Chương 4: Điểm năng lượng tích cực đầu tiên
Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.11.15]
Trên thế giới còn có điều gì so với điều này càng khiến người ta châm chọc hơn?
Quý Trần Ai làm bé ngoan mười bảy năm, thời điểm ch.ết đi bản thân đa thật sự tỉnh, thứ lại, thậm chí thời điểm sống lại, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là, không đi quản việc không đâu nữa.
Nhưng bây giờ, cái thứ kỳ quái gọi là Tiểu Thất này lại nói với anh, ý nghĩa sống lại một lần nữa là muốn mình làm việc tốt?
Quý Trần Ai ngồi trên giường, cả người có vẻ hơi lười biếng.
Tiểu Thất dường như cũng không nhận ra Quý Trần Ai sa sút, nó dùng âm thanh có chút cơ giới hóa nhưng nghe vẫn vô cùng ôn hòa nói: “Tôi vừa mới phục chế ký ức của người này, anh có yêu cầu đọc không?”
Quý Trần Ai sững sờ, lập tức hiểu được Tiểu Thất đang nói là ký ức của thân thể này, anh nói: “Được.”
Tiếp theo đầu Quý Trần Ai chịu đau đớn một hồi, sau mười phút, anh biết người này khi còn sống gọi là Chu Nghiêu Cần.
Chu Nghiêu Cần so với Quý Trần Ai còn thảm hơn rất nhiều, lúc mười tuổi, Chu Nghiêu Cần trong một lần tai nạn xe cộ mất đi hai chân, tài xế gây chuyện bỏ trốn, đến nay vẫn chưa bắt được.
Điều kiện nhà bọn họ coi như không tệ, mà cha mẹ Chu Nghiêu Cần sau khi biết trị liệu vô vọng, đành tiếp nhận cái kết cục này, mà Chu Nghiêu Cần cũng bắt đầu trải qua những ngày không có chân.
Đại thể hình ảnh trong đầu Quý Trần Ai đều có chút mơ hồ không rõ, gương mặt những người đó phảng phất như có sương mù che đi, chỉ còn lại ánh mắt khác thường cùng tiếng xì xào bàn tán.
Quý Trần Ai biết cảm giác kia là gì, anh không bày tỏ sự đồng tình, mà vẫn như thường ngày, ánh mắt bình thản.
Chu Nghiêu Cần có một em trai nhỏ hơn anh ta ba tuổi, Chu Nghiêu Uẩn, cậu dương quang sáng sủa, cùng với Chu Nghiêu Cần giống như loài nấm sinh trưởng tại góc phòng âm u, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Chu Nghiêu Uẩn rất thương anh trai, thời điểm chăm sóc Chu Nghiêu Cần gần như có thể nói là chu đáo, nhưng đối với Chu Nghiêu Cần mà nói, Chu Nghiêu Uẩn đối với anh ta càng tốt, anh ta càng không thể nào tiếp thu được, bởi vì anh ta đố kị với thân thể khỏe mạnh của Chu Nghiêu Uẩn, khát vọng lấy được tất cả của Chu Nghiêu Uẩn, nhưng trên thực tế, người anh ta thống hận nhất, là bản thân đáng ghê tởm lại đi ghen tị với Chu Nghiêu Uẩn.
Quá nhiều tâm tình tiêu cực cuối cùng đánh vỡ Chu Nghiêu Cần, anh ta lựa chọn cái ch.ết, vốn ban đầu, Chu Nghiêu Cần muốn cắt tay tự sát, nhưng lại vì sợ đau, cuối cùng anh ta uống lượng lớn thuốc ngủ.
Quý Trần Ai rõ ràng cảm thụ của Chu Nghiêu Cần, anh xem xong hồi ức này đó, lật gối đầu lên, quả nhiên thấy được một con dao gọt hoa quả sắc bén được đặt ở dưới gối.
itsukahikari.wordpress.com
Tiểu Thất nói: “Tôi đã kiểm tr.a nghiêm túc thân thể của anh, anh phải cần kỹ năng tập thể hình cấp hai mới có thể khôi phục đi lại.”
