Chương 17: Mỗi ngày kiên trì

Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.01.06]
Tình cảnh này phát sinh quá đột ngột, cho nên hầu hết mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đến cùng là thế nào.


Tới khi có người nhìn những người kia quỳ trên đất không ngừng rập đầu lạy nhận sai, lấy điện thoại ra báo cảnh sát về kia mấy tên trộm kia, Chu Nghiêu Uẩn đi mua vé mới trở lại.
Cậu cầm trên tay ba tấm vé, đi tới bên cạnh Chu Nhạc Lăng hỏi: “Tiểu Lăng, đây là sao vậy?”


Chu Nhạc Lăng cũng một mặt không hiểu ra sao: “Không biết nữa…” Tiếp theo, cô liền kể lại toàn bộ chuyện vừa mới xảy ra cho Chu Nghiêu Uẩn nghe.
Chu Nghiêu Uẩn nghe Chu Nhạc Lăng nói xong, thậm chí cũng không có vẻ kinh ngạc, cậu nói thẳng: “Nếu đã giải quyết, vậy thì đi thôi, anh mua vé xong rồi.”


Chu Nhạc Lăng “A” một tiếng, thấy Chu Nghiêu Uẩn đã đẩy Quý Trần Ai chuẩn bị rời đi, cô cũng đành vội vội vàng vàng đi theo sau hai người, mà quần chúng vây xem thấy người trong cuộc đã đi thì phần lớn đều từ từ rời đi, bất quá còn vài người, mãi đến tận khi cảnh sát mang mấy tên trộm quỳ trên mặt đi, mới chậm rãi tản ra.


Một chuyện nhỏ, tựa như chẳng tạo nên bất kỳ sóng lớn nào với thế giới này.
Chu Nghiêu Uẩn đẩy Quý Trần Ai tiến vào công viên, Chu Nhạc Lăng vốn sinh động cũng trầm lặng không nói, dường như vẫn còn đắm chìm trong tình cảnh vừa nãy.


Chu Nghiêu Uẩn hỏi Chu Nhạc Lăng muốn chơi cái gì, Chu Nhạc Lăng tự nhiên chọn tàu lượn mà cô thích nhất, bất quá lúc cô lựa chọn còn lén nhìn Quý Trần Ai, tựa hồ đang xoắn xuýt rốt cuộc nên đi hay không.
Quý Trần Ai gật đầu, anh nói: “Đi đi, anh ở bên cạnh chờ các em.”


available on google playdownload on app store


Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy lại nói: “Anh không thích chơi cái kia, anh và ca ca ở bên cạnh chờ em.”


Này nếu là đặt ở tình huống bình thường, Chu Nhạc Lăng nhất định sẽ làm nũng một phen khiến Chu Nghiêu Uẩn đi cùng cô, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, Chu Nhạc Lăng liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn, lại liếc nhìn Quý Trần Ai, cư nhiên đồng ý.
itsukahikari.wordpress.com


Chu Nhạc Lăng không thích người anh họ Chu Nghiêu Cần này, so với Chu Nghiêu Uẩn, anh ta quá mức âm trầm, tuy rằng dáng người cũng không tệ, nhưng tính cách lại nhạy cảm, động một chút là nổi nóng, Chu Nhạc Lăng nhớ rõ, một hôm khi cô đến Chu gia chơi, nhìn thấy Chu Nghiêu Cần cầm bát trực tiếp ném xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn bay ra xung quanh, suýt nữa làm đôi mắt Chu Nghiêu Uẩn bị thương.


Cha mẹ Chu Nghiêu Cần bởi vì chân anh ta, cũng hoàn toàn mặc kệ anh ta, thấy thế chỉ trầm mặc đứng một bên, tùy ý Chu Nghiêu Cần dùng âm thanh sắc nhọn phát tiết tâm tình. Mà Chu Nghiêu Uẩn cô vẫn luôn thích, cũng trầm mặc đứng ở đó, trên mặt không còn nụ cười thường có lúc trước, trong ánh mắt là một mảnh hờ hững.


