Chương 39: Một trăm vạn tệ
Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, đúng lúc có ma âm quấy nhiễu, vậy mà Diệp Già Lam vẫn có thể nghe rõ ràng được hai câu này.
Ánh mắt cô hơi lóe, hai tay đặt bên người, nắm chặt lấy bệ bếp bên cạnh.
Kinh hỉ khó có thể kiềm chế chợt dâng lên, không đến hai giây, ngay sau đó lại cực kì bất đắc dĩ.
Diệp Già Lam đương nhiên bất đắc dĩ.
Đường Ngộ với cô căn bản đều đã là quá khứ mất rồi.
Khóe mắt Diệp Già Lam hơi hơi nóng lên, nước mắt tụ tại đó tựa hồ từng chút từng chút ăn mòn làm hốc mắt cô muốn bỏng cháy, cô nhắm mắt lại, nghiêng mặt qua một bên: “Bác sĩ Đường, anh ngủ với ai đều chẳng có quan hệ gì với tôi cả.”
Cô nâng mắt lên nhìn anh, “Có thể buông tôi ra trước không?”
Môi Đường Ngộ nhấp lại, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Dưới đáy mắt đen láy của Diệp Già Lam có ánh nước thanh triệt lóe lên.
Bên trong rõ ràng chỉ hiện lên có bóng hình anh, thế mà lại đem anh đẩy xa đến ngàn dặm.
Đường Ngộ nhìn cô chằm chằm mấy giây mới chậm rãi nở nụ cười.
Giây tiếp theo, anh buông ra tay nắm Diệp Già Lam ra.
Diệp Già Lam cúi đầu, “Chuyện hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”
Giọng cô càng ngày càng thấp, nói xong lời cuối cùng đến cả mình cũng không muốn nghe thấy, nhưng cô lại không thể không nói ra miệng: “Chúng ta vẫn là thích hợp làm đồng nghiệp bình thường thôi.”
Đường Ngộ không nói một lời, khóe môi giơ lên độ cung lại càng thêm rõ ràng hơn, sau một lúc lâu, anh ý vị không rõ "xuy" một tiếng, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Diệp Già Lam vẫn cúi đầu đứng đó, mãi đến khi qua hai ba phút, chủ nhiệm Tiểu Ngô rốt cuộc cũng kêu ngừng được tiếng dương cầm bên ngoài đi vào, cô mới chậm rì rì xoay người lại tiếp tục rửa rau.
Phụ nữ trời sinh tính mẫn cảm thận trọng, chủ nhiệm Ngô lại là chủ nhiệm khoa tâm thần, liếc mắt một cái đã phát hiện ra cô có điểm không thích hợp.
Nghĩ tới khuôn mặt không biểu cảm của người đàn ông vừa ra khỏi cửa, chủ nhiệm Ngô càng cảm thấy mọi việc không ổn.
Bà với lão Ngô rõ ràng thấy hai người trẻ tuổi này đều không tồi, dạng vẻ nhân phẩm cũng đều xứng đôi, muốn thử thúc đẩy một đoạn nhân duyên……
Kết quả chỉ qua vài phút, hai người này sao lại như vừa đánh nhau một trận là thế nào?
Làm chủ nhà, chủ nhiệm Ngô cảm thấy mình cần phải đứng giữa giải hòa một chút, vì thế bà ho khan vài tiếng, chờ Diệp Già Lam nhìn mình mới từ từ mở miệng: “Tiểu Diệp a, con với Tiểu Đường vừa rồi nháo cái gì không thoải mái sao?”
Nụ cười trên mặt Diệp Già Lam cười đến gian nan vô cùng, “Không có đâu chủ nhiệm Ngô.”
“Có chuyện gì ngàn vạn đừng nghẹn ở trong lòng…… Cô với lão Ngô cũng là nhìn……”
Chủ nhiệm Ngô thở dài.
Bà vẫn cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển theo cái hướng này.
Lão Ngô lúc muốn dụ lợi Đường Ngộ đã phải dụ mất rất nhiều năm.
Tiền người ta không thiếu, kinh nghiệm tích lũy ở bệnh viện nước ngoài cũng nhanh hơn tốt hơn.
Lão Ngô dùng đủ các loại lí do, cuối cùng dứt khoát trực tiếp hỏi có cậu nhóc ấy không có là gì.
Đường Ngộ lúc ấy thế mà lại đáp lại, suy nghĩ vài giây, sau đó nói một câu: “Không có bạn gái.”
