sao nhưng Lan cô cô…”


available on google playdownload on app store


Hai người đồng thời quay đầu, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Lan cô cô ở gần đó như sắp ngã đến nơi. Mặc dù bình thường bà rất kiên cường mạnh mẽ, nhưng tuổi cao khiến bà không thể chịu được sự chòng chành va chạm của xe ngựa trên chuyến đường dài.


Người hầu dắt ngựa và vận chuyển hành lý. Phó Huy cũng có phủ ở Thái Diên, cáo từ với Tiêu Tuấn Trì xong, hắn trở về phủ của mình. Khương Linh Châu thì theo Tiêu Tuấn Trì vào vương phủ.


Nhưng phủ Nhiếp Chính vương ở Thái Diên thật sự không thể so với phủ Cạnh Lăng vương, đông người nhiều miệng, nếu để ai đó biết được hai người bọn họ chia giường ngủ thì khó tránh khỏi sẽ dẫn đến rắc rối. Vì vậy hành lý lẫn y phục của cả hai đều đưa vào một phòng.


Nói cách khác…
Bắt đầu từ tối nay, hai người bọn họ sẽ chung chăn gối với nhau.
Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu đều phải vào cung. Tiêu Tuấn Trì vào cung để dọn dẹp cục diện rối rắm thay Thiếu đế Tiêu Vũ Xuyên, còn Khương Linh Châu vào cung vì Thái hậu Phòng thị muốn gặp nàng.


Nếu đã vào cung thì Khương Linh Châu sẽ ăn mặc trang nghiêm một chút. Khi Tiêu Tuấn Trì gặp nàng ở trước cửa vương phủ, đôi mắt hắn sáng rực lên. Cô nương trước mặt mặc kiểu váy Sao Tạp Cư (1) có hoa văn xoắn ốc (2), trên vai còn khoác chiếc áo màu cây hoa khói. Một mảnh lụa thơm, tô nhẹ lông mày; ngọc bội hoa thịnh, búi tóc Trầm Đàn rủ xuống, dù trang sức không nhiều nhưng nàng như biến thành một con người khác, nhẹ nhàng trong sáng như đóa hoa lê, mộc mạc mà đáng yêu.


“Vi phu sợ rằng Vương phi đã vào cung thì không thể ra khỏi cung được nữa.” Hắn nói đùa.
Hai người lên xe ngựa để vào Tây cung, nơi mà Hoàng thượng và Thái hậu ở. Cho đến khi nhìn thấy cung điện, Khương Linh Châu mới bình tĩnh, nàng lại nhớ đến nội cung Hoa Đình - nơi mình đã lớn lên.


Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu đi đến cung Vĩnh Ninh bái kiến Phòng Thái hậu trước.


Huynh trưởng của Tiêu Tuấn Trì - Tiên đế Tiêu Đồ Ký chỉ có một người con trai là Tiêu Vũ Xuyên. Tuy nhiên đứa con trai này không phải do Phòng Thái hậu sinh ra mà là do thê tử đầu tiên của Tiêu Đô Ký - A Đạt Mạt thị sinh ra.


Thân thể của A Đạt Mạt thị suy nhược nhiều bệnh, ngay sau khi sinh Tiêu Vũ Xuyên thì mất. Sau khi bà mất, Tiêu Đồ Ký nhiều năm không lập hậu. Hắn thấy Tiêu Tuấn Trì cũng đã qua tuổi hai mươi nên rất tin tưởng giao Tiêu Vũ Xuyên cho Tiêu Tuấn Trì dạy dỗ, còn bản thân mình thì chinh chiến ở bên ngoài.


Khi các cận thần trong triều thấy hậu vị vẫn luôn trống, tất cả nêu ý kiến rằng Tiêu Đồ Ký nên lập tân hậu. Vì vậy, Tiêu Đồ Ký lập Phòng thị làm Hoàng hậu. Phòng thị cũng thật xui xẻo, làm Hoàng hậu chỉ mới hai tháng thì Tiêu Đồ Ký mất trên đường đến phía Tây, vì vậy Phòng Hoàng hậu biến thành Phòng Thái hậu.