Một người như vậy, Chu Nhạc Lăng sẽ rất khó thích, nhưng Chu Nghiêu Cần hôm nay lại có vẻ đặc biệt không giống, anh vậy mà đứng ra khi có người bắt nạt cô, tuy chuyện này dùng một loại phương thức vô cùng hoang đường mà xử lý xong, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới việc Chu Nhạc Lăng thay đổi cái nhìn về Chu Nghiêu Cần, cô không phải không thừa nhận, lúc Chu Nghiêu Cần nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói với cô không sao rồi, ý nghĩ đầu tiên của cô là — nhào vào lòng anh khóc một hồi.


Người chơi tàu lượn rất đông, cho nên đội ngũ phá lệ dài, bầu không khí giữa ba người có vẻ hơi ngưng trệ, Chu Nghiêu Uẩn lấy lại một phần thái độ khi ở nhà, sửa sang bộ dáng Quý Trần Ai, đưa tay khoát lên bả vai Quý Trần Ai.


Quý Trần Ai đối với việc thái độ của Chu Nghiêu Uẩn biến hóa, cũng không hỏi vì sao, anh chỉ mới lấy được một phần ký ức của Chu Nghiêu Cần, cho nên sợ hỏi nhiều hơn trái lại lộ ra sơ sót.


Ngày hôm nay sử dụng “Kẻ cắp hối hận” trước mặt nhiều người như vậy, Quý Trần Ai cũng có phần kích động ở bên trong, anh không nguyện nhìn thấy Chu Nhạc Lăng làm chuyện tốt, trái lại bộ dáng bị khi dễ kia, sẽ làm anh nghĩ tới chính bản thân anh.


Đã cứu người còn rơi vào cảnh tàn tật, Quý Trần Ai muốn đối mặt với đồng tình thậm chí là trào phúng đến từ người xung quanh, khi nghe người khác đem chuyện xưa của anh như chuyện cười mà kể, Quý Trần Ai hận không thể xông lên đánh một phát, thế nhưng anh không thể đánh, bởi vì anh phải ngồi xe lăn, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.


Quý Trần Ai cũng không muốn khiến Chu Nhạc Lăng sau này không dám làm việc tốt nữa, cho nên cuối cùng anh lựa chọn sử dụng kỹ năng.


Tiểu Thất vô cùng lý giải lo lắng của Quý Trần Ai, nó nói thẳng: “Anh không cần lo lắng quá nhiều, sau này phạm vi anh có thể sử dụng kỹ năng sẽ thay đổi rộng rãi, khi anh đạt đến năng lượng tích cực cấp năm, phạm vi thậm chí có thể bao quát cả tinh cầu này.”


Quý Trần Ai nói: “Vậy thì có kỹ năng nào không khiến người khác chú ý tới tôi không?”


Tiểu Thất cười nói: “Đương nhiên là có, vì bảo vệ kí chủ, khiến kí chủ tiếp tục cố gắng làm việc tốt, người chế tạo đã tạo ra một hệ thống ẩn, bất quá đẳng cấp anh bây giờ còn quá thấp, chờ anh đến khoảng cấp hai là có thể mở ra.”


Quý Trần Ai nghe vậy cũng coi như yên tâm, kỹ năng của anh trước đều là trên tên biến thái Lưu Tử Minh, trên người mấy tuổi đứa nhỏ, coi như trước mặt bạn học Chu Nghiêu Uẩn sử dụng một lần, nhưng nhìn như không có quan hệ gì với anh, mà lần này dưới con mắt mọi người dùng “Ăn trộm hối hận”, tự nhiên cần cẩn thận hơn chút so với lúc trước, miễn cho có người vô tình chú ý tới.


Xếp hàng thêm một giờ, mới đến phiên Chu Nhạc Lăng ngồi qua tàu lượn, sau khi cô ngồi lên, Chu Nghiêu Uẩn liền đẩy Quý Trần Ai tới cửa ra chờ cô.
Lúc đi trên đường, Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên nói: “Ca ca biết vừa nãy chuyện gì xảy ra với mấy người kia không?”


Quý Trần Ai vừa nghe thấy, rất nhanh phản ứng lại là Chu Nghiêu Uẩn đang hoài nghi anh, anh nói: “Anh làm sao biết được.”
Chu Nghiêu Uẩn nghe Quý Trần Ai, nói: “Em rất lo lắng cho ca ca.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn cúi đầu, ghé vào bên tai Quý Trần Ai, nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất thích thích ca ca.”