(Anh giỏi đấy Ngộ Ngộ! Má Câm, thêm thùng muối nữa! Ngược Ngộ Ngộ tơi tả đi!)
Lão Ngô vừa nghe, vừa vui vẻ vừa buồn bực.
Vui vẻ là vì bệnh viện chưa bao giờ thiếu nữ bác sĩ nữ y tá, chỉ tính trên tay ông thôi, không đến một trăm thì cũng phải có mấy chục.
Buồn bực là vì ông biết tiêu chuẩn của Đường Ngộ cao, mấy chục người ở mấy chục dặm xung quanh có khả năng anh đều chướng mắt cả.
Lão Ngô phải lấy lí lịch của nhân viên công chức năm nay nhận vào ra xem thử, xem từng người từng người, lúc xem đến Diệp Già Lam, ông mới thuận miệng nói: “Phòng của sư mẫu cậu có một cô bé, mấy năm trước tới bệnh viện, mấy năm nay vừa lúc cũng đang đi xem mắt suốt……”
Ông đã lật danh sách đến trang sau, kết quả trầm mặc nửa ngày Đường Ngộ đột nhiên hỏi một câu: “Ai?”
“Họ Diệp.”
“Diệp gì?”
“A…… Diệp Già Lam.”
Kia đầu lại trầm mặc.
Lần này thời gian càng dài, lão Ngô vừa thở dài, lại nghe thấy người đầu kia nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, “Cảm ơn thầy Ngô.”
Mãi đến khi cắt đứt điện thoại, lão Ngô vẫn hoàn toàn mông lung.
Chủ nhiệm Tiểu Ngô ngồi dự thính toàn bộ quá trình ôm gối ngủ đi qua: “Tiểu Diệp mấy ngày nay vẫn đi xem mắt đó, lỡ đâu thật sự nhìn trúng người ta, ông làm sao với Tiểu Đường hả?!”
Lão Ngô sờ cái mũi, “Đi một bước tính một bước thôi……”
Vì thế đi tới đi lui cứ thế đi tới ngày hôm nay.
Đối tượng xen mắt Ninh Trí, Diệp Già Lam không nhìn trúng, nhưng đôi vợ chồng này cũng không có thể tác hợp cho bọn họ được.
Chủ nhiệm Tiểu Ngô thở dài, giơ tay vỗ vỗ bả vai Diệp Già Lam: “Chuyện riêng của con với Tiểu Đường, cô với lão Ngô không can thiệp tới.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Ngô.”
Diệp Già Lam cúi đầu nhợt nhạt cười, nước mắt lại rơi xuống một giọt, rơi xuống cái bồn đựng đầy nước tạo thành một cái bọt nước cực nhỏ.
Chỉ thoáng lướt qua.
Tựa như cô chưa từng rơi nước mắt.
-
Vì náo loạn giữa chừng có chút không thoải mái, lúc Diệp Già Lam ăn cơm tối xong cơ bản không nói gì nữa.
Đường Ngộ nói càng ít, anh ngồi đối diện cô, anh mắt chưa từng dời khỏi phía này dù chỉ một giây.
Bữa cơm này, làm không khí thêm sinh động chỉ có Đường Yên Ninh và Kem.
Một người một chó, miễn cưỡng làm cho bữa cơm này không đến mức cứng đờ.
Khoảng 7 giờ, chủ nhiệm Ngô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Rõ ràng là chuyện quan trọng, đầu kia nói chưa tới nửa phút, ông đã chụp bả vai Đường Ngộ đứng dậy, “người bệnh 407 đột phát xuất huyết não, hai bác sĩ trực đêm nay bị đau dạ dày, Tiểu Đường, em cùng thầy đến bệnh viện một chuyến.”
Lời rơi xuống, Đường Ngộ đã thu mi.
Anh buông chiếc đũa, sau đó lấy chìa khóa xe trong túi ra, trước khi theo chủ nhiệm Ngô ra cửa, lại quay đầu lại nhìn người con gái đưa lưng về phía mình, lời lại là nói với Đường Yên Ninh: “Ninh Ninh, ở nhà nghe lời bà nghe chưa.”
Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Ngô theo phía sau hận sắt không thành thép nhắc mãi: “Đã bảo bọn họ lúc không ăn cơm uống ít rượu thôi, đấy rồi lại đau dạ dày!”
Giọng hai người càng ngày càng nhỏ.
Cửa phịch một tiếng đóng lại.
