Chương 23: Chung quy là tàn nhẫn

Edit: Koliz
Beta: Koliz [2017.02.25]


Lão tứ bị Quý Trần Ai đá trúng bộ vị mấu chốt, kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Quý Trần Ai lúc sử dụng kỹ năng Chân phi phi phi phi vô địch, khí lực khá lớn đủ để đá nát vụn một viên gạch, hiện tại đá bể trứng quả thực chính là việc hạ bút thành văn.


Một tiếng hét này của lão tứ vô cùng thê thảm, hiển nhiên cũng bị đại tỷ bên ngoài phòng nghe được.
Đại tỷ vài bước đi tới ngoài cửa, kêu lên: “Lão tứ, làm sao vậy?”
Quý Trần Ai ở trong phòng dùng âm thanh hư nhược đáp lời: “Cứu, cứu mạng…”


Đại tỷ nghe được giọng Quý Trần Ai, vội hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”
Quý Trần Ai nói: “Có người xông tới, chọc gã một dao…”


Cũng không biết là Ánh nhìn tỏa nắng có tác dụng, hay là đại tỷ thật sự không cảm thấy Quý Trần Ai có bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì, cô ta vậy mà không chút do dự tin Quý Trần Ai, cô ta nói: “Người kia đâu?”
Quý Trần Ai liếc nhìn cửa sổ cách đó không xa, mở miệng nói: “Nhảy qua cửa sổ chạy mất…”


Đại tỷ nói: “Tao đi lấy chìa khóa mở cửa!” Tiếp theo tiếng bước chân của cô ta xa dần, trong chốc lát liền trở về, Quý Trần Ai trốn ở một bên, trong nháy mắt đại tỷ mở cửa, không chút do dự đá mạnh tới.


available on google playdownload on app store


Cường độ có thể dễ dàng đá vụn gạch khi đạp trên người, đại tỷ còn chưa phản ứng lại, cả người đã trực tiếp bay ra ngoài, sau đó đập mạnh vào vách tường.
Quý Trần Ai đi tới nhìn cô ả, phát hiện cả cô ả không hề nhúc nhích.


Quý Trần Ai nhìn chằm chằm đại tỷ một lúc, cúi người xuống đưa tay đặt dưới mũi đại tỷ — như anh dữ liệu, ản đàn bà làm nhiều việc ác này, đã ngừng thở.
Thời điểm Quý Trần Ai ra chân không chút lưu tình, anh đối với những người này, một chút thương hại cũng không sinh ra nổi.


Sau khi xác định đại tỷ đã ch.ết, Quý Trần Ai nhặt con dao cô ta làm rơi xuống cách đó không xa lên, sau đó quay người trở lại phòng lão tứ. Lúc này cách lúc anh sử dụng kỹ năng mới vẻn vẹn năm phút đồng hồ trôi qua, Quý Trần Ai còn đầy thời gian để tr.a hỏi gã.
itsukahikari.wordpress.com


Lão tứ là bị đau tỉnh, gã vừa mở mắt ra thì thấy Quý Trần Ai ngồi chồm hổm ở bên cạnh gã, gương mặt không biểu cảm nhìn gã. Lão tứ vừa nghiêng đầu, mới phát hiện tay mình bị một con dao trực tiếp gim trên giường.


Quý Trần Ai thấy lão tứ đã tỉnh, bèn rút dao ra, sau đó dùng sống dao vỗ vỗ mặt lão tứ: “Lão đại bọn mày tên gì, tên? Đây là chỗ nào? Bọn tao muốn rời đi thì làm thế nào?”


Lão tứ không nói lời nào há mồm hô to cứu mạng, Quý Trần Ai chờ gã hô xong hai tiếng, mới cười nói: “Trước lúc mày hô cứu mạng, không xem một chút xem con dao này là của ai à?”


Lão tứ sững sờ, lập tức nhận ra chủ nhân của con dao trong tay Quý Trần Ai, gã lập tức đổi sắc mặt, giọng đầy cầu khẩn nói: “Tôi không biết ông chủ là ai hết, tôi chỉ là tên làm việc vặt, đại nhân ngài rộng lượng, tha cho tôi đi!”


Quý Trần Ai nói: “Tao hiện đang hỏi mày vấn đề, mày không trả lời, tao sẽ cắt một ngón tay, trả lời không hài lòng, tao sẽ đâm mày một phát”
Lão tứ lập tức câm như hến.


Trên người Quý Trần Ai không có vết máu, cả người thoạt nhìn vẫn hào hoa phong nhã như khi đến, nếu như không phải trong tay anh cầm con dao kia cùng ánh mắt lạnh như băng, sợ cũng sẽ không tin anh có thể làm ra chuyện như vậy. Quý Trần Ai gọi Tiểu Thất mở ra lời Tận thế của kẻ nói dối, sau đó bắt đầu hỏi.


Quý Trần Ai nói: “Bọn mày bình thường liên hệ với ông chủ như thế nào?”
Lão tứ nói: “Chúng tôi chỉ biết một dãy số điện thoại cùng số tài khoản của ông chủ, cái khác thật sự không biết.”


