Quyển 1 - Chương 21: Thiếu niên thiên tử Hiên Viên Đêm

Hoàng cung, nguy nga tráng lệ, lầu ngọc cung son. Bao nhiêu người mưu đồ nửa cuộc đời, máu nhiễm thiên địa, cũng chỉ là dùng máu tươi để đổi lấy nơi này.


Trong Ngự thư phòng, Long Tiên hương thơm ngát, có một người ngồi trên ghế rồng đó chính là đương kim Thiên tử Hiên Viên Đêm. Tóc buông xõa trên vai, long bào lóng lánh ánh vàng, nhìn hết sức xinh đẹp. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng nến, mơ hồ lộ ra quỷ dị sáng bóng. Con ngươi thâm thúy như u đàm khép hờ.


"Hoàng thượng, Thiên Vương gia đến." Đại nội tổng quản Hứa Mậu lanh lảnh thanh âm ở ngoài cửa vang lên.
"Vào đi." Hiên Viên Đêm mở mắt ra, miễn cưỡng mở miệng.
Chi.
Cửa Ngự thư phòng bị đẩy ra, ánh trăng sáng tỏ ùa vào, một làn ánh sáng màu trắng buông trên mặt đất.


"Hoàng huynh." Hiên Viên Thiên bước vào, áo bào trắng theo gió khẽ tung bay. Ánh trăng rọi vào từ phía sau hắn, khiến cho hắn như được bao phủ trong một vầng sáng quang mang thần bí.


"Tới đây, ngồi đi." Hiên Viên Đêm phất phất tay, nhìn thân đệ đệ cùng mẫu hậu sinh ra. Từ rất lâu rồi, hắn để ý thấy Hiên Viên Thiên luôn luôn ôn nhu, phiêu dật, đều này làm cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị. Thân ở nơi ăn sống nuốt tươi, cư nhiên còn có thể tiêu dao như vậy, hắn thật là đệ đệ của ta sao?


"Hoàng huynh, không biết ngươi kêu thần đệ lại có chuyện gì ?" Hiên Viên Thiên vốn là chưa kịp hiểu câu nói “Ta cảm thấy ngươi rất hứng thú” của Lãnh Loan Loan; thì thị vệ tới thông báo là hoàng huynh triệu hắn vào cung. Vì vậy hắn vội vã từ biệt Lãnh Loan Loan vào cung. Có điều là từ giờ phút này, hình bóng của Lãnh Loan Loan đã khắc sâu ở trong lòng hắn.


available on google playdownload on app store


"Đây là thư hàm từ Dạ Liêu Quốc mới gửi tới, ngươi xem đi.” Hiên Viên Đêm đem thư hàm đưa cho Hiên Viên Thiên, ánh mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng.
"Dạ, hoàng huynh" Hiên Viên Thiên tiếp nhận thư hàm, ngón tay khẽ mở ra xem, thần sắc hắn dần trở nên ngưng trọng.


"Thiên đệ, ngươi thấy thế nào ?" Hiên Viên Đêm gõ ngón tay vào thành ghế theo từng nhịp, thanh âm trầm thấp trong thư phòng vang lên.


"Theo như ở thư thảo luận thì Dạ Liêu Quốc muốn thông qua hôn sự cùng ta liên minh. Dựa theo ý kiến của thần đệ, thì bọn họ rõ ràng là nhằm vào ngôi vị hoàng hậu còn trống của hoàng thất ta, vọng tưởng lợi dụng hôn sự để Dạ Liêu Quốc đạt được hậu vị." Hiên Viên Thiên khẽ cau mày lên, Dạ Liêu Quốc từ trước đến nay luôn nhòm ngó Thiên Diệu hoàng triều, ý đồ bất lương. Có thể nào để cho bọn họ thực hiện được mưu đồ này, chỉ là nếu như không chấp nhận hôn sự, thì chỉ sợ Dạ Liêu sẽ mượn cớ khơi mào chiến tranh, đến lúc đó máu chảy thành sông, chỉ có bách tính là phải chịu khổ.


Hiên Viên Đêm gật đầu, mục đích của Dạ Liêu Quốc rất rõ ràng. Chỉ là bọn họ quá coi thường Thiên Diệu hoàng triều, hắn làm sao để cho Dạ Liêu đạt được mục đích chứ.


