Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Vân Hoan lại nghe rõ.
Không chỉ nghe rõ câu khi của Diệp Già Lam mà còn nghe rõ tiếng "Ân" kia của Đường Ngộ.


Trong lòng cô nàng tràn đầy vui mừng nằm trên mặt đất, nhắm mắt cong thành hai mảnh trăng khuyết, chờ bạch mã vương tử của cô thân sĩ ưu nhã ôm cô dậy.
Kết quả đợi một hồi lâu, vương tử vẫn không hề có động tĩnh gì.


Trợn mắt nhìn lên, lại thấy bác sĩ Diệp ở trước mặt hơi hơi nhíu mày lại.
Diệp Già Lam sinh ra đã có một đôi mày liễu xinh đẹp, mảnh lại dài, cong cong dịu dàng, dưới mày đẹp lại là đôi mắt mềm mại như nước.
Cô cũng không hề động đậy.


Vân Hoan có chút gấp gáp, đưa mắt ra hiệu không được, cô nàng đành dứt khoát dùng lực ho mạnh một tiếng
Tiếng không nhỏ, chỉ nháy mắt, thậm chí đã áp luôn cả tiếng xe réo chung quanh.
Đường Ngộ khẽ nhíu mày, rũ mắt nhìn xuống


Vân Hoan rốt cuộc cũng có cơ hội nghiêm túc nhìn thẳng vào vương tử của mình.
Đuôi mắt vương tử hơi nhếch lên, mí mắt rũ xuống, độ cung làm cho ánh nhìn càng thêm dịu dàng câu nhân, mũi cũng cao thẳng cực đẹp.
Nhìn xuống chút nữa, môi hồng răng trắng.


Đến cả tóc cũng vừa ở độ dài cô nàng thích
Chứng vọng tưởng lại phát tác, Đường Ngộ vừa liếc nhìn cô nàng một cái, Vân Hoan đã cảm thấy anh ở trong tối liếc mắt đưa tình.
Cũng không uổng công cô nàng nằm trên mặt đất lâu như vậy.
Vân Hoan nuốt một ngụm nước miếng.


available on google playdownload on app store


Trong lòng cô nàng như có nai con đấu đá lung tung, lúc này hận không thể biến thành nai nhỏ, sau đó lập tức lao vào trong lòng vương tử.
Vân Hoan thuộc phái hành động nên lập tức ra tay, kết quả vừa muốn bò dậy, đã lập tức lại dập mông xuống____


Hai chân cô nàng trần trụi, lại tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo trong một thời gian dài, vừa rồi dùng sức cũng quá mạnh.
Trật khớp rồi.


Vân Hoan đau đến cả mặt đều vặn vẹo, cẳng chân cứng ngắc động một chút cũng không dám động. Cô nàng lớn lên là tiểu bích ngọc trong nhà, kêu gào lên còn có thể so với tiếng giết heo, tiếng tru thẳng tắp cắt ngang bầu trời đêm: “Diệp Diệp Diệp…… bác sĩ Diệp!”
Diệp Già Lam đột nhiên hoàn hồn.


Cô cũng không kịp nghĩ đến một tiếng "Ân" vừa rồi của Đường Ngộ là có ý gì, vội vàng ngồi xổm xuống, nâng tay nhẹ nhàng đè lên mắt cá chân của Vân Hoan, một tay khác lại đè lên bàn chân trật khớp của cô nàng, sau đó đẩy vào trong.


Động tác của cô dứt khoát lưu loát, nửa phần do dự tạm dừng đều không có.
Giây tiếp theo, có tiếng khớp xương vang lên một chút.
Hệt như tiếng giết heo đạt đến cao trào.
Đôi mắt trang điểm của Vân Hoan nhanh chóng lem ra thành gấu trúc.


Bên cạnh đã có y tá đặt cáng đến, ba chân bốn cẳng nâng Vân Hoan lên, sau đó lại vội vã nâng vào bệnh viện.
Diệp Già Lam nhấc chân bước nhanh đuổi kịp, sau khi bước vài bước, cô quay đầu lại
Chỗ người nọ đứng ở phía sau lúc này giờ đã rỗng tuếch.
Đường Ngộ chắc đã lên xe.