Quý Trần Ai hơi nhíu lại lông mày, anh biết Chu Nghiêu Uẩn nói thích anh cũng không phải đang nói dối, bởi vì lần trước sau khi anh mở kỹ năng “Tận thế của kẻ nói dối”, Chu Nghiêu Uẩn liền nói rõ ràng câu: “Em thích ca ca.”


Nhưng dựa theo lời giải thích của Chu Nhạc Lăng, Chu Nghiêu Cần đối với Chu Nghiêu Uẩn sinh ra tình cảm loạn luân, mà Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên cũng biết, vậy vì sao cậu lại nói ra những lời dễ làm cho anh hiểu lầm như vậy.


Còn chưa chờ Quý Trần Ai nghĩ được đáp án, Chu Nhạc Lăng lại tới, đầu cô bị gió thổi làm cho có chút rối loạn, nhưng tràn ngậo trên mặt đều là ý cười: “Đi, đi chơi cái khác đi.”


Buổi chiều này có thể nói là vui vẻ, tuy rằng Quý Trần Ai chỉ chơi vòng đu quay, nhưng Chu Nhạc Lăng cũng không tìm anh làm phiền thêm, Chu Nghiêu Uẩn cũng đổi trở về cái người ôn nhu ở trường học kia.
Mà hết thảy sau khi về nhà, lần thứ hai trở lại điểm xuất phát.


Lúc ăn tối, Chu Nghiêu Uẩn không nói một câu với Quý Trần Ai, cha mẹ dường như cũng đã quen bầu không khí kỳ quái giữa hai người Chu Nghiêu Uẩn cùng Chu Nghiêu Cần rồi, đối với cái này không nói gì cả.


Buổi tối, Quý Trần Ai nằm ở trên giường nhìn trần nhà, từ sau khi về nhà, rửa ráy và vân vân anh đều làm một mình, sau khi Chu Nghiêu Uẩn hỏi anh có cần hỗ trợ không, anh từ chối, Chu Nghiêu Uẩn cũng không hỏi thêm nữa.


Quý Trần Ai vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, mà căn cứ vào việc Chu Nhạc Lăng từng nói, người trong nhà đều biết anh thích Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn đối với anh lạnh nhạt một chút dường như cũng là chuyện bình thường, dù sao nếu quả thật là anh em ruột, tuyệt đối không có khả năng ở chung với nhau.


Tại thời điểm Quý Trần Ai sắp ngủ, Tiểu Thất nói cho anh biết ngày hôm nay anh kiếm lời hơn hai trăm năng lượng tích cực, còn nói cảnh sát căn cứ vào mấy tên trộm đồ kia đào ra cả một băng nhóm trộm cướp, phỏng chừng không tới mấy ngày nữa là được đăng báo, càng đào sâu, kẻ trộm bị bắt càng nhiều, giá trị năng lượng Quý Trần Ai nhận được cũng càng nhiều.


Quý Trần Ai đột nhiên hỏi: “Bắt trộm vì sao lại thay đổi quỹ đạo nhân sinh của người khác?”
Tiểu Thất nói: “Ngày mai có người tham gia kì thi quan trọng, thế nhưng ví tiền lại bị trộm, chứng minh thư cũng ở bên trong.”
Quý Trần Ai nói: “Nếu như người đó không thể đi thi, sẽ như thế nào?”


Tiểu Thất nói: “Nếu như người kia không đi thi, chiều nay sẽ ở cửa trường học, bị một chiếc xe chở hàng mất khống chế đụng ch.ết.”


Quý Trần Ai sững sờ, dường như không nghĩ tới một cái ví tiền nho nhỏ lại làm thay đổi nhiều như vậy, anh nói: “Vậy liệu có người bởi vậy mà vận mệnh trở nên gay go không?”
Tiểu Thất nói: “Đương nhiên sẽ không, nếu không anh cho rằng anh nhận được chính năng lượng dùng làm cái gì.”