Cẩn thận tính lại thì năm nay Phòng Thái hậu vẫn chưa đến hai mươi sáu tuổi.
Phòng Thái hậu một mình trong cung Vĩnh Ninh rất cô đơn. Nghe nói Cạnh Lăng Vương phi đến Thái Diên, nàng ta lập tức muốn gặp gỡ khuôn mặt mới này.


Lúc này, Khương Linh Châu được cung nữ dẫn vào cung Vĩnh Ninh đang cúi người hành lễ, bái kiến Thái Hậu.
“Bái kiến Thái hậu nương nương.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng hành lễ.


Bức rèm che trong suốt khiến thân hình người phụ nữ sau tấm rèm hiện ra một nửa. Đáng lẽ, người ngồi trên ghế phượng phải ung dung, từ tốn thế nhưng lúc này, nàng ta lại rất căng thẳng, tự mình bước ra khỏi tấm rèm, đỡ lấy Khương Linh Châu: “Nhiếp Chính Vương phi mau đứng dậy, ngồi đây là được.”


Nàng ta đeo hộ giáp (3) trang trí bằng hoa đồi mồi xanh, ngón tay nàng ta khẽ chạm lên cổ tay của Khương Linh Châu.


Khương Linh Châu ngẩng đầu lên nhìn Phòng Thái hậu, mặc dù trẻ tuổi nhưng khuôn mặt nàng ta thì miễn cưỡng lắm mới có thể nói là thanh tú ưa nhìn, nếu mà đưa vào hậu cung của phụ hoàng nàng thì sẽ bị chôn vùi trong nháy mắt, trên người Phòng Thái hậu cũng không thấy được dáng vẻ đoan trang, quý phái của Thái hậu một nước, vì thế trước mặt Khương Linh Châu là một người phụ nữ tự hạ thấp mình đến mức tầm thường.


Phòng Thái hậu đỡ Khương Linh Châu dậy rồi quay về chỗ ngồi sau tấm rèm. Nàng ta mỉm cười khen: “Đã sớm nghe nói Hà Dương công chúa của nước Tề có vẻ đẹp độc nhất vô nhị, nghiêng nước nghiêng thành. Hôm nay nhìn thấy, quả thật là danh bất hư truyền.”


“Thái hậu nương nương khen nhầm rồi.” Khương Linh Châu nói xong thì ngồi xuống.
“Bệ hạ bướng bỉnh, ngày thường Nhiếp Chính vương bận xử lý công vụ trong triều. Nếu Vương phi thấy rảnh rỗi thì có thể vào cung, ai gia sẽ rất vui mừng.” Phòng Thái hậu giơ ngón út đeo hộ giáp lên nói.


“Được Thái hậu nương nương ưu ái như thế khiến thiếp sợ hãi.” Khương Linh Châu gật đầu trả lời.


Phòng Thái hậu vỗ nhẹ tay, lập tức có cung nữ mang lễ vật đã chuẩn bị từ trước vào cung Vĩnh Ninh để ban thưởng. Những chiếc đĩa đặt trong khay gấm trên tay của cung nữ đựng vòng tay vàng được trạm trổ tinh xảo.


“Đây là chút lễ gặp mặt mà ai gia chuẩn bị trước cho Nhiếp Chính Vương phi, hi vọng Nhiếp Chính Vương phi không chê.” Phòng Thái hậu cầm lấy chiếc vòng vàng rồi tự mình đưa cho Khương Linh Châu.