Diệp Già Lam nhìn bát cơm phía đối diện.
Cơm chỉ mất một ít, vừa rồi anh còn chưa ăn được mấy miếng.
Ngón tay cô siết chặt chiếc đũa, sau đó nghe thấy Đường Yên Ninh bên cạnh lẩm bẩm: “Anh lại không ăn hết cơm rồi……”
Diệp Già Lam quay đầu sờ sờ tóc cô bé: “Anh em thường xuyên không ăn cơm sao?”
Cô bé con gật đầu vài cái.
Cô bé ngồi trên chiếc ghế so với chân mình còn cao hơn, gót chân nhỏ lắc qua lắc lại, “Chị ơi, nếu chị có thể nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày thì tốt rồi.”
Diệp Già Lam cười cười, không đáp.
“Anh em rất thích chị……”
Chủ nhiệm Tiểu Ngô ngồi bên cạnh bị sặc canh, vẻ mặt xấu hổ xoay qua khụ vài tiếng
“Vừa rồi lúc anh ăn cơm, vẫn luôn nhìn chị.”
Đường Yên Ninh dừng một chút, “Dùng cái loại ánh mắt kiểu muốn ăn chị ý.”
Diệp Già Lam: “……”
Đây không phải thích cô, mà là muốn giết cô đúng không?
-
Diệp Già Lam ở Ngô gia đợi đến 9 giờ rưỡi, hai người đi ra ngoài từ lúc 7 giờ kia vẫn không về.
Đường Yên Ninh đã bị chủ nhiệm Ngô dỗ dành ôm vào phòng ngủ cho khách, lúc này phòng khách an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng Kem hô hô thở dốc.
Diệp Già Lam xoa xoa mắt, chờ chủ nhiệm Ngô đóng cửa đi ra mới đứng dậy: “Chủ nhiệm Ngô, vậy em về trước đây.”
“Cũng đã trễ như này, Tiểu Diệp……”
“Không có việc gì, người ra ngoài giờ này vẫn đông lắm ạ.”
Lời này không hề giả, Bắc Thành là môth thành phố, hơn 9h, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu thôi.
Cô đã nói như vậy, chủ nhiệm Ngô cũng không lại giữ lại nữa, sau khi dặn dò vài câu chú ý an toàn thì tiễn cô ra cửa.
Diệp Già Lam sợ tối, nên không dám đi dưới bóng cây nữa.
Cô đi dọc theo đèn đường, đi chưa được mấy bước, đã nhận được điện thoại của Tô Cẩm Kha.
Vừa tiếp nghe, Tô Cẩm Kha bên kia còn làm bộ làm tịch nức nở vài tiếng: “Ô ô ô Loan Loan tớ không còn nhà để về nữa rồi!”
“Mẹ cậu lại ép cậu về nhà xem mắt sao?”
“Cũng không phải…… mấy ngày nay tớ gạt mẹ tớ nói phải đi công tác, kết quả người ta khen ngược, đến chung cư tớ thuê để chờ luôn!”
“Hiện tại ở đâu?”
“Cửa nhà cậu.”
“……”
Diệp Già Lam đánh xe về nhà.
Tiểu khu không cho xe taxi đi vào, Diệp Già Lam xuống xe lại đi hơn nửa phút, vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đỏ của Tô Cẩm Kha.
Cô đi qua gõ gõ cửa sổ xe: “Xuống xe.”
Tô Cẩm Kha chờ đến muốn ngủ luôn rồi, vừa ngáp vừa mở cửa xuống dưới: “Loan Loan……”
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Diệp Già Lam liếc cô nàng một cái, “Muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện tùy tiện, cậu làm cái gì tớ cũng ăn hết!”
Tô Cẩm Kha khóa lại cửa xe xông sang, “Loan Loan, tớ có việc muốn nói với cậu……”
Diệp Già Lam cảm thấy cô nàng hẳn là không có chuyện gì tốt đẹp cả, nhưng cô vẫn gật gật đầu, phối hợp hỏi: “Chuyện gì?”
“Đường Ngộ vẫn chưa có vợ con.”
Hai người đã vào thang máy.
Diệp Già Lam mặt không đổi sắc ấn số tầng, “Tớ biết rồi.”
“Mấy năm nay sau khi anh ấy chia tay cậu, thậm chí còn không bạn gái!”
“……”
Cái này cô cũng biết.
Diệp Già Lam gật gật đầu.
