Chương 57
Đêm khuya ba ngày sau, ta bị triệu gấp đến tẩm cung Dưỡng Tâm điện của lão hoàng đế, ngoài điện quỳ một hàng các quan viên lớn nhỏ, cả ngự y cũng ra quỳ gối ngoài cửa, trong ngoài đều bao phủ một bầu không khí đầy áp lực.
Ta nhìn xung quanh cũng đoán được đã có việc xảy ra, ở trước mắt bao người, ta một mình tiến vào nội điện. Thời gian ba nén hương trôi qua, tiếng tuyên cáo mang theo khóc thảm của tổng quản thái giám truyền đến — “Hoàng thượng băng hà —”Tất cả thần tử quỳ ngoài điện đều cởi quan mão trên đầu xuống, không biết là xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là giả, tất cả đều khóc như cha mẹ ở nhà mới ch.ết. Ta nghiêm mặt lạnh lùng xuất hiện trước mọi người, trong tay cầm thánh chỉ vàng óng — đây là vật cuối cùng lão hoàng đế đưa cho ta trước lúc lâm chung.
Tổng quản thái giám tiếp nhận thánh chỉ, hướng chúng thần tử tuyên đọc. Sau đó giữa những tiếng hô to “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”, ta trở thành hoàng đế thứ ba mươi sáu của Đại Á hoàng triều, bảy ngày sau đăng cơ, sửa niên hiệu “Long Thuận”, tạo nên một truyền thuyết ở Đại Á, thậm chí là trên cả đại lục này — đấy là chuyện sau này.
Ngay thời khắc tuyên bố tân vương, tổng quản cấm vệ quân đến cấp báo — lầu các giam giữ Hiên Viên Dực bốc cháy, tất cả thị vệ phụ trách canh giữ đều hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Dực không biết tung tích.
Ta nghe tin, mày không tránh được mà nhăn một chút, tên Hiên Viên Dực này lựa thời cơ cũng thật tốt, đào tẩu ngay thời điểm lão hoàng đế băng hà, ai mà còn tâm tư đi quản chuyện của hắn, hơn nữa lão hoàng đế vừa ch.ết, hắn cũng nắm chắc ta sẽ không đuổi giết hắn, cho dù võ công chưa khôi phục hoàn toàn, cũng đủ cho hắn chạy thoát khỏi hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, ra cung, tất nhiên là có người tới tiếp ứng hắn.
Ta hạ lệnh cho tổng quản cấm vệ quân, “Không cần tiếp tục đuổi bắt”, chỉ phạt tượng trưng những binh lính thất trách, nguyên lai chuyện động trời như vậy bị ta phẩy tay hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không.
Sau khi cử hành lễ đăng cơ, ta bắt đầu nắm trong tay toàn bộ chính quyền Đại Á. Tuy trong triều vẫn còn rất nhiều thế lực không phục ta, nhưng cũng có một số lượng lớn người đứng trung lập tỏ thái độ bàng quan. Bởi vì lão hoàng đế trước lúc lâm chung đã ủy nhiệm đại tướng Khâu Kiết Dư, một thần tử trung thành kiên định đứng bên phía ta, nên có thể duy trì cân bằng lực lượng giữa triều đình và nhân dân trong một thời gian ngắn, nhiêu đấy thôi cũng đủ cho ta trừng trị đám tiểu nhân kia rồi.
Ta dùng thủ đoạn ngoan độc, không chút kiêng cữ mà chém hơn mười thần tử ngang nhiên ngỗ ngược ta, dư nghiệt rắc rối vô năng Lục Vương thúc của hai đại gia tộc lúc trước bị lão hoàng đế tước quyền chèn ép, vẫn đang ẩn trong bóng tối chờ thời cơ trỗi dậy, lấy lý do huyết thống hoàng gia của ta bất chính mà khởi xướng nội loạn, trong thư thảo phạt còn liệt kê ra đủ thứ linh tinh liên quan đến hình xăm Hiên Viên hoàng tộc sau lưng ta, kêu gọi mọi người trong thiên hạ cùng nổi dậy.
Thời điểm những tên ngốc này chườn mặt ra cũng chính là lúc chúng rơi vào bẫy của ta, cuối cùng cũng có thể tóm gọn hết một lũ để xử lý, những kẻ không biết kiềm chế chỉ có một con đường thua cuộc. Để tạo quân uy, trận chiến bình định nội loạn không thể không đánh. Không biết vì sao, ta hoàn toàn không lo lắng việc Hiên Viên sẽ cắn ngược lại ta, chỉ đề phòng Tây Tần bên kia rung đùi làm ngư ông được lợi, vì thế cơ sở ngầm đã sắp sẵn từ lâu bên kia của ta được dịp phát huy tác dụng.