Quý Trần Ai tiếp tục hỏi: “Đây là đâu, làm sao để rời khỏi nơi này, còn bao lâu thì bọn kia trở về?”
Lão tứ nói: “Nơi này là vùng ngoại thành phía tây, ở cửa có xe, đại tỷ có chìa khóa xe, hẳn là hôm nay bọn họ sẽ không trở lại.”


Quý Trần Ai biết lão tứ chỉ là lính tiểu tốt, biết cũng không nhiều, sau khi anh hỏi rõ số tài khoản cùng số điện thoại thì hỏi một vấn đề cuối cùng: “Mày thật sự sẽ chọc mù mắt, cắt đầu lưỡi của tao sao?”


Dựa theo lẽ thường mà nói, lão tứ nếu muốn mạng sống, khẳng định sẽ nói dối, nhưng đáng tiếc lúc này gã lại không tự chủ được nói ra sự thật: “Đúng thế…”
Quý Trần Ai nói: “Mày làm chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu tiên đi, những người kia bị mà đưa đi nơi nào?”


Lão tứ ầm ừ nói không biết, những chuyện này là đại tỷ quản, gã chỉ đảm nhiệm một nhân vật tay chân.
Quý Trần Ai quay đầu liếc nhìn bên ngoài cửa, bỗng nhiên có chút hối hận đã trực tiếp đá ch.ết đại tỷ, cô ta biết, rõ ràng nhiều hơn nhiều so với lão tứ.


Bất quá bây giờ, thứ Quý Trần Ai muốn hỏi, đều đã hỏi xong, anh cúi đầu nhìn tay mình nói: “Tao không thể giết mày.”
Lão tứ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, dưới đũng quần gã máu thịt be bét, sắc mặt trắng bệch lúc này quả thực giống như người ch.ết.


Quý Trần Ai ném điện thoại di động cho gã: “Tự mày gọi điện thoại báo cảnh sát đi, kêu xe cứu thương nữa, nói chuyện cẩn thận vào, nếu không…”
Lão tứ nào dám nói gì nữa, gã mang theo tiếng nức nở báo cảnh sát, sau đó kêu thêm xe cứu thương cho mình.


Quý Trần Ai chờ gã gọi xong điện thoại, liền đột nhiên nở nụ cười, anh nói: “Ầy, lần đầu tiên làm chuyện này, thật sự có chút hơi khẩn trương, đành lưu lại cho mày con mắt đi.”
Lão tứ trợn to con mắt, không thể tin được lời Quý Trần Ai nói.


Quý Trần Ai hướng về phía lão tứ cười cười, sau đó cầm con dao trong tay, chém mạnh xuống.


Tiểu Thất lúc này, một câu cũng không nói, dường như chấp nhận cách làm của Quý Trần Ai, nó yên tĩnh nhìn Quý Trần Ai biến lão tứ thành một cái mồm không nói, tay không viết phế vật, sau đó nhìn Quý Trần Ai hừ nhẹ một tiếng, đi rửa sạch toàn bộ vết máu trên tay, tiếp theo, anh tìm trong phòng một cái khăn lông ướt, đi qua lau chùi vân tay trên con dao, sau đó rút con dao một lần nữa cắm vào xác ch.ết đại tỷ cách đó không xa.


itsukahikari.wordpress.com
Làm xong tất cả những việc này, mới trôi qua hơn bốn mươi phút, Quý Trần Ai căn cứ vào vị trí lão tứ nói, tính toán lúc cảnh sát tới đây còn có hơn mười phút, anh ngồi trong kho hàng, bỗng nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.


Quý Trần Ai nói: “Tiểu Thất, tôi buồn ngủ quá.” Tối hôm qua nhiều muỗi quá, hơn nữa lo lắng cho mình, anh không ngủ được.
Tiểu Thất nói: “Nếu không anh ngủ một lúc đi?”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, rồi dứt khoát nằm  trên mặt đất, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Cảnh sát sau khi đến, nhìn hiện trường phạm tội làm người ta vô cùng khiếp sợ.
Một nữ phạm nhân bởi vì trúng đòn nghiêm trọng, trực tiếp vỡ nội tạng tử vong tại chỗ, mà một con buôn khác, thì bị chặt thành tương tự tàn phế.


Lúc gã bị xe cứu thương đưa đi, trợn to hai mắt kêu ô ô, nhưng đáng tiếc đầu lưỡi của gã đã chẳng còn, nói cái gì cũng không được.


Cảnh sát tìm được Quý Trần Ai trong kho hàng, trên người Quý Trần Ai cũng mang rất nhiều vết thương, cho nên phần lớn mọi người cho là anh vì bị ngược đãi nên hôn mê, trực tiếp gọi xe cứu thương cùng mang đi.
Quý Trần Ai ngủ rất sâu, thời điểm bị người di chuyển chuyển cũng không tỉnh.