Tô Cẩm Kha đánh giá cô vài lần, thấy tâm lý bài xích của cô không tính là nặng, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Rốt cuộc khi ấy vì sao cậu với Đường Ngộ lại chia tay?”
Trước kia không hỏi qua là không muốn nhắc tới chuyện này làm Diệp Già Lam đau lòng.
Nhưng hiện tại Đường Ngộ cũng đã về nước, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp, cô nàng cũng không cần thiết giấu giếm nữa.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm con số đang nhảy lên từng số một: “Cậu đoán xem?”
“Đường Ngộ đề nghị sao?”
Không đúng a, Tô Cẩm Kha vội vàng lắc lắc đầu, “Cậu đề nghị à?”
Nếu mà Đường Ngộ đề nghị chia tay, thì làm gì có chuyện vừa về nước đã giống như không có chuyện gù xảy ra ôm ôm ấp ấp cô, còn đưa cô về nhà nữa chứ, đấy không phải là kẻ chỉ có một chữ "Tra" là có thể gột tả được đâu.
Quả nhiên, Diệp Già Lam gật gật đầu.
Cửa thang máy vừa lúc mở ra.
Tô Cẩm Kha dậm dậm chân, đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang sáng lên.
Còn chưa kịp truy vấn tiếp, Diệp Già Lam đã mở cửa đi vào, “Ăn mì được không?”
“…… Được.”
Diệp Già Lam vào phòng bếp.
Tô Cẩm Kha: “……”
Thật vất vả gợi chuyện, kết quả cứ như vậy không bệnh mà ch.ết.
Tô Cẩm Kha vừa nghĩ chờ lát nữa làm sao có thể tiếp tục hỏi chuyện này, vừa di động ra, nhàm chán một quyển ngôn tình.
Mệt mỏi cả một ngày, đầu óc cô nàng cần phải được thả lỏng.
Vài phút sau, lúc Diệp Già Lam bê mì ra, Tô Cẩm Kha đã chọn ra được cuốn hợp khẩu vị từ mấy chục quyển rồi.
Thật vất vả tìm được một quyển, cô nàng kích động đọc tóm tắt ra: “Anh là người đàn ông quyền thế bậc nhất Đồng Thành, mà cô chỉ là một cô bé lọ lem làm rơi chiếc giày thủy tinh, một lần ngoài ý muốn, hai người rơi vào bể tình……”
Diệp Già Lam: “……”
Cô lấy chiếc đũa gõ gõ lên bát, “Nhanh qua ăn cơm.”
Tô Cẩm Kha “Nga” một tiếng, vẻ mặt vì cái cốt truyện cẩu huyết cực kì xuất sắc này mà phấn khởi, vừa ăn còn vừa nói: “Lại nói tới khi hai người kia đang trong giai đoạn tình nồng ý mật, mẹ nam chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ chủ, ném lên mặt nữ chủ một tờ chi phiếu một trăm vạn, ‘một trăm vạn tệ, rời khỏi con trai tôi đi!’……”
Những lời này nói còn chưa hết, Diệp Già Lam đã buông tay nắm đũa, chiếc đũa nhẹ nhàng va vào bát vang lên môth tiếng.
Không lớn không nhỏ.
Lúc hấp dẫn của Tô Cẩm Kha nháy mắt bị chuyển dời, tầm mắt cô nàng từ trên màn hình di động dời đi, sau đó rơi lên mặt Diệp Già Lam.
Đáy mắt cô gái đối diện trống rỗng, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, hàm răng không tự giác cắn môi dưới.
Khẳng định không phải bị cốt truyện cô vừa đọc dọa rồi.
Tô Cẩm Kha vừa thấy biểu tình của cô, sửng sốt nửa giây mới nuốt một ngụm nước miếng: “Con mẹ nó……”
“Loan Loan, nguyên nhân cậu với Đường Ngộ chia tay…… Sẽ không cẩu huyết như thế chứ?”
Tô Cẩm Kha biết mẹ Đường Ngộ mất sớm, nên trực tiếp chuyển sang ba Đường Ngộ: “Bố anh ấy cầm chi phiếu tìm cậu, bảo cậu chia tay anh ấy à?”
Quá cẩu huyết.
Cẩu huyết, quá dọa người rồi.
Tô Cẩm Kha không dám tin.
Diệp Già Lam rũ mi rũ, ký ức xưa kia chợt hiện lên, cô mím môi: “Trước khi bọn tớ chia tay một ngày, ông ấy quả thực có cầm chi phiếu tới tìm tớ.”