Quý Trần Ai nói: “Cấp hai? Tổng cộng có mấy cấp?”
Tiểu Thất nói: “Tổng cộng có năm cấp, bất quá trừ khi anh đi làm việc tốt lớn lao gì như cứu vớt trái đất, đời này không thể đến được cấp năm.”
Nói xong, trước mặt Quý Trần Ai xuất hiện một thanh kinh nghiệm giống như trong trò chơi nào đó, bên trên có dùng chữ trắng viết bốn chữ: ‘Năng lượng tích cực’.
Quý Trần Ai nói: “Muốn khôi phục chân tôi cần bao nhiêu kinh nghiệm?”
Tiểu Thất sửa lại nói: “Xin hãy gọi nó là năng lượng tích cực, ừm… Hiện nay quyền hạn của anh quá thấp, không thể kiểm tr.a dung lượng.”
Quý Trần Ai: “…”
Tiểu Thất: “Nhưng chỉ cần cấp một là anh có thể chống nạng rồi nha.”
Nếu chân còn có thể cứu, cái kia cứ đi theo phương hướng cố gắng lấy nhiều điểm đi, Quý Trần Ai muốn xuống giường, lại phát hiện thân thể này không rắn chắc như bản thân anh, chỉ di chuyển thôi cũng rất khó khăn. Chỉ khoảng cách ngắn ngủi giữa giường và ghế lăn, lại làm cho Quý Trần Ai ra một thân mồ hôi.
Anh di chuyển xe lăn đến trước tấm gương trong phòng, thấy được một khuôn mặt thanh tú tái nhợt, khuôn mặt này khá nhỏ, làn da rất trắng, hơn nữa tóc có chút dài, thoạt nhìn hoàn toàn không giống người hai mươi tuổi, mà giống học sinh trung học gầy gò nhỏ bé hơn.
Quý Trần Ai vươn tay ra sờ sờ mặt kính lạnh như băng, hướng về phía Chu Nghiêu Cần trong gương, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, lạnh lùng.
Bởi vì tàn tật, Chu Nghiêu Cần không thể học ở trường bình thường như những đứa trẻ khác, nhưng với tính cách cao ngạo của anh ta, sẽ không nhịn được học tại trường cho người tàn tật, vì thế cuối cùng, mất đôi chân anh ta liền bỏ học ở nhà, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gọi Chu Nghiêu Uẩn mang sách về cho anh ta xem.
Chu Nghiêu Cần đã buông tha chính mình.
Quý Trần Ai hướng về phía gương thở dài, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.” Nếu như có thể, để tôi thay anh nỗ lực sống tiếp đi, chỉ có sau khi ch.ết, mới hiểu được sinh mạng đáng quý tới mức nào.
Ngay tại thời điểm Quý Trần Ai đối diện với gương, cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, tiếng một thiếu niên truyền vào, cậu nói: “Anh, em mua bánh kem cho anh này.”
Quý Trần Ai quay đầu, thấy được một gương mặt có bảy tám phần tương tự Chu Nghiêu Cần, chẳng qua gương mặt này không tối tăm như Chu Nghiêu Cần, mặt mày một mảng sáng sủa, từ trên mái tóc ngắn còn có mồ hôi chảy xuống, cậu vừa nói vừa dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, sau đó đưa hộp bánh kem cầm ở tay phải tới trước mặt Quý Trần Ai.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, trên mặt làm sao lại khó coi như vậy?”
Quý Trần Ai tiếp nhận bánh ngọt, trầm giọng ừ một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn thừa kế chiều cao mét tám từ cha cậu, hiện tại mới năm thứ nhất đại học, đã tham gia đội bóng rổ của trường, còn trở thành thành viên chính thức.
Cha mẹ bọn họ đều không ở thành phố này, bọn họ bận bịu công tác, căn bản không rảnh chiếu cố Chu Nghiêu Cần, cho nên thuê một căn phòng gần trường đại học của Chu Nghiêu Uẩn, để Chu Nghiêu Uẩn đi học đồng thời thuận tiện chăm sóc Chu Nghiêu Cần.
