Chương 38
Sau khi tách ra với Đông Phương Thiên Diệp, hai huynh muội liền xuôi về hướng nam bằng thuyền, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một sự cố bất ngờ khiến bọn họ không thể không dừng lại… Ôn dịch.
Đúng vậy, cứ cách vài năm, Đông Lăng quốc lại xảy ra một trận lũ lụt, sau đó dĩ nhiên kéo theo rất nhiều hệ lụy, năm nay vừa khéo trận lũ lụt này lại vừa mới xảy ra hậu quả nghiêm trọng nhất chính là ôn dịch ở Thuận thành.
Trận ôn dịch xảy ra quá bất ngờ, Thuận thành lại là một thành trấn phồn hoa khiến cho tốc độ lây bệnh càng đáng sợ, nhanh chóng vượt ra khỏi vòng khống chế, hoàng đế cũng không có cách nào đành phải tạm thời đóng cửa thành, cách li Thuận thành với các thành trấn khác.
Không may, ngày hai huynh muội vừa vào thành tính chuẩn bị một ít lương khô lại là ngày đóng cửa thành, vì vậy hai người cũng bị mắc kẹt lại cùng với những người trong thành, nghe nói cổng thành sẽ không mở ra cho tới khi nào tình hình dịch bệnh được khống chế.
Mạc Viễn Phong vừa nghe được điều này liền tức giận tính dẫn muội muội vượt thành ra ngoài, lo sợ muội muội tiếp tục ở lại đây sẽ bị lây dịch bệnh mà mất mạng, nhưng Mạc Tử Liên sau khi thấy tình hình hoang tàn trong thành liền không đành lòng.
Tâm nguyện một đời của nàng là hành thiện giúp người, bây giờ ở đây lại có rất nhiều người cần giúp, sao nàng có thể vì lo sợ bị lây bệnh mà hèn nhát bỏ trốn một mình được.
Thuận thành vốn là một thành trấn lớn, cho dù phần da người đã sơ tán ra khỏi thành thì số người ở lại cũng không phải là ít, vả lại khi tình hình dịch bệnh trong thành vừa mất khống chế, các nhà y quán đa số đều đã thu dọn hành trang trốn mất, chỉ còn sót lại một vài tiệm dược liệu nhỏ cùng vài lão đại phu không nỡ rời bỏ người bệnh mà ở lại thôi, nếu nàng cũng làm ngơ không khác gì bỏ mặc người dân trong thành đối mặt với cái ch.ết cả.
Mạc Viễn Phong thấy không khuyên được muội muội ra ngoài cũng đành cắn răng ở lại, quyết không nghe lời muội muội trốn ra trước, nhiệm vụ của hắn là phải ở bên cạnh bảo hộ cho tốt tiểu muội, nàng ở đâu hắn dĩ nhiên cũng phải ở đó rồi, nếu không sao có thể gọi là bảo hộ được chứ.
Thấy nhị ca của mình cứng đầu không đi, Mạc Tử Liên cũng không tiếp tục khuyên can nữa, lén cho huynh ấy uống một chút linh thủy là được rồi, dù sao có một chân chạy nhanh nhẹn cũng đỡ lắm.
Quyết định mọi việc xong. Mạc Tử Liên liền yêu cầu nhị ca đem theo dụng cụ lập tức lên một khu đồi cao có chút vắng vẻ dưới chân thành dựng một số lều trại cách li cho các đại phu, còn nàng thì đi gặp các lão đại phu còn lại trong thành hợp thành một nhóm, dán bố cáo chữa bệnh cho người dân, kêu gọi người giúp đỡ sắp xếp chỗ khám bệnh và thuốc thang một cách có trật tự chuẩn bị phát cho bệnh nhân kèm theo một loạt công tác chuẩn bị khử trùng, vệ sinh các khu dịch bệnh trong thành, thiêu hủy các thi thể bị bệnh phòng tránh bị lây lan.
Công việc mặc dù không phải rất trôi chảy tuy nhiên cũng ra khuôn ra dạng, có thể coi là tạm thời khống chế được tình hình, tuy nhiên trong thành còn lại tới mấy trăm người mà chỉ còn lại có sáu bảy vị đại phu, thêm cả Mạc Tử Liên nữa cũng không được một chục người, lại còn phải phân chia ra nhiều khu khác nhau, quả thực là gánh nặng đường xa mà.
Ngay cả chân chạy có võ công hộ thể như Mạc Viễn Phong còn có chút không chịu nổi huống gì mấy lão già năm sáu chục tuổi ở trong thành, nếu không phải có mấy giọt linh thủy của nàng có lẽ bọn họ đã gục từ lâu rồi, tình hình hết sức căng thẳng