Quý Trần Ai nói: “… Tôi bắt được chính năng lượng, là dùng để thay đổi vận mệnh?”
Tiểu Thất nói: “Nói chuẩn xác hơn, là dùng để thay đổi vận mệnh bị năng lượng tiêu cực ảnh hưởng.”


Quý Trần Ai nghe những câu này, bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, người chế tạo Tiểu Thất, đến cùng ra sao, ông ta tràn ngập yêu thương đối với thế giới, hay vẫn là hoàn toàn thất vọng với cái thế giới này chứ?


Song đáp án của vấn đề này vẫn còn cách Quý Trần Ai quá xa quá xa, anh nghĩ một hồi, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
itsukahikari.wordpress.com
Chỉ sau một tuần nỗ lực, tiên đoán của Tiểu Thất liền được thực hiện.


Sau khoảng một tuần trải qua sự kiện ở công viên, Quý Trần Ai nhìn thấy trong ti vi nói lực lượng cảnh sát đã xóa sạch một băng nhóm trộm cướp lớn, hiện nay đã khống chế hầu hết người hiềm nghi phạm tội, mà sở dĩ nguyên nhân phát hiện nhóm người này, là bởi vì dân tình tích cực báo cáo.


Quý Trần Ai suy đoán, chỉ sợ lực lượng cảnh sát cũng không hiểu được, vì sao vồ vào mấy tên trộm, những người kia lại cung cấp rõ rõ ràng ràng cấp trên của băng nhóm chính bọn họ.


Trộm đồ chỉ là tội nhỏ, nhưng có thể tạo thành tổ chức quy mô lớn như vậy, việc cân nhắc mức phạt liền không còn dễ dàng nữa.


Lúc Quý Trần Ai nhìn thấy tin tức, chính là ăn bữa sáng, Chu Nghiêu Uẩn ngồi đối diện với anh, mặc một quần bộ áo thể thao, khom người buộc giây giày — đôi giày này, chính là đôi Quý Trần Ai tặng cho cậu.


Tuy rằng về nhà, nhưng Chu Nghiêu Uẩn mỗi ngày đều luyện tập bóng rổ, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn đều đi làm, trong nhà chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
Chu Nghiêu Uẩn giữa lúc Quý Trần Ai xem ti vi, nhân tiện nói: “Ca, em đi.”
Quý Trần Ai gật đầu.


Chu Nghiêu Uẩn do dự một chút: “Ca, anh có phải muốn đi ra ngoài một lúc không?”
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái: “Ừm, anh không thành vấn đề.” Anh cho là Chu Nghiêu Uẩn đang lo lắng anh chỉ có một mình.


Chu Nghiêu Uẩn thấy biểu tình của Quý Trần Ai, tựa hồ cũng rõ ràng Quý Trần Ai suy nghĩ gì, cậu thở dài nói: “Em không phải lo lắng anh chỉ có một mình, mà là sợ anh đi ra ngoài phơi nắng.” Nói, cậu lại đưa mắt nhìn ánh nắng chói lọi ngoài cửa sổ.


Trung tuần tháng bảy, nhiệt độ của nơi này đã 37, 38 độ, bọn họ tuy rằng đều chơi bóng rổ trong nhà, nhưng Quý Trần Ai lại không ngồi yên, một ngày không ra ngoài lắc lư một chút liền không thoải mái.
Quý Trần Ai cũng thấy nhiệt độ có chút cao, anh nói: “Vậy được rồi, buổi tối anh đi.”


Chu Nghiêu Uẩn gật đầu: “Tốt, hôm nay em về sớm một chút, lúc mặt trời xuống núi đẩy anh ra ngoài.”
Quý Trần Ai đồng ý, anh thấy Chu Nghiêu Uẩn ra khỏi cửa, mới quay người tiến vào phòng ngủ, lấy ra một cái dù cùng một cặp kính râm.
Tiểu Thất bất đắc dĩ nói: “Nóng như vậy, hôm nay coi như xong đi.”


Quý Trần Ai nói: “Không! Tôi phải kiên trì!”
Tiểu Thất: “…” Lần đầu tiên gặp phải kí chủ thích nhặt rác như thế, tâm tình thật hết sức phức tạp.






Truyện liên quan