Tiếng còi xe trong khu phố náo nhiệt vẫn kéo dài không ngừng, bàn tay siết chặt túi của Diệp Già Lam dần dần buông ra.
Đột nhiên bất ngờ gặp lại, sau đó lại đột nhiên bất ngờ mà tiếp tục chia ly.
Diệp Già Lam nhẹ nhàng hít một hơi


Hứa Luyến bên cạnh nhẹ chọt một cái lên bả vai cô: "Nhìn đến choáng rồi?"
Không đợi cô trả lời, Hứa Luyến lại nói: “Tớ cũng nhìn đến choáng rồi.”
Hèn gì vừa rồi cô nàng lại an tĩnh thế.
Diệp Già Lam thu lại ánh nhìn, không liếc nhìn cô nàng, cất bước trở lại phía bệnh viện.


Giọng Hứa Luyến từ đằng sau căn bản không hề ngập ngừng: "Tớ tuyên bố, đối tượng xem mắt của cậu hôm nay không tính là top 3."
Dừng một chút, hình như cảm thấy không tốt lắm, Hứa Luyến lại bỏ thêm một câu: “Nhưng đối tượng xem mắt của cậu cũng khá tốt đó.”


Diệp Già Lam đè đè ấn đường, không nói tiếp.
Hứa Luyến đã trở lại vấn đề đứng đắn: “Lần này thật sự không định thử một chút à?”
“Tạm thời không định gì cả.”
“Vì sao a?”
“Không thích.”


Mỗi lần đáp một vấn đề, bước chân của Diệp Già Lam lại chậm hơn một chút
Hứa Luyến không tự giác đi đến trước mặt cô, cô nàng hỏi: "Có người mình thích rồi à?"
Diệp Già Lam hoàn toàn dừng lại.
Cô quay đầu nhìn lại


Chiếc Cayenne màu đen đang đậu ven đường, có lẽ là đợi đèn xanh, cửa sổ xe hơi hạ xuống, người nọ ngồi ở vị trí phó lái như có như không bật bật lửa.


Ánh sáng màu lam sắc lạnh lóe lên rồi tắt, sau khi lặp lại vài lần, anh nhìn qua, cách không xa, Diệp Già Lam thấy khóe miệng người đàn ông hơi hơi gợi lên, như có như không cười một cái.
Cô thu ánh nhìn lại, gần như không thể nghe thấy đáp một câu: “Có a.”


Người nọ ở trên xe, cách có hơn mấy mét, lại không biết cười với ai đến điên đảo chúng sinh kìa.
-
Tiểu công chúa hờn dỗi mất mấy ngày.
Thuốc thì vẫn theo thường lệ mà uống, nhưng lại không thích nói chuyện với ai, cũng chẳng buồn xuống giường đi lại.
Cô nàng nằm trên giường ba ngày.


Ngày thứ tư là thứ Bảy, đến phiên Diệp Già Lam trực ban.
Lúc chiều, cô đặc biệt mang riêng món kẹo sữa Vân Hoan thích tới tìm cô nàng nói chuyện phiếm, kết quả cô nhóc kia bản không để ý tới cô, nằm nghiêng ở trên giường lật xem cổ tích.


Diệp Già Lam giơ giơ giấy gói kẹo ở trước mắt cô nàng: “Hoan Hoan……”
“Không được gọi em là Hoan Hoan.”
Cuối cùng cũng có phản ứng, Diệp Già Lam hít một hơi.
“Giống tên chó quá.”
“……”


Vân Hoan căn bản khinh thường với cách gọi của cô, cô nàng rõ ràng là một cô gái 20 tuổi, lại giống như xem cổ tích đến phát nghiện, nghiêm túc lật giở đọc từng tờ một.
Lúc lật đến một tờ nào đó, cô nàng hít hít cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mạng đều dâng cho anh ấy……”


Diệp Già Lam không nghe hiểu, cầm khăn giấy đưa cô nàng lau nước mắt, “Cho ai?”
Vân Hoan tiếp tục lật sách, nước mắt cũng tiếp tục chảy: “Vương tử của em.”
“……”
Cả một buổi chiều, Diệp Già Lam dùng hết nguyên một hộp khăn giấy
Hơn 6 giờ, có đồng nghiệp tới thay ban.