Bánh kem trên tay Quý Trần Ai thoạt nhìn rất mỹ vị, anh nhớ tới trong trí nhớ, Chu Nghiêu Uẩn lúc này chắc hẳn vẫn còn đang học, bèn hỏi: “Tại sao em lại về?”
Chu Nghiêu Uẩn cười ngây ngô nói: “Hôm nay thi đấu bóng rổ, chơi xong em về luôn, ca, anh không ăn bánh ngọt sao?”
Quý Trần Ai cầm ruy băng từ từ mở hộp bánh nhỏ ra, mặt trên bánh có hình một con gấu mèo vô cùng đáng yêu, anh cầm lấy thìa, xúc một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng.
Tiếp thu ý tốt của em trai, đối với người bình thường mà nói có lẽ là điều cự kỳ sung sướng, nhưng đối với tâm lý đã tàn tật của Chu Nghiêu Cần, đây lại là một loại dằn vặt.
Thân thể Quý Trần Ai cũng cảm giác được điều gì đó, nhưng cuối cùng anh cũng nuốt xuống miếng bánh trong miệng.
Chu Nghiêu Cần đã ch.ết, hiện tại đang sống, là Quý Trần Ai khoác vỏ ngoài Chu Nghiêu Cần.
Tại thời điểm Quý Trần Ai ăn bánh kem, Chu Nghiêu Uẩn ở bên cạnh Quý Trần Ai nói một vài chuyện phát sinh trong trường, không biết có phải ảo giác hay không, cậu phát hiện hôm nay biểu tình của anh trai cậu đã bớt tối tăm khiến cậu phải lo lắng như mọi khi, trái lại phá lệ yên tĩnh, cậu ngồi ở bên cạnh anh, cũng không cảm thấy đứng ngồi bất an, vì thế hiếm có, Chu Nghiêu Uẩn cùng anh trai tán gẫu việc nhà.
Quý Trần Ai ăn được một nửa bánh ngọt, trầm mặc một lát rồi nói: “Tối nay em có rảnh không?”
Chu Nghiêu Uẩn gật đầu.
Quý Trần Ai nói: “Có thể đẩy anh, đi ra ngoài dạo một chút không?”
Chu Nghiêu Uẩn đầy mặt tươi cười, cậu nói: “Đương nhiên có thể, ca, anh không biết đâu, em thật sự rất lo lắng cho anh.”
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn tươi cười, cũng chậm rãi nở nụ cười.
Chu Nghiêu Uẩn đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, đem thức còn thừa buổi trưa đi hâm nóng, chấp nhận ăn.
Quý Trần Ai ăn bánh kem xong, khẩu vị cũng không tốt lắm. Cho nên chỉ ăn một bát nhỏ, ăn xong liền dừng đũa.
Chu Nghiêu Uẩn thấy thế, hỏi: “Ca, anh chỉ ăn ít như vậy sao?”
Quý Trần Ai nói: “Không thấy đói bụng lắm.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Không nên cho anh ăn bánh kem trước… Thôi, cũng không có vấn đề gì, buổi tối đói bụng em luộc sủi cảo cho anh ăn.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng.
Ăn cơm tối xong, Chu Nghiêu Uẩn đi rửa bát, sau đó đẩy Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn ra cửa.
Tháng sáu thời tiết vừa nóng vừa bức, trời tối chậm, vì thế người ra đường tản bộ vào chạng vạng cũng nhiều hơn.
Thế nhưng tại thời điểm nhiều người, Quý Trần Ai vẫn dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám đông như vậy, hai thanh niên, một người cao lớn anh tuấn, một người khác lại ngồi ở xe lăn, khuôn mặt cũng có bảy tám phần tương tự, người qua đường vừa thấy là rất dễ dàng đoán được quan hệ giữa hai người.
Quý Trần Ai thậm chí ngẫu nhiên có thể nghe được một số người, khi đi qua anh, trong miệng nhỏ giọng thì bàn tán, bọn họ đơn giản chỉ nói… Người trẻ tuổi này, thật đáng tiếc.
Thật đáng tiếc, còn trẻ đã không thể đi lại, thật đáng tiếc, cả đời này đều phải ngồi xe lăn, thật đáng tiếc… Có một đứa em trai ưu tú như vậy.