"Nếu bọn họ đưa ra hôn sự, Thiên Diệu ta tự nhiên sẽ tiếp nhận. Nhưng ai nói là trẫm nhất định phải làm hôn sự này ?" Hiên Viên Đêm khóe môi hé cười chế giễu.
"Ý Hoàng huynh nói là?"Hiên Viên Thiên đôi mắt sáng ngời, tựa hồ minh bạch ý định của Hiên Viên Đêm.


"Hắn muốn hôn sự, trẫm sẽ tìm cho Công chúa Dạ Liêu Quốc một cái phò mã." Hiên Viên Đêm ánh mắt lóe ra quang mang, Dạ Liêu Quốc muốn chơi trò chơi, hắn tự nhiên cũng sẽ phụng bồi.


"Hoàng huynh kế sách thật là diệu kế, nhưng là tuyển ai cùng bọn chúng làm hôn sự chứ ?" Đôi mi khẽ nhíu lên, tuy nói rằng một bộ phận thanh niên là con em quan lại trong triều tài giỏi không ít, nhưng muốn tìm một người có thể xứng đôi với Dạ Liêu Quốc công chúa, lại còn phải có khả năng giám thị nàng và người của nàng thì đây cũng là một việc khó khăn.


"Việc chọn người, ngày mai sẽ thương nghị tại triều chính." Hiên Viên Đêm con ngươi lóe lên một đạo tinh quang. Đám lão đầu cả ngày mở miệng nói nào là cung quy, tổ tông quy chế, giang sơn xã tắc không phải rất lợi hại sao ? Như vậy sẽ đem sự kiện này giao cho bọn họ làm. Hắn cũng muốn nhìn xem bọn họ có thể tuyển ra được người như thế nào.


Hiên Viên Thiên lắc đầu, xem ra hoàng huynh lại muốn làm khó dễ thần tử rồi.
Bầu không khí trở nên yên lặng, Long Tiên hương thơm tràn ngập.


"Dù sao, ngôi vị hoàng hậu lẽ nào vẫn muốn để trống sao?" Hoàng huynh đăng cơ cũng đã được mấy năm, hậu vị nhưng vẫn còn bỏ trống. Đám triều thần nghị luận lên xuống, đều đoán không ra dự định trong lòng của vị thiên tử này. Đương nhiên, một ngày hậu vị còn trống, thì bọn họ ai cũng đều ấp ủ hy vọng có thể đem con gái của mình hướng tới ngôi vị này. Nếu như có thể leo lên ngôi vị hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, thì gia tộc quyền thế cũng sẽ được tăng lên, còn có ai dám đối nghịch với bọn họ nữa.


"Ngôi vị hoàng hậu đến lúc cần thì tự nhiên sẽ có." Hiên Viên Đêm con ngươi híp lại, đám triều thần suốt ngày nhắc đến chuyện lập hậu; ở hậu cung thì đám nữ nhân lục đục với nhau cũng chỉ vì ngôi vị hoàng hậu. Muốn hậu vị, hắn càng muốn tọa sơn quan hổ đấu. Chờ bọn họ đánh nhau bát nháo, lúc ấy mình mới bất ngờ tuyển một người, như vậy mới thú vị, không phải sao ?


"Hơn nữa ..." Hiên Viên Đêm nhìn Hiên Viên Thiên nói, "Trong hậu cung Trẫm có cả đám nữ nhân, nhưng Thiên đệ ngươi đến bây giờ ngay cả một cái thị thiếp cũng không có, mẫu hậu đối với việc này lo lắng không thôi, ngươi thử nói ta xem có thiên kim tiểu thư nhà đại thần nào mới có thể xứng đôi với người." Thiên Vương gia tuấn mỹ, ôn nhu, khiến cho vô số nữ nhân động tâm. Nhưng mà kỳ quái chính là, cho đến nay hắn ngay cả một nữ nhân cũng không có. Mẫu hậu không ngừng sốt ruột, làm cho Hiên Viên Đêm cũng rất ngạc nhiên vì chuyện này.


"Khiến cho mẫu hậu lo lắng, là thần đệ không phải." Hiên Viên Thiên ôn nhu lắc đầu, "Nhưng thần đệ vẫn chưa muốn nghĩ đến hôn sự." Tuy rằng hắn đã gặp rất nhiều nữ tử, trong đó đủ ôn nhu thanh tao lịch sự, lại có cả tài nữ, nhưng hắn vẫn cảm thấy không có cảm giác gì đặc biệt, không có ai có thể khiến cho hắn rung động.