Diệp Già Lam thu dọn rồi tan ca, mới ra bệnh viện đến cửa, Hứa Luyến đã gọi điện qua: “Loan Loan, cậu vẫn nhớ tối nay khoa chúng ta có buổi liên hoan với phòng cách vách chứ hả?"
“Nhớ.”
Công việc của bác sĩ quả thật áp lực quá lớn, người trẻ tuổi khó tránh khỏi lâu lâu lại muốn thả lỏng một chút.


Đây là từ hai tuần trước, một đám bác sĩ ở ba phòng cùng trực ba thương lượng với nhau mà đề ra.
Diệp Già Lam nhớ thì nhớ rõ, nhưng cô cũng không muốn đi lắm.


Cô duỗi tay đè đè sau cổ, lúc cúi đầu tóc dài theo cổ rũ ra trước ngực, cô kéo giọng đáp bạn: “Tình yêu à, hôm nay tớ hơi mệt.”
“ Nếu cậu không đến, thì cả khoa cũng chỉ có mình tớ là nữ thôi đó.”
“……”


“Cậu nhẫn tâm nhìn tớ bị một đám sói hoang ở cách vách vây quanh sao?”
Kề cạnh khoa tâm thần là khoa thần kinh nội ngoại, khoa nội còn đỡ chứ khoa ngoại vốn dĩ nổi tiếng thiếu phụ nữ rồi.
Toàn bộ khoa giải phẫu thần kinh, chỉ có một bác sĩ nữ, tuổi từ bốn mươi trở lên.


“Qua đây đi,” bên Hứa Luyến có tiếng giày cao gót vang lên, “Vừa hay kế bên có đồng nghiệp mới đến, hôm nay Đại Ngưu tốn không ít lời mới mời được người ta đến đó.”
“Kế bên nào a?.”
“Khoa ngoại a!” Dừng một chút, Hứa Luyến lại hỏi: “Cậu không muốn đến làm quen à?”


“Không muốn.”
Diệp Già Lam cảm thấy không cần thiết, bệnh viện lớn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đụng thôi.
“Cậu có thể để tâm một chút đến đàn ông hay không hả?”


Trong giọng Hứa Luyến mang theo ý hận sắt không thành thép bật ra khỏi ống nghe, “Có biết hai cô ý tá ở khoa nội, chỉ vì muốn gặp đồng nghiệp mới người ta mà còn đặc biệt điều ban không hả?”
“……”
Một người giống như thần phật như Diệp Già Lam thì lời trong lời ngoài đều không có hứng thú.


“Tớ gửi địa chỉ cho cậu, hiện tại, lập tức qua đây ngay.”
Mới vừa nói xong, Hứa Luyến đã cắt đứt điện thoại, cường thế đến mức căn bản không cho cô từ chối.
Địa chỉ gửi qua.
Là nhà hàng K nổi tiếng bậc nhất, gần kề bệnh viện.


Diệp Già Lam suy nghĩ vài phút, cuối cùng vẫn quyết định đi cứu vớt con cừu non Hứa Luyến nằm giữa sói kia.
Cô đi đường, lúc đến nơi còn chưa đến 7h.
Đồ ăn ngon, nhưng lại không đủ người
Trong phòng thưa thớt chỉ có tám chín người ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc cả.


Đồng nghiệp mới không đến.
Hai cô nàng y tá vì đồng nghiệp mới đặc biệt đến vẻ mặt buồn bực, mãi cho đến khi cơm nước xong, hai người các cô vẫn không chờ được mục tiêu xuất hiện.
Hơn 8 giờ xíu, đoàn người đã đến KTV đặt phòng.


Diệp Già Lam không thích ca hát, vừa rồi cô lại uống vài chén rượu, đi vào không đến nửa giờ, dưới tiếng quỷ khóc sói gào giống như đang xả giận của hai cô y tá nhỏ, cô đã dựa vào vai Hứa Luyến ngủ lăn ra rồi.
Giấc ngủ này cũng không yên ổn.