Quý Trần Ai đối mặt với trách móc này đó, sắc mặt không hề biến đổi chút, ngược lại Chu Nghiêu Uẩn có vẻ hơi tức giận, đẩy Quý Trần Ai đến nơi ít người qua lại.
Những người qua đường này có lẽ không phải có ác ý, nhưng ánh mắt, hành vi, lời nói của bọn họ đều nhắc nhở Quý Trần Ai, anh là một người tàn tật — Cũng khó trách Chu Nghiêu Cần sẽ không chịu nhịn xuống, lựa chọn trốn tránh, thậm chí cái ch.ết.
Sau khi Chu Nghiêu Uẩn xuất hiện, Tiểu Thất vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng, nó nói: “Thế giới này có quá nhiều năng lượng tiêu cực rồi! Chúng ta phải thay đổi nó!”
Quý Trần Ai nói: “Thay đổi như thế nào?”
Tiểu Thất nói: “Bắt đầu từ chuyện nhỏ đi, nhìn thấy cái lon bên ngoài thùng rác kia không?
Quý Trần Ai: “Hả?”
Tiểu Thất: “Nhặt lên! Bỏ vào thùng rác! Xả rác bừa bãi là hành vi không tốt.”
Quý Trần Ai có chút không nói nên lời, anh nhìn Chu Nghiêu Uẩn phía sau, chân mày hơi nhíu lại, do dự một chút rồi mở miệng nói: “Em đẩy anh đến chỗ bên kia được không?”
Chu Nghiêu Uẩn nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Quý Trần Ai, chỉ thấy có một cái thùng rác, cậu nói: “Ca, làm sao vậy?”
Quý Trần Ai nói: “Cứ đi là được.”
Chu Nghiêu Uẩn không thể làm gì khác ngoài đẩy Quý Trần Ai đến bên kia, nhưng vừa tới trước mặt thùng rác, Quý Trần Ai liền ngừng lại, sau đó gian nan cúi người xuống, nhặt một cái lon hướng phía thùng rác bên cạnh, bỏ vào.
itsukahikari.wordpress.com
Tích một tiếng, Tiểu Thất nói: “Chúc mừng anh đạt được điểm năng lượng tích cực đầu tiên, hệ thống chính thức mở ra, bởi vì anh là lần đầu tiên sử dụng, cho nên đạt được một cơ hội nhận thưởng.”
Quý Trần Ai: “Nhận thưởng?”
Tiểu Thất nói: “Không sai! Có phải rất vui không!”
Quý Trần Ai nói: “Nhận đi.”
Tiếp theo trước mặt Quý Trần Ai xuất hiện một cái đĩa quay lớn, bắt đầu xoay tròn, sau đó càng ngày càng chậm, kim đồng hồ cực lớn ở mặt trên cuối cùng dừng ở hai chữ ‘Trị liệu’.
Tiểu Thất nói: “Chúc mừng anh!!! Đạt được cơ hội trị liệu một lần!!!!”
Quý Trần Ai nói: “Trị liệu? Có ý gì? Tôi có thể trị liệu chân tôi?”
Tiểu Thất nói: “Sai rồi sai rồi, hệ thống sẽ không ích kỷ như vậy, cái trị liệu này rất hữu dụng đấy, tất cả các vấn đề trên thân thể người đều có thể khỏi hẳn, chỉ có điều, người bệnh duy nhất không thể sử dụng cái này chính là anh.” (Thế thì hữu dụng ở chỗ nào = =)
Quý Trần Ai: “…” Cái kia mẹ nó có tác dụng chó gì.
Tiểu Thất nói: “Vui vẻ chút đi! Nhân sinh tươi đẹp như vậy.”
Quý Trần Ai bày mặt than, nói thẳng: “Tiểu Uẩn, chúng ta trở về thôi.”
Chu Nghiêu Uẩn nhìn các loại biểu tình của Quý Trần Ai, có chút không thấy manh mối, nghe anh nói lời này, không thể làm gì khác hơn là đẩy Quý Trần Ai về.