Tiếp theo, lực lượng cảnh sát phát hiện mấy người phụ nữ cùng trẻ con bị nhốt lại, trải qua dò hỏi, biết được mấy người này đều là bị con buôn lừa gạt tới. Mấy cô gái vốn đã hoàn toàn không hi vọng được cứu, lại không nghĩ tới cảnh sát bỗng nhiên giáng lâm, cứu các cô ra khỏi địa ngục.


Quý Trần Ai ngủ rất sâu, giống như hoàn toàn không vì tràng máu tanh kia mà sinh ra phản ứng không tốt.


Sau khi lực lượng cảnh sát tiến hành thăm dò hiện trường xong, cho ra kết luận là nội chiến trong tổ chức buôn người, hung thủ đã chạy mất dép — ngoại trừ cái này, có vẻ không có đáp án nào khác hợp lý hơn.


Tuy vị trí Quý Trần Ai xuất hiện rất khả nghi, nhưng một người thiếu niên tàn tật hai chân, còn vô cùng gầy yếu không khiến người ta cảm thấy anh ta có năng lực làm những việc này. Huống hồ nguyên nhân cái ch.ết của đại tỷ là câu đố vô pháp dùng khoa học để cởi bỏ khúc mắc — cô ả bị đòn nghiêm trọng ở ngực, dẫn đến vỡ nội tạng, lực này quá lớn, cho nên phần lớn xương ngực của cô ả đều vỡ thành mảnh.


Nhưng tìm khắp cả kho cũng không thể phát hiện hung khí giết người.
Bất quá người như thế, ch.ết thì cũng đã ch.ết rồi, huống hồ còn ch.ết trong nội chiến, cảnh sát cũng lười tr.a cứu.
Chu Nghiêu Uẩn vẫn luôn ở bệnh viện bảo vệ Quý Trần Ai, mãi đến tận khi anh tỉnh lại.


Quý Trần Ai vừa mở mắt đã thấy Chu Nghiêu Uẩn ngẩn người ngồi ở bên cạnh anh, anh nhìn thân thể mình một chút, phát hiện toàn bộ những vết thương kia đã được băng bó lại.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, anh tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”


Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn, đột nhiên lao vào ôm ấp của Chu Nghiêu Uẩn, sau đó ôm cậu thật chặt, ủy khuất nói: “Tiểu Uẩn, anh đã cho rằng sẽ ch.ết.”
Chu Nghiêu Uẩn an ủi Quý Trần Ai, cậu nói: “Ca, anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.”


Ngay trong thời khắc hai người nói chuyện, một thanh niên mặc cảnh phục ngoài từ cửa đi vào, người nọ nói: “Thật không tiện, quấy rầy một chút, tôi từ cục cảnh sát đến đây làm điều tra.”
Quý Trần Ai vẫn còn run lẩy bẩy, anh nói: “Cứu, Tiểu Uẩn, anh sợ.”


Chu Nghiêu Uẩn nghi ngờ liếc mắt nhìn người cảnh sát kia một cái: “Anh có việc gì không thể hai ngày nữa tới hỏi sao?”
Cảnh sát kia lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Thực sự xin lỗi, chuyện này bên trên thúc giục quá…”


Quý Trần Ai lúc này mới từ trong lồng ngực Chu Nghiêu Uẩn, lộ ra một đôi mắt mang đầy nước, bên trong đôi mắt ấy tràn ngập sợ hãi, khiến người khác nhìn không khỏi lòng sinh thương tiếc, anh nói: “Anh, anh hỏi đi.”


Thanh niên kia bắt đầu hỏi một ít vấn đề thường quy, Quý Trần Ai cũng nhất nhất đáp lại, anh trả lời chính diện vấn đề không nhiều, phần lớn đều làm bộ mờ mịt hoảng sợ, như thật sự lâm vào hôn mê cái gì cũng không biết.
Cảnh sát hỏi xong vấn đề, nói tiếng cám ơn rồi đi.


Quý Trần Ai thấy người nọ đi ra ngoài, mới từ từ thu hồi biểu tình điềm đạm đáng yêu.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, anh làm sao vậy?”
Quý Trần Ai do dự một chút, vẫn khẽ lắc đầu, anh không muốn kéo Chu Nghiêu Uẩn vào chuyện này.


Sau khi thanh niên rời đi không lâu, Từ Nghệ Đại ở cục cảnh sát bận bịu giúp Chu Nghiêu Uẩn xuất hiện, hắn nói: “Cậu anh Chu thế nào rồi?”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đỡ rồi.”
Từ Nghệ Đại nói: “Có rảnh không, tới cục cảnh sát làm bản ghi chép đi? Chuyện này phỏng chừng náo động khá lớn.”


Chu Nghiêu Uẩn vừa nghe, sửng sốt: “Không phải vừa có người tới ghi chép sao?”
Từ Nghệ Đại một mặt không hiểu ra sao: “Cậu nói gì?”
Tiếp theo, hai người trầm mặc mấy giây, lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của đối phương — cái người tới ghi chép kia, căn bản không phải là cảnh sát.






Truyện liên quan