Theo chỉ thị của ta, những thế lực ta nuôi trồng tại Tây Tần bắt đầu tiến hành ám sát trọng thần bên người Tần Liệt và phá hư các dịp lễ mừng của Tây Tần. Quan trọng hơn là trong lúc tiến hành ám sát, dù thành công hay không, đều phải lưu lại một chút dấu tích làm cho người khác hiểu lầm lệnh ám sát này là do Tần Liệt hạ. Dù sao chuyện vua trừ khử những quần thần có công lao lớn để đề phòng tai họa cũng không phải chuyện hiếm thấy trong lịch sử. Theo kế hoạch ta an bài, Tần Liệt sẽ phải lo quản cái nội bộ rối rắm của hắn nên sẽ không còn thời gian bận tâm chuyện của ta bên này. Dĩ nhiên, người ta bảo có qua mà không có lại thì thật bất lịch sự, nên mối thù Tần Liệt truy sát coi như trả luôn cho hắn, ăn mà không trả không phải là tác phong làm việc của ta.
Trong thời gian nội chiến, ta ban lệnh cấm đi lại vào ban đêm cùng một loạt lệnh giới nghiêm và hình phạt nghiêm khắc để đề phòng một số ít những kẻ nhân cơ hội náo loạn cuộc sống của dân thường. Nửa năm trôi qua, những thế lực phản động triều đình cơ bản xem như đã được thanh trừ.
Long Thuận năm thứ hai, đại tướng Khâu Kiết Dư bắt giữ phản loạn đầu lĩnh, kết thúc nội loạn, cuối năm, ta hạ lệnh trừng trị những kẻ đứng đầu nội loạn, tru di cửu tộc, cộng thêm chém giết một nghìn hai trăm bốn mươi ba người. Cũng sau nội chiến, Vệ Tình nhận chức thống lĩnh cấm vệ quân, hắn được ta truyền cho phương pháp quản lý quân sự hiện đại, huấn luyện ra cấm vệ quân chính quy phụ trách phòng vệ kinh thành. Ta còn an bài trong dân chúng đội ám vệ có tố chất như bộ đội đặc chủng, sẵn sàng vì ta mà cống hiến sức lực. Còn đại tướng Khâu Kiết Dư dẫn đại quân xuất phát đến vùng biên cảnh Tây Tần và Hiên Viên, phụ trách bảo vệ an toàn lãnh thổ quốc gia.
Khi lực lượng quân sự đã mạnh mẽ lên, ta hạ lệnh miễn giảm thuế khóa, hạ mức thuế đến thấp nhất, bỏ những hình phạt tàn khốc thời nội chiến đi, đại xá cho tất cả phạm nhân, ngoại trừ tội phạm chính trị. Khôi phục lại một bộ phận lớn sức lao động. Đem một số phương pháp kỹ thuật sản xuất thích hợp với thời đại này âm thầm chỉ dạy, lựa chọn, bổ nhiệm và giao quyền cho những trí sĩ tài ba phát minh chế tạo, nhờ đó giúp cho sức mạnh quốc gia phát triển.
Long Thuận năm thứ ba, sức sản xuất của cả nước khôi phục bằng mức trước nội chiến, đến cuối năm thì tăng cao. Song song đó, ta bắt đầu dự tính đến thương mại đường biển, dù sao thì buôn bán trong đất liền vẫn bị Tây Tần và Hiên Viên độc quyền, Đại Á chỉ có thể hướng những nước láng giềng có ưu thế biển để phát triển buôn bán. Khai thác một lĩnh vực chưa từng biết tới như vậy, đối với sự phát triển của Đại Á, chắc chắn là có lợi chứ không có hại.
Đến lúc có được thời gian yên ổn, ta phát hiện ra ba năm đã thấm thoắt trôi qua.
Đèn ***g ngoài điện theo gió hơi đong đưa, bóng người cũng theo đó mà lắc lư chỗ sáng chỗ tối. Thân thể ốm yếu đến mức nói không ra lời của lão hoàng đế trước lúc lâm trung, chỉ còn nhớ kỹ được đôi mắt rưng rưng nước của lão, giữa lúc nội loạn có Vệ Tình làm bạn, phá tan những kế hoạch muốn đâm lén sau lưng ta, nội chiến chém giết hơn một nghìn người… Tất cả đều tràn ngập trong đầu ta.
Ta thản nhiên cười, cầm lấy hương trà đã để sẵn trên bàn — nghĩ đến số phận của con người, có khi nào do đã được định sẵn từ trước, nên hai số kiếp của ta đều trốn không được ràng buộc của những cảnh đấu đá nhau. Nhớ lại những ngày còn ở Hiên Viên, khi chưa bị Hiên Viên Dực phát hiện ra thân phận thật, được thoải mái tự nhiên như thế, có lẽ đó mới là thứ mà ta thật sự mong muốn?
Hiên Viên Dực…
Không hiểu sao lại nhớ tới người kia, lần cuối cùng thấy hắn, cảm giác làn môi lạnh như băng của hắn mãi đến hôm nay vẫn không thể nào quên được.
Hiện tại, chúng ta đều là vua một nước, mà như thế thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì. Thứ ngăn cách hai chúng ta, có phải chỉ là sông Ngân mà Thiên Hậu dùng ngân trâm vẽ ra? (*)
Có lẽ ta nên chôn thật sâu những ký ức này, để chúng trở thành cát bụi…
Ta cầm hương trà trong tay đổ xuống dưới chân.
Không muốn quay về tẩm cung, nên ta nằm úp mặt ngủ luôn trên bàn phê tấu chương.