Khi đang nói chuyện, phía sau đá vân mẫu truyền đến những tiếng bước chân. Một thiếu niên bước ra, chậm rãi tiến đến chỗ của Thái hậu. Thiếu niên với bộ y phục màu vàng lộn xộn, bên trên vạt áo thêu rồng trong biển mây còn dính một dấu đỏ rất lạ, cây trâm cố định tóc cũng trở nên cong cong vẹo vẹo, không ra hình dáng gì hết.


Hắn lười biếng ngáp một cái, dáng vẻ hồn nhiên chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
“Mẫu hậu, người đang nói chuyện với ai…” Vị Đế vương trẻ chỉ nói một nửa thì đột nhiên mở to mắt: “Tam hoàng thúc!”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Vũ Xuyên lập tức trốn ra sau tấm bình phong.


Thời gian hắn xuất hiện quá ngắn, lại bị tấm rèm ngọc che mất nên Khương Linh Châu cũng không thấy rõ mặt.


Vốn dĩ Tiêu Tuấn Trì đang ngồi một bên ngắm nhẫn ngọc ban chỉ trên tay. Hắn nhìn thấy bóng vàng bên cạnh Thái hậu biến mất trong nháy mắt thì đã biết bệ hạ đang lười biếng ở đây. Tiêu Tuấn Trì cũng chẳng đứng dậy bái kiến bệ hạ mà ngồi tại chỗ nhíu mày hỏi: “Sao bệ hạ lại ở đây?”


Phòng Thái hậu vội vàng giải thích: “Hôm nay lúc hoàng nhi đến bái kiến ai gia có nói rằng hơi mệt, cho nên ai gia đã để thằng bé vào tiểu điện nghỉ ngơi.”


“Ồ?” Tiêu Tuấn Trì hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm góc long bào bên cạnh Phòng Thái hậu, hỏi: “Trước khi vi thần rời kinh có dặn bệ hạ phải học thuộc “Lễ”, “Truyền”, bệ hạ đã thuộc chưa?”
Góc long bào sau lưng Thái Hậu co lại nhỏ hơn nữa.


Tiêu Tuấn Trì nhìn dáng vẻ lúc này của Tiêu Vũ Xuyên, biết rõ hắn không học thuộc theo lời dặn của mình. Tiêu Tuấn Trì thở dài một tiếng, nói: “Mà thôi, sau này học cũng được. Hôm nay vi thần còn có việc phải làm nên sẽ không nói với bệ hạ mấy chuyện này nữa.”


Tiêu Vũ Xuyên nghe xong thì không rụt lại nữa, hai mắt nhìn ra ngoài, đảo loạn xạ. Khương Linh Châu vốn định nhìn xem dáng vẻ của vị Đế vương trẻ tuổi và ham chơi này trông như thế nào, thấy hắn đang nhìn mình thì nàng mau chóng cúi đầu.


“Tam hoàng thúc, Vương phi thúc mới cưới đẹp quá đi.” Vị Đế vương trẻ tuổi cười hì hì, cố ý cao giọng nói: “Chẳng trách Tam hoàng thúc muốn cưới nàng ấy cho bằng được.”
Tiêu Tuấn Trì nhíu mày nói: “Bệ hạ, vi thần đổi ý rồi.”


“Cạnh Lăng vương… Sao, sao vậy?” Tiêu Vũ Xuyên khá sợ hãi.
“Thần cảm thấy, hay là hôm nay bệ hạ học thuộc “Lễ”, “Truyền” đi.” Tiêu Tuấn Trì trả lời.
Trong khoảnh khắc đó, vị Đế vương trẻ tuổi không quan tâm đến uy nghi thiên tử mà phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.


Thấy Tiêu Tuấn Trì muốn lấy sách, Tiêu Vũ Xuyên vội vã trở về. Phòng Thái hậu đã gặp được Khương Linh Châu và ban thưởng nên nàng mới an toàn xuất cung.