Diệp Già Lam bị gió điều hòa trong phòng làm lạnh đến tỉnh, cô ôm ôm cánh tay, híp đôi mắt hỏi Hứa Luyến: “Mấy giờ rồi?”
Giọng cô không lớn, vừa dịu vừa mềm, Hứa Luyến không nghe thấy, “Cái gì?”
Diệp Già Lam vì thế lại phải bò đến bên tai cô nàng lặp lại một lần.


“9 giờ rưỡi,” Hứa Luyến nhìn đồng hồ, “Làm việc với cậu trong khoa mấy năm mà giọng vẫn dịu dàng thế.”
Diệp Già Lam hừ nhẹ một tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại.


Lần này còn không đến năm phút, toàn bộ tiếng quỷ khóc sói gào trong phòng chợt dừng lại, giây tiếp theo, cánh tay Diệp Già Lam đột nhiên bị người ta dùng lực bóp chặt.
“…… Mẹ nó.”
Tiếng Hứa Luyến vang lên bên tai cô, rất thấp, nhưng vẫn không áp được sự kích động.


Diệp Già Lam nhíu mày, rút tay về, sau đó trợn mắt, ngẩng đầu.
Cửa phòng mở ra lại khép lại, có người khoan thai tới muộn.
Nhạc đệm ca khúc "mua bán tình yêu" vẫn đang mở, nhưng hai cô y tá kia không ai hát cả, chạy đến phân nửa mới có người ấn tạm dừng.


Tiếng vang trong phòng vọng lại nửa giây, sau đó lập tức an tĩnh lại.


Bác sĩ Ngưu ở khoa kế bên kéo bác sĩ mới đến lại, khụ một tiếng, “Giới thiệu với mọi người về đồng nghiệp mới một chút, đây chính là vị bác sĩ mà chủ nhiệm của chúng ta lừa ba năm mới lừa về nước được, bác sĩ Đường.”


Người nọ ngồi xuống một bên sô pha, giọng không lớn, ngữ điệu cũng không chút để ý: “Đường Ngộ.”
Xem như là tự giới thiệu đơn giản tự.
Bên cạnh có người rót cho anh một ly rượu.
Anh không cự tuyệt, nhưng cũng không uống.
Không khí rõ ràng thay đổi.


Hai tuyển thủ vừa như quỷ khóc sói gào, đột nhiên bắt đầu dịu dàng lại.
Hứa Luyến ngồi ở bên cạnh, đã nắm chặt tay áo sơmi của Diệp Già Lam thành nếp luôn rồi, "Lần trước anh ta đến bệnh viện, chắc là kiểm tr.a sức khỏe để nhận chức."


Diệp Già Lam “Ân” một tiếng, rút tay áo của mình từ trong tay cô nàng ra.
Có đồng nghiệp nam bên kia vì muốn làm không khí trở nên sôi động, nên nhiệt tình quơ quơ xúc xắc: “Hỏi mọi người một vấn đề hơi riêng tư một chút”
Có người ấn tạm dừng nhạc đệm.


“Đặc biệt là con gái,” đồng nghiệp nam thần bí hề hề, biểu cảm trên mặt hiện vẻ quỷ dị: “Nụ hôn đầu tiên của mọi người là khi nào?”
Đều là người trưởng thành, cũng không ai giấu giếm cả.


Một vòng người lướt qua, đáp án hoa hoè loè loẹt, rất nhanh đã đến phiên đầu bên này.
Hứa Luyến: “Năm nhất.”
“Bác sĩ Diệp thì sao?”
Ngón tay Diệp Già Lam ma sát trên hoa văn nút áo, sau khi ma sát vài cái, cô đáp: “Đã quên.”


Một đám người ồn ào, có ánh mắt tựa hồ ngừng trên người cô vài giây.
Diệp Già Lam không ngẩng đầu, rót chén nước, chậm rãi uống sạch sẽ.
Năm phút đồng hồ sau, một cuộc điện thoại lại giải thoát cô ra khỏi những ồn ào.