"Ngươi a..."


Hiên Viên Đêm lắc đầu, bây giờ thần thái ngạo nghễ lãnh đạm đã có thêm mấy phần ôn nhu. Từ nhỏ đến giờ, không có người nào muốn thân cận với hắn, ngoại trừ mẫu hậu cùng thân đệ, thì các huynh đệ tỉ muội cùng cha khác mẹ không thích chơi đùa cùng hắn. Đương nhiên, hắn cũng không thiết cùng với đám người ngu ngốc kia vui đùa cùng một chỗ. Trong mắt hắn, thì đám huynh đệ tỉ muội kia chỉ biết ỷ vào bọn họ là hoảng tử, công chúa diễu võ dương oai, cho nên ngay cả chào hỏi một cái cũng không có.


Hiên Viên Thiên nở nụ cười, e rằng tất cả mọi người cảm thấy hoàng huynh quá mức lãnh ngạo, duy ngã độc tôn, không người thân cận, thế nhưng hắn hiểu được rằng, hoàng huynh xử xự như vậy là bất đắc dĩ.
Bên ngoài ngự thư phòng.


Hứa Mậu tay cầm phất trần đứng ở ngoài cửa nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng tỏ, muôn vàn vì sao lấp lánh. Đảo mắt nhìn lại, hắn tiến cung cũng đã được bốn mươi năm rồi. Nhớ tới tiên hoàng còn tại vị, mọi việc phảng phất như mới chỉ là ngày hôm qua, rồi lại như vậy xa xôi... Tiên hoàng là vị hoàng đế tính tình ôn hòa, dùng lòng nhân từ trị vì thiên hạ. Thế nhưng hắn lại vô cùng mềm lòng, biết rõ triều thần trong đó có không ít người làm trái pháp luật, mưu quyền mưu lợi sâu mọt mà lại không có trị tội thanh trừ. Thế nên khi hắn đi về cõi tiên, đám sâu mọt kia tung hoành làm tổn hại đến Thiên Diệu hoàng triều. Bọn họ khinh thường tân hoàng đế tuổi còn nhỏ, mưu toan lừa trên gạt dưới để cướp hoàng quyền. Nhưng không ngờ hoàng thượng mặc dù tuổi nhỏ lại là một người lợi hại, đem đám loạn thần tặc tử diệt trừ. Tân hoàng đế đăng cơ được hai năm, không chỉ củng cố địa vị của mình, mà ngày càng đem Thiên Diệu phát triển sánh ngang với Dạ Liêu Quốc. Khiến cho các nước khác không dám khinh thường Thiên Diệu Quốc, cũng chỉ có thể ở trong bóng tối mưu toan thủ đoạn.


Ánh trăng nhu hòa, dường như một làn vải sa mỏng phủ trên mặt đất. Đêm tối mang theo vẻ thần bí.
Hứa Mậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên cao kia. Nếu như tiên hoàng còn sống, nhìn thấy hôm nay Thiên Diệu phồn hoa sẽ rất vui mừng a.
"Hứa Mậu." Ngự thư phòng truyền đến tiếng Hiên Viên Đêm.


"Có nô tài ." Hứa Mậu thu hồi tâm tư, cầm phất trần, vội vàng đi vào.
"Tham kiến hoàng thượng, Vương gia." Hứa Mậu cúi đầu, vấn an.
"Hứa công công không cần đa lễ." Hiên Viên Đêm phất phất tay, Hiên Viên Thiên vẻ mặt ôn nhu, nhẹ giọng nói.


"Mười sáu tháng này là ngày sinh nhật lần thứ 40 của Hoàng thái hậu, Hứa Mậu ngươi hãy thu xếp cho chu đáo." Hiên Viên Đêm nói.
"Dạ, hoàng thưởng" Hứa Mậu khom người đáp, trong lòng nghĩ năm nay sinh nhật thái hậu thì nên chuẩn bị những thứ gì mới có thể làm cho nàng hài lòng...


"Còn có ..." Hiên Viên Đêm ngập ngừng, "Giúp trẫm chuẩn bị một bộ thường phục."
Hứa Mậu sửng sốt, hoàng thượng không phải vừa mới từ ngoài cung trở về sao? Trong lòng có nghi vấn, nhưng lại cung kính như cũ trả lời:
"Dạ, hoàng thượng "
"Ngươi lui đi." Hiên Viên Đêm phất phất tay.