Trước khi vào cung Vĩnh Ninh, Khương Linh Châu còn lo rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Lúc nàng còn ở nước Tề, hoàng huynh Khương Yến Nhiên từng nói với nàng, sợ rằng người Tiêu gia sẽ coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nàng còn tưởng rằng bên trong Tây cung ở Thái Diên đều là những nhân vật đáng sợ, nhưng lại chẳng thể ngờ chỉ có một đôi cô nhi quả mẫu mà thôi.


Sau khi bước ra khỏi cung Vĩnh Ninh, Khương Linh Châu cười nói: “Vương gia, thiếp cảm thấy bệ hạ rất ngây thơ trong sáng.”


Tiêu Tuấn Trì chăm chú nhìn nàng, nói: “Ngây thơ trong sáng? Vì Vương phi chưa tiếp xúc nhiều với nó thôi.” Dừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Lời dạy của Tiêu gia ta là nếu như chính thê chưa mất thì đàn ông không thể nạp thiếp. Từ lúc dựng nước cho đến bây giờ, bao nhiêu đời Đế vương đều chỉ có một thê tử sống đến khi bạch đầu giai lão, hoàng huynh, phụ hoàng của ta đều như thế. Nhưng thằng nhóc này lại giống hệt Nhị thúc của nó, làm trái lời dạy.”


“Chuyện này…” Khương Linh Châu khá giật mình, hỏi: “Bệ hạ đã lấy thê tử ạ?”
Nếu như nàng nhớ không lầm thì đàn ông nước Ngụy thường sau hai mươi lăm tuổi mới kết hôn, đó là muộn lắm rồi. Mà Tiêu Vũ Xuyên năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, vậy mà đã nạp thiếp lấy thê tử.


“Ừ, Hoàng hậu là ta chọn cho nó đấy. Nhưng hậu cung của tên nhóc này lại có đến mười lăm, mười sáu phi tần.” Tiêu Tuấn Trì chậm rãi lên tiếng: “Thê tử mấy đời Tiêu gia ta cộng lại cũng chẳng nhiều bằng nó.”


Khương Linh Châu lẩm bẩm: “Chẳng trách lúc trước Vương gia lại nói như vậy với thiếp…”
Hắn nói bệ hạ là tên háo sắc.


“Chẳng phải lúc trước nàng hỏi ta Lục Huệ tỷ trong thư bệ hạ nhắc đến là ai sao?” Tiêu Tuấn Trì nói: “Đó chính là Lương Quý phi ở cung Cảnh Thiều. Nói gì thì nói, nàng ta cũng là mỹ nhân có tiếng, nàng cũng biết câu “Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương” chứ?”


Khương Linh Châu lắc đầu hỏi: “Vì sao lại nhắc đến thiếp?”
“Khen nàng đó.” Tiêu Tuấn Trì đáp.


Tiêu Tuấn Trì còn phải đi xử lý chính vụ, hắn để cho Khương Linh Châu và thị vệ về phủ trước. Sau khi tiễn Khương Linh Châu đi, Tiêu Tuấn Trì bước về phía điện Hàm Chương. Chưa đi được mấy bước thì thấy một cung nữ với kiểu tóc song hoàn mặc bộ cung y màu xanh lá cây đứng đợi gần đó.


Vừa nhìn thấy nàng ta, Tiêu Tuấn Trì lập tức cảm thấy đau đầu, thậm chí còn muốn day day ấn đường.
“Thu Uyên cô nương, có chuyện gì không?” Hắn kìm nén nỗi khó chịu trong lòng mình.


“Thưa Nhiếp Chính vương.” Cung nữ tên Thu Uyên nọ cúi đầu khom lưng chào: “Nương nương đã chờ người lâu rồi.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: So với đứa cháu háo sắc thì người không gần nữ sắc như ta quả là người đàn ông tốt trên thế gian. (điên cuồng vỗ ngực)


P/s: Đại Cẩu không có người trong mộng, không có người trong mộng, không có người trong mộng.






Truyện liên quan