Điện thoại là Ninh Trí gọi tới, muốn đi xem phim điện ảnh với cô
Diệp Già Lam tùy tiện tìm lý do từ chối, cô là bác sĩ, nên từ chối áo cũng luôn có cớ đếm không xuể.


Sau khi cắt đứt điện thoại, cô đi dạo dọc theo hành lang một vòng, mãi đến khi tim đập bình thường lại, mới đi về phía cửa phòng.
Sau đó đi càng gần, bước chân cô lại càng nhỏ.
Có người đứng ở cửa phòng cửa, khẽ tựa vào tường bên cạnh cửa nghe điện thoại.


Cũng không biết đầu điện thoại bên kia nói cái gì, anh quay đầu qua, ánh mắt xẹt qua Diệp Già Lam trước mặt, tạm dừng nửa giây, sau đó liếc nhìn biển số phòng.
Tiếng hít thở của Đường Ngộ cực nhẹ, hơi hơi híp mắt, nhìn chằm chằm biển số phòng kia lại không lên tiếng.
Anh bị cận thị.


Diệp Già Lam mím môi, căn cứ vào ý muốn thể hiện sự hữu hảo với đồng nghiệp mới, nhẹ giọng nhắc nhở anh: “D50.”
Số phòng ở KTV.
Ánh mắt Đường Ngộ vừa chuyển, rũ mắt liếc cô


Diệp Già Lam mới vừa khôi phục lại nhịp tim đã lại bắt đầu nhanh dần lên, cô hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, vươn tay mở cửa.
Tay phải mới vừa gặp đến then cửa, cổ tay trái rũ bên người đã bị người ta nắm lấy.
Tay Diệp Già Lam nắm then cửa lại siết chặt hơn một chút, hạ mắt, lại thấy tay anh.


Xương cổ tay tinh xảo, ngón tay sạch sẽ xinh đẹp.
Đầu ngón tay Đường Ngộ có chút lạnh, dán trên cổ tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.


Tay Diệp Già Lam phát ngứa, không khống chế được lại muốn thu về, kết quả vừa mới rụt lại một chút, tay người nọ lại dùng thêm chút lực, đột nhiên xoay người cô lại, sau đó, cúi đầu hôn xuống.
Hương rượu nhàn nhạt phả vào mặt, đến từ trên người Đường Ngộ——


Cái người này ngày thường không chạm vào một giọt rượu, vừa uống là say ngay.
Diệp Già Lam nắm chặt tay, móng tay cái dường như muốn khoét vào da thịt


Giây tiếp theo, cửa phòng đột nhiên bị người kéo ra, tiếng nhạc bên trong cùng tiếng người hòa lại ồ đến, Diệp Già Lam nín thở, còn chưa phản ứng lại, bàn tay người nọ lại đưa qua, lướt qua bên người cô, kéo then cửa.
“Phanh” một tiếng, cửa lại một lần khép lại.


Diệp Già Lam nghe thấy bên trong có người nói câu “Gặp quỷ”, tay cô buông lỏng, không tự chủ lại nín thở.
Môi anh trằn trọc trên môi cô di chuyển qua, hôn lên sườn mặt, sau đó nhẹ nhàng dừng lại bên tai cô, anh mở miệng, giọng cũng rất nhẹ: "Nhớ ra chưa?"
Anh là hỏi nụ hôn đầu tiên có khi nào.


Cứ như vậy non nửa phút, ký ức Diệp Già Lam hao hết tâm tư đè dưới đáy lòng lại như tơ lột kén thoát ra ngoài, cô không chỉ nhớ khi nào, còn nhớ rõ cả nguyên nhân và hậu quả nữa kìa.


Lúc đi học cô là một cô bé ngoan, sau lần đầu tiên Đường Ngộ hôn cô, tâm trạng lại giống Vân Hoan hiện tại vậy đó.
Giống như là bị câu mất hồn.
Muốn dâng mạng cho anh
_______
Editor: trong truyện có nhắc đến bài hát "Mua bán tình yêu" là của Mộ Dung Hiểu Hiểu nhé! Bản sub trên youtube như phía trên nhé!


Còn có xe Cayenne đen, hình ảnh mang tính chất minh họa đây:






Truyện liên quan