"Hoàng huynh, ngươi muốn rời cung sao?" Hiên Viên Thiên hỏi.


"Ân, lúc trước vội vội vàng vàng hồi cung, còn có một chuyện làm chưa xong." Con ngươi thâm thúy lóe sáng, căn cứ tin tức mật báo thì Duyệt Hương Các không chỉ là một kỹ viện bình thường, bên trong còn cất dấu một lực lượng thần bí. Lúc trước hắn xuất hiện ở chỗ ấy, cũng là bởi vì tin mật báo này làm cho hắn thấy hứng thú.


"Hoàng huynh vừa nói, thần đệ cũng nhớ đến có việc chưa xong." Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Lãnh Loan Loan với ánh mắt lạnh lẽo câu dẫn, không hiểu vì sao hình bóng nàng lại quấn quýt con tim của hắn, khiến cho hắn không thể nào quên.


"Có chuyện gì vậy ?" Khó có thể nhìn thấy vốn luôn luôn ôn nhu đệ đệ cũng có lúc hoảng hốt như thế, Hiên Viên Đêm nhịn không được nhíu mày.


"Thần đệ hôm nay gặp một tiểu nữ tử kỳ quái." Nhớ đến Lãnh Loan Loan khí thế bễ nghễ, Hiên Viên Thiên nhịn không được cười cười. "Nàng mặc dù mới chín tuổi, nhưng lại có khí thế lãnh lệ, ngạo thị thiên hạ. Hoàn toàn không giống một hài đồng ngây thơ."


"A ?" Hiên Viên Thiên vừa nói, Hiên Viên Đêm cũng cảm thấy hứng thú. Môi hé ra, "Nàng là ai ?" Nhớ mang máng lúc ở Duyệt Hương Các, có hai gã nam tử cũng từng nói tới một vị tiểu thư, không biết là có phải cùng người mà Thiên đệ nói đến không ?
" Nữ nhi của Lãnh Tướng quân."


"Lãnh Bùi Xa không phải chỉ có Lãnh Nguyệt Nhi là nữ nhi sao? Tại sao lại thêm một nữ nhi nữa ?" Hiên Viên Đêm nghiêng đầu, nhớ đến Thiên đệ trước đây từng nói với hắn về Lãnh Nguyệt Nhi.
"Không phải, là Lãnh Loan Loan." Hiên Viên Thiên cũng lắc đầu, hắn cũng không rõ về xuất thân của Lãnh Loan Loan.


"Lãnh Loan Loan ?" Hiên Viên Đêm nhíu mày, con ngươi thâm thúy lóe sáng, hắn thật sự cảm thấy hứng thú.


"Ân." Hiên Viên Thiên gật đầu, "Thần đệ còn nghe nói Mộc Chiêu Vân quận chúa bị Lãnh Tướng quân từ bỏ, nguyên nhân cũng là bởi vì Lãnh Loan Loan." Nhớ tới lúc ở trên đường từ tùy tùng nghe được tin tức, hắn cảm thấy bất khả tư nghị. Lãnh Loan Loan lợi hại như thế, không chỉ chưởng quản toàn bộ tướng quân phủ, vẫn còn làm cho Lãnh Tướng quân bỏ vợ.


"Chuyện này càng có hứng thú rồi." Hiên Viên Đêm gõ nhẹ tay vào ghế, "Trẫm rất muốn nhìn Lãnh Loan Loan một lần." Một tiểu nữ tử mới chín tuổi hài đồng, cư nhiên có năng lực như vậy, thật là làm cho người ta hiếu kỳ.
"..."


Hiên Viên Thiên đột nhiên không nói gì, nhìn thấy thần sắc hoàng huynh hăng hái bừng bừng, hắn cảm thấy trống ngực phập phồng.
Ta làm sao vậy ?
Hắn vuốt lồng ngực của mình, hoàng huynh không phải là người mà hắn tôn kính nhất sao ? Vì sao đột nhiên lại có cảm giác không muốn cho hoàng huynh của hắn gặp Lãnh Loan Loan?


Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ.
Ở trong phòng, mỗi người một tâm tư, bánh răng vận mệnh sắp bắt đầu chuyển động...






Truyện liên quan