Chương 56
Hiện tại hai người đang đứng trước một thác nước chảy xuống núi, hai mặt nhìn nhau. Dòng nước dịu dàng ban đầu đã trở nên mạnh bạo, không ngừng tuôn nhanh qua những khúc gập ghềnh rồi chảy ào ào xuống dưới với tốc độ đáng sợ. Tè trên cao nhìn xuống chỉ có thể thấy những vùng bọt nước trắng xóa. chiều cao của con thác khoảng hai trăm trượng, kết hợp với vô số tảng đá sắc nhọn nhô ra giữa dòng đã khiến con thác này trở nên vô cùng nguy hiểm.
Đêm hôm đó, Đông Phương Thiên Diệp đã kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Nhị ca nàng đã được hắn cho người chuyển về Mạc gia ở kinh thành, còn có cả tình hình của Duệ nhi. Sau đó hai người bàn bạc một hồi, quyết định nhanh chóng men theo hướng ngược lại xuôi dòng con suối này tìm đường ra, trên đường thuận tiện hái tất cả dược thảo tìm được trên đường, dù sao nơi này quá hiểm trở, đến được một lần đã không dễ dàng, những dược thảo này không chừng sẽ có lúc dùng tới, thừa còn hơn thiếu mà.
Hai người không ngừng đi như thế, ngay cả thời gian nghỉ cũng rút ngắn lại bằng cách đốt đuốc tiếp tục đi ban dêm, thời gian càng trôi qua không chỉ có nàng mà ngay cả Đông Phương Thiên Diệp cũng có chút không kiên nhẫn rồi, vì mỗi ngày trôi qua lại tương đương với mạng sống của người thân đang rút ngắn lại, ai mà không nôn nóng cơ chứ.
Hai người cứ đi liên tục ba bốn ngày như thế cuối cùng cũng thấy được dòng nước bắt đầu chảy siết sau đó biến mất phía cuối đường thì không khỏi vui mừng chạy nhanh đến đây, chỉ là khi thấy được dòng thác, cả hai người không hẹn mà cùng quay mặt nhìn nhau, xem ra, cửa ải cuối cùng này cũng không dễ qua.
Không tính đến dòng nước đang chảy siết cùng những tảng đá sắc nhọn lởm chởm kia, hai bên thác nước cũng đều là vách đá thẳng đứng, không hề có nổi một cọng dây leo dại nào chứ đừng nói tới cây lớn mọc ra để làm điểm tựa. Nhìn sơ qua nơi này quả thực hết sức hoang vắng, cằn cỗi, thật không cách nào tưởng được bên trong nó lại là một vùng thế ngoại đào nguyên như vậy, thảo nào bao nhiêu năm qua đi nới này vẫn không hề có dấu vết con người xuất hiện.
Mặc dù thác nước này có nguy hiểm nhưng thảo nguyên đằng xa kia lại là động lực thôi thúc họ, nhất định không được lúi bước, chỉ còn một bước nữa thôi. Hai người nhìn nhau, nhìn thấy được quyết tâm trong mắt đối phương. cùng gật đầu, sau đó quay đầu không chút ngần ngại nhảy xuống phía dưới.
Lúc lơ lửng trong không trung, Mạc Tử Liên nở nụ cười, cái cảm giác phiêu đáng trên bầu trời này đã thật lâu không có cảm nhận lại rồi. Đang lúc nàng vui vẻ trên không, định đạp vào một mỏm đá nhô ra để lấy điểm tựa thì eo bỗng nhiên bị một bàn tay siết lấy, kéo nàng cách xa khỏi mỏm đá kia sau đó va vào trong một lồng ngực vững chắc thoang thoảng mùi thảo dược mà mấy ngày nay nàng quen thuộc. Giọng nói có chút bất mãn vang lên từ trên đầu:
“Thời khắc nguy hiểm như thế này mà nàng vẫn còn vui vẻ được sao, lỡ đụng vào đá bị thương thì làm sao.”
Bị giọng nói mang chút quan tâm của Đông Phương Thiên Diệp làm giật mình, Mạc Tử Liên mới phát hiện cảm xúc thiếu nữ đã bị chôn vùi bao nhiêu năm của bản thân đã vô tình bộc lộ ra ngoài, khiến nàng có chút xấu hổ cảm giác cứ như cưa sừng làm nghé bị người ta nhìn thấy vậy. Có lễ việc gặp lại Tiểu Lệ Lệ đã ảnh hưởng đến nàng không ít.
Đông Phương Thiên Diệp cứ ôm nàng như thế, mượn lực từ mấy hòn đá làm giảm tốc độ sau đó rơi xuống hồ nước rộng bên dưới sau đó bơi vào bờ, chỉ là từ đầu tới cuối Đông Phương Thiên Diệp đều không nói gì, cũng không dám nhìn nàng, vừa lên bờ đã vội vội vàng vàng đi mất bảo là tìm củi nhóm lửa khiến nàng không khỏi có chút mạc danh kì diệu.
Cuối cùng nàng mới phát hiện ra là vì cả người nàng đều ướt sũng khiến quần áo dán chặt vào người, đường cong thân thể đều phô ra, còn ẩn ẩn nhìn thấy được cái yếm màu hồng đào bên trong nữa. Đối với người đã từng trải qua việc sống trong thời hiện đại kia như nàng thì việc này đúng là không có gì, nhưng mà không lẽ hắn cũng đã nhìn thấy rồi nên mới xấu hổ như vậy sao, vậy thì thật đúng là đáng yêu nha!